Những Câu Chuyện ... - Chương 7.1
Những Câu Chuyện (tiếp theo)
Chương 7: CHUYẾN XE ĐÊM (tiếp theo)
Ngủ được 1 lát thì tui dậy, tính tui đi xe trước giờ vẫn vậy, không bao giờ ngủ quá được 30 phút. Có lẽ do cả ngày ni tui cũng bận rộn nhiều thứ nên hơi mệt mà ngủ quên. Tui tỉnh, thấy 2 đứa tui nằm chụm đầu vào nhau, nhỏ dựa vào vai tui, đầu tui tựa lên đầu nhỏ, gần như má áp má. Tay trái của nhỏ buông lỏng xuống dưới, sợ nhỏ mỏi nên tui nâng nó lên và đặt lên bụng nhỏ. Do nhỏ nằm nghiêng và dựa vào tui nên 1 lát sau thì cái tay của nhỏ rớt sang phía đùi tui và nằm ngay bộ chỉ huy quan trọng nhất của tui. Thằng em khốn nạn của tui do không có sự đùm bọc của cái underwear (lúc đầu tui có nói là tui đi xe chỉ mặc mỗi cái quần Jeans cụt, không có quần xịp) nên đã ngóc đầu dậy. Do cái quần Jeans vải cứng nên thằng nhỏ ngỗng đầu dậy cạ vào trong quần đau điếng. Tui phải hơi cục quậy để ép thằng nhỏ nằm dọc theo thân người cho đỡ vướng. Tay của nhỏ thì tui kéo ra xa vùng nhạy cảm 1 chút nhưng do xe chạy rùng rình nên một lát sau nó lại nằm về chổ cũ. Nhỏ dựa vào vai tui, mùi tóc của nhỏ, mùi cơ thể của nhỏ thơm ngát, quyện vào tui làm tui rạo rực, không sao chịu nổi.
Xe qua ổ gà, giựt một cái rầm, người tui và nhỏ đều nảy lên, khi ổn định lại thì đầu nhỏ trượt dài xuống bụng, tui nâng đầu nhỏ lên, choàng 1 tay qua vai để nhỏ gối cho dễ ngủ. Tay tui dần dần hạ xuống eo nhỏ, miết vào như kiểu đang ôm nhau. Tui cứ quay qua, hít hà mùi tóc thơm lựng của nhỏ. Anh Thư mặc váy hoa phủ gối, trên là cái áo thun cổ hơn rộng, do tư thế nhỏ nằm thì cổ áo rớt rộng ra, tui nhìn thấy rõ 2 bầu ngực của nhỏ, thấy áo ngực của nhỏ. Nước miếng chảy ròng ròng, tay còn lại tui giả vờ đợ đầu nhỏ, dần dần chuyển xuống cà cà vào bộ ngực non sữa đó. Như vậy 1 tay tui ôm ngang lưng nhỏ, thả cho nó đi lông nhông quanh eo và mông nhỏ, tay còn lại thì vờ như đỡ cái đầu của nhỏ, thiệt ra tìm cách cạ vào ngực nhỏ kiếm xí mềm mềm.
Tới 11h30 thì xe dừng cho mọi người xuống 1 nhà hàng ăn uống, nghỉ khoảng 1 tiếng. Do đi quen tuyến này nên trước khi xe dừng 10 phút thì tui đã thu dọn hiện trường sạch sẽ, ngồi thẳng lưng và rút tay về. Khi xe sắp dừng thì tui lay Anh Thư dậy:
“Chị, xe sắp dừng lại ăn uống đó”.
Nhỏ nheo mắt, vẻ mặt ngái ngủ:
“Tới Nha Trang rùi hả Futu, nhanh thế!”
“Không phải, mới được nữa đường thôi, xe dừng cho mình ăn uống và nghỉ trong 1 tiếng rùi đi tiếp, xuống dưới ngồi chơi cho đỡ cùn chân đi chị”.
Tui và Anh Thư xuống, mọi người cũng lục tục kéo xuống, tui tranh thủ ra đi toilet. Xong xuôi vô thấy nhỏ ngồi xụi lơ bên hè, tui giục:
“Chị, vô trong ngồi, ngoài này gió bụi lắm, vô kiếm cái gì ăn đi”.
“Thôi, chị mệt lắm, chị chả ăn đâu, với lại chị sợ mấy quán này lắm, đọc báo nghe cơm tù, cơm tù này kia mà hãi”.
Lạy cho cô này, sợ cơm tù mà đón xe đò đi dọc Bắc Nam. Tui cười nói:
“Quán này là quán ăn du lịch, nó đàng hoàng lắm, em đi mấy lần rùi, không ăn vẫn ngồi chơi được, chị vô đằng kia rửa mặt đi rùi ra ngồi uống nước với em cho vui”.
Tui chỉ toilet cho Anh Thư ra rửa mặt còn mình thì vô quán kêu 1 dĩa cơm tôm thịt kho, tui ăn quán này quen rùi, kết nó chỉ mỗi món cơm kho tôm thịt thôi. Ngon bà cố, kể tới khúc này mà giờ tui đang nuốt nước miếng liên tục.
