Những Câu Chuyện ... - Chương 5.4
Những câu chuyện (tiếp theo)
Chương 5 (tiếp theo): THỊT THẰNG BỒ CON BẠN!
Sau cùng thì tụi tui xác định là em Tâm Uyển (ba mẹ nó đặt tên kiểu gì mà mỗi lần kêu lên gần trẹo cuốn họng) muốn làm quen với thằng Bình. Chắc hình tượng nó khi đá banh nhìn “oanh liệt hào hùng” quá nên lọt vào mắt xanh nhỏ. Nhỏ Uyển cũng khá xinh, cao khoảng 1m56, điện nước đầy đủ, nói chuyện cũng không tệ.
Rùi 2 tụi tui làm thầy dùi chỉ kế cho thằng Bình tán con nhỏ. Nói chung là có ý trước rùi nên cũng dễ thành công, mùa hè năm đó, tối nào tụi tui cũng xúm lại nhà thằng Hoàng ôn thi Tốt nghiệp. Thằng Bình ở đó suốt, tối nó ngủ nhà thằng Hoàng luôn, vì 1 lẽ là con Tâm Uyển cùng 2 con bạn cũng ôn thi học kỳ ở nhà nhỏ Hậu. Nhiều đêm tụi tui xúm xít nấu chè, nấu đủ thứ đồ ăn vui lắm.
Tui thì đi học thêm về có ghé chơi vài hôm hoặc hôm nào hứng bất tử nữa khuya xách xe đạp xuống rủ tụi nó đi hái trái cây trộm hoặc chơi đá banh giữa đường khuya vắng te. Thời gian đó, tui cũng đang có những kỉ niệm rất đẹp với mối tình đầu của mình, mối tình thơ mộng. Nhớ lại thời gian đó thiệt là nhiều kỉ niệm.
Tui vào Đại học, thằng Hoàng, Bình thi rớt, ở nhà ôn luyện thêm 1 năm nữa. Từ năm đó trở đi, nhà thằng Bình là địa điểm tập trung chính, hè nào về tui cũng xuống đó ngủ, có khi còn ngủ nhiều hơn ở nhà. Buổi tối, tụi tui hay mua ít trái cóc và vài bịch rượu gạo, cột trên xe, vô nhà nó ngủ tới khoảng 12h (thực ra là nằm đấu láo đủ thứ) là ra dọc bờ sông mở cuộc nhậu. Nhà nó đi bộ ra sông không xa, bên cạnh là 1 cánh đồng bát ngát, nhậu ở đây thì là phê mát trời.
Hai đứa nó, Bình và Tâm Uyển quen nhau được 1 năm, thỉnh thoảng cuối tuần cứ rủ nhau đạp xe đi ăn đá me, đi xem phim … này kia, lãng mạn lắm. Tui hỏi nó:
“Làm ăn được gì chưa mày?”
“Chưa mày ơi, con nhỏ khó quá, cầm tay cũng đéo được”.
“Nhưng mà ý may sao? Tao nghe nhỏ Hậu nói mày với nhỏ Uyển đó cứ như chó với mèo, 2 đứa con nít cãi nhau suốt hả?”
“Ờ, hông gặp thì nhớ, mà gặp thì hông hiểu lại cãi nhau, nhiều hồi tao điên thiệt mà đéo hiểu tại sao?”
“Mày phải nhường nó chút, con trai mà, phải ga lăng đi, hiểu không thằng đầu đất”.
Nhưng cuối cùng thì tụi nó cũng chia tay, thằng Bình cũng không quá buồn vì chuyện này lắm mặc dù đôi khi ngồi nhậu nó vẫn tỏ ra thổn thức khi nhắc tới mối tình đầu của mình.
—
Thời gian qua, tui vào học năm 2 Đại học, thời đó lại đâm ghiền chat chit qua Yahoo, ngày nào tui cũng rúc ở tiệm net chat. Cũng nhờ Yahoo mà tui quen được 1 số em, có 1 số cuộc tình vui vẻ. Đây là khoảng thời gian tui đã khai chym nên không còn e ngại vấn đề quan hệ tình dục nữa. Cứ thấy em nào được được và đã tỏ tường thì tui làm tới, em nào còn rin thì tui chỉ làm bạn quen chơi thôi. Một hôm tui thấy nick Tâm Uyển sáng lên. Tui add nick em lâu rùi mà hông có dịp nói chuyện. Tui nhảy vào hỏi thăm này kia. Em hiện học ở 1 trường Cao Đẳng trong Sài Gòn luôn. Chat chit thì nói huyên thuyên vậy thôi chứ tui cũng không quan tâm lắm.
