Những Câu Chuyện ... - Chương 7
Những Câu Chuyện (tiếp theo)
Chương 7: CHUYẾN XE ĐÊM (tiếp theo)
Chúng tui vừa nói được dăm câu thì xe chuyển bánh, em say xe nên nằm im, vẻ mặt mệt mỏi. Tui quay ra cửa sổ, ngắm phố phường đang trôi dần về phía sau. Xe chạy được 1 tiếng đồng hồ thì dừng lại đỗ xăng, mọi người ai có nhu cầu tiêu tiểu gì thì xuống xe. Do đi xe tuyến này quen nên tui rành hết mọi chỗ dừng đậu đỗ lên xuống của nó. Thèm thuốc quá nên tui dọt ra ngoài, sau khi vô toilet đái 1 bãi thì tui ra làm 1 điếu thuốc cho thơm râu. Hôm đó cũng chỉ khoảng cuối tháng Bảy mà tự nhiên trời chuyển lạnh, đứng hút thuốc ngoài đường mà gió thổi cắt cả mặt, cứ như kiểu “gió lạnh đầu mùa” của Thạch Lam vậy.
Chích xong 2 điếu cho đỡ thèm thì tui đi vô quán nước kế bên mua mấy thanh Singgum. Bình thường tui chả khoái mấy cái vụ kẹo cao su này nhưng trước khi lên xe nhai vài thanh kẹo cho nó thơm tho bớt, dù sao cũng ngồi gần người đẹp mà.
Xe chạy tiếp, tui lên, thấy em nằm có vẻ mệt mỏi, tui hỏi:
“Sao chị không xuống dưới đứng 1 chút cho dễ chịu hơn?”
“Dạ, em bị vậy đó anh, mỗi lần xe sắp chạy là cứ như em chịu không nổi vậy”.
Bạn gái tui cũng bị say xe dạng nặng nên mấy kiểu này tui biết, cứ như là bịnh kinh niên vậy, mới chở tới bến xe, nghe mùi xe đứng cách cả 100 mét mà mặt mũi bạn gái tui xanh mét rùi. Khi ngồi trên xe thì cứ như người chết rùi vậy, nhìn thấy mà thảm thương. Dù sao nhìn nhỏ này có say xe cũng đỡ hơn bạn gái tui nhiều.
Ngồi trò chuyện với nhau 1 lát thì tui được biết nhỏ tên Thu Thủy, 25 tuổi, dân Hà Nội gốc, đang làm cho Công Ty bên mảng Quảng cáo đó, chưa có người iu (cái này nhỏ nói chứ tui hông tin lắm), nghỉ phép 2 tuần đi chơi 1 mình từ Bắc vào Nam. Theo dự tính thì nhỏ sẽ ghé Nha Trang chơi 3 ngày rùi đi tiếp vào Sài Gòn. Tui cũng thành thật khai báo với nhỏ là tui tên Futu_deptrai, 21 tuổi, Sinh viên năm 3. Lúc đầu tui cũng định khoác lác là tui lớn tuổi hơn nhỏ để tiện xưng anh nhưng sau 1 giây suy nghĩ kĩ càng thì tui quyết định là khai tuổi thật vì biết là nhỏ hơn mình tới 4 tuổi, đã đi làm 3 năm rùi thì kinh nghiệm xã hội này kia đều hơn mình. Mình khoe hơn tuổi em thì được mỗi cái là già hơn chứ chả vinh quang gì hết, ngồi trò chiện với em hồi lâu sẽ lòi ra cái đuôi non kém của mình thì quê nghí.