Nhỏ ra, tui hỏi:
“Chị ăn gì không?”
“Thôi, chị không ăn đâu, ăn không vô”.
“Thế chị uống gì nhé, em kêu!”.
“Futu kêu giùm chị 1 ly bạc sỉu đá đi”.
Ăn uống xong, tui im lặng vô trong gởi tiền, nhỏ trách:
“Sao không để chị gởi, Sinh viên tụi em làm gì có tiền”.
“Có gì đâu, dễ gì được mời người đẹp dùng café chứ”.
Nhìn đồng hồ thì còn tới nữa tiếng xe mới chạy tiếp, tui rủ Anh Thư ra phía sau nhà hàng đi dạo. Phía sau nhà hàng này là bờ biển, gần đó có 1 cái resort cũng có vài ngọn đèn khá sáng sủa. Chúng tui dạo biển 1 lúc, trời về khuya càng lúc càng lạnh, nhỏ và tui đứng ngắm sóng biển đêm rầm rầm xô bờ. Tui nói:
”Mỗi lần em thấy cảnh này, em rất sợ”.
“Sao thế? Chị thấy biển đêm đẹp và huyền bí lắm mà”
“Chính là vì huyền bí, mênh mông quá nên đứng giữa biển đêm, em có cảm giác mình quá nhỏ bé, bất lực trước cái sự mênh mông đáng sợ đó”.
“Uhm”
Em trầm ngâm nhìn biển, có vẻ đồng tình với quan điểm của tui.
Tui đứng bên, hát khe khẽ: “Nha Trang ngày về, mình tôi trên bãi khuya, tôi đi vào thương nhớ, tôi đi tìm cơn gió, tôi xây lại mộng mơ năm nào, tờ biển sâu, hai đứa tôi gần nhau. Đêm xưa biển này, người yêu trong cánh tay, đêm nay còn cát trắng, đêm nay còn tiếng sóng, đêm nay còn trăng soi, nhưng rồi chỉ còn tôi, trên bãi đêm khóc người tình …”
Nhỏ thở hắt ra:
“Futu hát hay quá, nhưng bài này buồn ghê cơ”.
“Em mà hát hay gì, chỉ là tức cảnh sinh tình thôi chị ơi, chị biết bài hát này chứ”.
“Chị nghe nhiều người hát rùi, Tuấn Ngọc hát bài này hay lắm, nhưng hay nhất là lúc nãy Futu vừa hát”.
“Ha ha, chị cứ cho em đu cột điện hoài”.
“Chị nói thật, có lẽ do đứng trước biển đêm, cát trắng, tiếng sóng xô bờ nên nghe khúc hát này thật đầy cảm xúc”.
“Bãi đêm nhớ người tình, chắc chị lại nhớ anh chứ gì!”
“Hì, làm gì có anh nào mà nhớ, chị xấu như ma lem, ai thèm iu”.
“Cái gì, chị mà xấu, chị lại lừa dối bản thân nữa rùi, chị mà xấu chắc -trên cuộc đời sẽ chẳng có giai nhân- nữa rồi”. Tui bắt đầu ba hoa: “Em thấy chị, em còn thích nữa là”.
“Futu thích Thư thật sao? ”
Anh Thư chả ngại ngần gì, nhìn thẳng vào tui hỏi, nhỏ tự động xưng tên với tui luôn. Tui nắm lấy tay nhỏ, khẽ đáp:
“Futu thích Thư ngay từ lúc nhìn thấy cơ, Futu thích vẻ dễ thương của Thư, thích cách Thư nói chuyện, thích nhìn thấy Thư cười, thích tính tình của Thư …”.
“Hì, ghê vậy”.
“Thật đó, Futu nói thật lòng, Thư không tin thì ….”.
Anh Thư im lặng, không nói gì hết, nhưng nhỏ vẫn để tui nắm tay, nhỏ đứng tựa sát vào người tui. Tui cũng không biết nhỏ đang nghĩ gì trong đầu nhưng thấy nhỏ có vẻ lạnh vì gió biển nên cởi cái áo khoác ra khoác lên mình nhỏ. Khi tui choàng áo xong thì ôm ghì lấy nhỏ, nhỏ cũng để im. Hai đứa tui ôm nhau chưa đầy 30s thì có tiếng còi xe hú lên thông báo cho mọi người lên xe đi tiếp. Tui thì thầm vào tai nhỏ: “Mình lên xe đi tiếp đi … Thư”. Nhỏ nhõng nhẻo:
“Futu dắt Thư đi đi, tối quá nè”.
“Hì, leo lên đây, Futu cõng lên nè”
Và tui cõng thật, cũng may mới xực dĩa cơm nên có sức cõng nhỏ đi 1 đoạn dài từ biển lên Nhà hàng chứ nhỏ cũng khá nặng ký.
Xe chỉ còn mỗi 2 đứa tui là lên sau cùng, lão tài xế có vẻ khó chịu vì phải chờ đợi dù đã bin còi mấy lần. Tui cũng chả quan tâm đến lão, tui đang vui mà.
—