Suốt gần 4 năm học trong Sài Gòn, tui cũng không gặp em lần nào, chỉ có hè về đi café là thấy nhau thôi. Nói chung ấn tượng về em trong tui không có nhiều lắm. Hè năm 3, Tâm Uyển thường ra nhà tui chơi, nhà tui thì biết rùi, đi hết trơn, lúc nào cũng có mình tui ở nhà. 2 tháng hè về, em ra chơi mấy lần, lần nào em cũng nói là đi chơi nhà bạn gần đây rùi ghé thăm, chúng tui cũng tán dóc tào lao đủ thứ rùi em về. Đến hè năm 4 thì tui về sớm, thi xong là tui về quê chơi, tháng hè đầu tiên, tui toàn ăn với nhậu, tận hưởng những ngày hè cuối cùng của cuộc đời sinh viên trước khi bước vào cuộc chiến vì cơm áo gạo tiền. 1 tối nọ, ngồi nhậu với thằng Bình, cũng có nói về Tâm Uyển, về nhà tự nhiên tui xách máy ra nhắn tin cho em:
“Em đang làm gì đó, anh buồn quá!”.
“Em chuẩn bị đi ngủ, sao anh buồn”.
“Không biết nữa, chắc do nhớ em, hi hi”.
“Em cũng nhớ anh, thôi anh cố ngủ sớm đi, hè này về em ra nhà anh chơi nghe”.
Xong rùi tui đi ngủ, thiệt tình là sáng mai tỉnh dậy tui quên hết những gì nhắn tin tối qua, đọc những tin nhắn rùi tui mới nhớ ra, nhưng tui chỉ xem đó là trêu chọc nhau chứ không có ý gì khác. Ăn chơi được 1 tháng thì tui xin được việc, lúc đầu cứ nghĩ là làm tạm thời cho gia đình đỡ lo lắng (vì Tốt nghiệp rùi cứ long nhong) rùi sẽ vào SG lập nghiệp. Có điều làm được thời gian thì tui thấy sống ở quê sướng hơn nên bỏ luôn ý định tha phương cầu thực nữa. Tâm Uyển về, em ra nhà tui chơi 3 lần, vẫn theo kiểu những lần trước vậy. Ngồi chơi, nói chuyện rùi về. Hết hè, em vào lại trường học tiếp, tui ở quê làm việc, chúng tui cũng không còn chat hay nhắn tin cho nhau nữa. Theo như thằng Bình kể tui nghe thì Tâm Uyển từ năm 1 Đại học đã quen 1 thằng học chung trường với em. Hiện tại thì vẫn còn quen.
1 hôm xỉn về, tui cũng buồn buồn, nhắn tin 1 lượt 5-7 em gái với cùng nội dung như sau: “Em đang làm gì đó, anh buồn quá, anh nhớ em quá”. Trong list chị em gái đó, có Tâm Uyển.
Trong những tin nhắn trả lời thì chỉ có Tâm Uyển không trả lời tui. Tui cũng không để ý lắm.
Hai hôm sau, Tâm Uyển gọi tui:
“Anh, hôm trước anh nhắn tin có phải là thật không?”.
“Thật, anh nhớ em thật mà”.
Hỏi vậy thôi rùi em cúp máy!
Trong đầu tui chỉ nghĩ em đang chọc tui, vậy thôi, tui cũng quen giỡn kiểu này mà, tui có mấy nhỏ bạn thân, bằng tuổi mà gọi nhau là anh – em ngọt sớt, gặp nhau là ôm ấp này kia nhưng thiệt ra không có gì, tụi tui chơi rất vui vẻ và trong sáng, mặc kệ thiên hạ dèm pha. Sau cuộc điện thoại đó thì tui và em lại không liên hệ.
—