Những Câu Chuyện ... - Chương 6
Những Câu Chuyện (tiếp theo)
Chương 7: CHUYẾN XE ĐÊM.
Bốn năm học Đại học ở Sài Gòn, mỗi lần đi vô học hay về quê, tui đều đi bằng xe đò. Cũng may ở quê tui cũng gần khu du lịch nên có những tuyến xe chạy thẳng từ ngoài này vào trong Sài Gòn, chủ yếu là chở khách du lịch. Đến hè hoặc Tết thì lượng xe tăng lên thêm để phục vụ sinh viên về quê chơi. Mỗi lần đi thì thường gặp 1 đám đồng hương, cùng khóa cùng lớp đi chung khá là vui. Và tui có những câu chuyện đáng nhớ trên các chuyến xe như vậy.
Tuyến chạy từ quê tui vô Sài Gòn thường chạy vào buổi tối, khoảng 6h là bắt đầu. Đến sáng hôm sau đến Nha Trang, ăn uống nghỉ ngơi khoảng 1 tiếng rùi lên xe (hoặc đổi xe tùy theo Công ty lữ hành) đi tiếp vô Sài Gòn. Do là xe du lịch nên xe không chen chúc, nhồi nhét khách hàng, có mùa khách ế thì xe vắng tanh nhưng vẫn chạy bình thường.
Lúc đó hết năm 3, tui nghỉ hè ngoài quê, ăn chơi vui vẻ thì thằng bạn điện thoại về kêu vô gấp để thi trả nợ. Số là hồi năm 2 tui có nợ 1 môn, trong năm 2 thì trường nó không cho thi lại mà qua đầu năm 3 mới cho thi, xa cách môn đó 1 năm nên tui chả nhớ gì suất, thi lại rớt tiếp. Nghe nói là vô đầu năm 4 mới cho thi lại lần 2, cái trường bà điên, bỗng dưng … bắt đi thi. Lúc đầu nghe tin tui định bỏ thi luôn, chán quá, nhưng về suy nghĩ lại thì lại sợ bị “đề trô” 1 năm vì 1 môn học nhảm nhí nên ráng leo lên xe vô SG thi đại xem sao.
Do đi cũng gấp và trước đó tui tính không vô nên tui không kịp chuẩn bị gì cả, gói đại vài bộ đồ rùi ra mua vé xe đi ngay trong chiều. Trang phục đi xe của tui cũng khá đơn giản, quần cụt jeans, dép lê và cái áo pull. Đặc biệt là tui không mặc underwear ở trong. Lý do là bao nhiêu đồ của tui, bà già đem giặt hết, tui phải gói đại 2 cái quần xịp còn ướt mềm bỏ vô bao đem vô trong kia phơi lên mặc tiếp, còn đi trên xe thì vẫn là “trên răng dưới dái”, tui nghĩ là lên xe ngủ 2 giấc là tới nơi rùi nên chả sợ.
Chuyến xe tui đi vô trúng mùa khách ế, loe hoe có vài khách du lịch nước ngoài và vài người Việt (không biết phải khách du lịch không) cùng đi, xe 50 chỗ mà đi chưa tới 20 ngươi. Đám Tây ba lô thì dồn hết phía sau hú hí, khúc đầu xe thì 2 gia đình VN chiếm trọn, con nít khóc la quá trời, nghe mà phiền, tui chọn 1 chỗ bên tay bác tài khoảng giữa xe. Lần nào đi vô tui cũng ngồi cùng phía với bác tài còn đi về thì ngồi ngược lại, chủ yếu là để ngắm biển, nhất là lúc xe đến Phú Yên, chạy qua đèo, nhìn xuống thấy biển và đoàn thuyền đi câu mực sáng rực trong đêm thiệt là đẹp.
Tui ngồi được 5 phút thì khách bắt đầu lên thêm, tuy nhiên số ghế trống còn rất nhiều, tình hình là tối nay mình tui 1 băng ghế thả mái gác ngủ rùi. Nghĩ vậy thôi chứ tui đi xe thì ít ngủ được lắm, toàn ngồi ngắm đường xá, biển đảo suốt thôi.
Đang suy nghĩ thì bỗng 1 giọng nói Bắc hết sức dịu dàng cất lên:
“Anh ơi, em ngồi đây được không?”.
Tui ngẩng lên, 1 em gái khá dễ thương, mặc váy hoa đang đứng trước mặt tui. Tui lúng túng đáp:
“Dạ được, chị … chị ngồi đi”.
“Dạ, em cảm ơn anh”. Nói xong nhỏ liền ngồi chỗ trống bên cạnh tui.
Tui nhìn quanh xe, ngoại trừ mấy băng ghế đầu bị chiếm bởi 2 gia đình VN và đám Tây ba lô ngồi phía sau hết trơn thì ghế trống vẫn còn khá nhiều, 2 ghế cùng dãy với tui vẫn không có ai ngồi. Sao nhỏ này thích ngồi với tui cho chật chội chi ta?
Nhìn sang thì nhỏ đang loay hoay sắp xếp hành lý, tui nói:
“Chị để bớt qua băng ghế bên kia cho đỡ chật chân”.
Tui và nhỏ bốc 2 cái ba lô to tướng để qua bên kia, tui vứt luôn cái túi xách của tui sang đó cho đỡ vướng. Không biết nhỏ đi chơi hay đi đâu mà hành lý nhiều thấy ớn. Tui hỏi:
“Chị đi du lịch à?”.
“Dạ vâng, em đi chơi, giờ vô Nha Trang chơi đó anh”.
Nhỏ trả lời tui bằng cái giọng Bắc ngọt lịm. Nói thật tui không cảm tình với dân Bắc lắm mà sao nghe nhỏ nói tui nghe ngọt quá xá. Nhìn tuổi thì chắc nhỏ lớn hơn tui dù nhìn nhỏ khá dễ thương và trẻ con, vậy mà cứ mở miệng ra là “Anh, anh” ngọt xớt. Tưởng tượng ra cảnh mình là người yêu nó, mỗi lần nghe em gọi “anh iu ơi, anh iu ơi” hoặc khúc làm tình em ấy rên thì phê phải biết.