Sau khi biết tuổi tui và tui chấp nhận hạ thấp thân phận “gọi chị-xưng em” thì Anh Thư cũng thoải mái trong trò chuyện với tui. Nhỏ gọi tui bằng tên và xưng chị. Chúng tui có vẻ khá hòa hợp trong tính tình nên trò chuyện cũng rôm rả, tám về đủ thứ chuyện trên trời. Nhỏ kể về chuyến đi của nhỏ, từ Bắc ra Nam, ghé vào đâu, thấy như thế nào, miền Bắc thì tui đi chưa nhiều (hồi học Đại Học chỉ đi về phía Nam thôi, chưa lần nào ra Bắc, xa nhất chỉ có tới Huế thôi) nhưng được cái chịu khó đọc nhiều nên cũng có chuyện để tranh luận với nhỏ. Rùi nhỏ kể về kế hoạch của hành trình sắp tới, Nha Trang, Sài Gòn, Miền Tây, khúc miền Trong này là sở trường của tui nên tui lập tức “hoa lá cành” lên liền. Tui tư vấn cho em tới Nha Trang nên đi ở đâu, ăn gì, vô Sài Gòn thì làm gì, chơi gì, đi Miền Tây thì nên mua tour như thế nào đi cho khỏe …
Rùi nói sang chuyện tui, Anh Thư hỏi tui đang học ngành gì? Đang nghỉ hè mà sao vô sớm vậy. Tui kể luôn chuyện tui còn nợ 1 môn chết tiệt giờ phải vô thi lại. Rùi kể sang chuyện sinh viên này kia, nhỏ lúc trước học Kinh Tế Quốc Dân ở Hà Nội, cũng trải qua thời Sinh viên ngây thơ hồn nhiên này kia. Chỉ có điều nhỏ là dân Hà Nội gốc nên ăn ở học hành cũng khỏe, tui cũng kể với nhỏ về 3 năm qua tui lăn lộn trong Sài Gòn. Mặc dù là 3 năm Đại học nhưng xa nhà, ở 1 mình, đụng chạm đủ thứ người nên cũng dạy cho tui được nhiều bài học lắm. Câu chuyện 3 năm đó qua cái miệng tía lia của tui trở thành giống như 1 đoạn trường ca về 1 chí sĩ cách mạng nằm gai nếm mật khổ sở để hoàn thành nhiệm vụ vậy … Thật ra thì tui cũng kể cho những chuyện ăn chơi nhậu (ăn chơi kiểu SV ít tiền thôi, hổng có chơi gái) hết sức quành tráng, những chuyện học hành lẹt đẹt, thi lại liên miên của tui. Kể ra thì nhỏ có vẻ ngưỡng mộ đời sống kiểu “chủ nghĩa xê dịch” của tui lắm (nhận xét của nhỏ khi nghe tui kể, chứ tui biết phận mình, đâu dám đòi học theo lối sống đầy chất lãng tử mà cụ Nguyễn Tuân đề xuất).
Cảm giác cũng thật là lạ, tự nhiên gặp 1 người xa lạ, làm quen chưa tới 2h đồng hồ mà giống như là thân nhau từ xa xưa lắm vậy, chuyện gì cũng kể cho nhau nghe hết. (Tui chỉ giấu mỗi chuyện tui đang có bạn gái thôi, cũng may là tui nhắn tin trước cho bạn gái nói là tui mệt, ngủ trên xe nên đừng nhắn tin, có gì tới nơi tui gọi chứ kiểu ngồi trên xe mà nhắn tin chí chóe là lộ hết).
Xe chạy 1 lúc rùi tắt hết đèn trên xe, tối hù, 2 đứa tui ngồi ở đoạn giữa, ghế trên và ghế dưới đều trống nên nói chuyện rầm rì cungxc không phiền hà đến ai. Tâm sự đến khoảng 10h khuya thì Anh Thư có vẻ mệt, nhỏ nói:
“Chị nhắm mắt chút nhé Futu”
“Dạ, chị ngủ đi!”
“Em không ngủ à?”
“Hì, em quen rùi, đi xe ít ngủ lắm chị ạ”.
“Thế chút chị ngủ say, cho chị mượn 1 bên vai để gối nhé, ngồi thế này mỏi cổ lắm”.
Anh Thư vừa nói, vừa nhìn tui cười chúm chím, nhờ ánh đèn đường hắt vào mà tui thấy gương mặt rạng ngời của nhỏ khi cười. Giọng nói ngọt ngào và nụ cười mê hoặc đó, ai mà nỡ nói không đồng ý chứ. Tui ngồi thẳng lưng, đưa vai cho nhỏ gối. Nhỏ cười nói:
“Chút nữa kia, chị xấu ngủ lắm, chút mà có đạp Futu thì Futu ráng chịu đó.”
Bà mịa nó còn có vụ gác chân nữa ta, ai mà chịu cho thấu. Tui cười trừ, im lặng, quay ra cửa sổ nhìn trời nhìn biển. Nhỏ ngủ nhanh ghê, mới im lặng có vài giây thì thấy nhỏ đã thiếp đi rùi. Được khoảng 15 phút thì nhỏ đã quẹo cổ ngủ khì. Tui đưa 1 tay qua bê đầu nhỏ dựa vào vai mình, nhỏ như giật mình, mở mắt ti hí ra nhìn, cười duyên 1 cái đầy nũng nịu rùi dụi đầu vào vai tui ngủ tiếp. Tui ngoạn cảnh 1 hồi thì cũng ngủ thiếp đi khi nào không hay.
—