Những Câu Chuyện ... - Chương 5.2
Lúc nãy dạo Facebook, thấy bé Nguyên bạn em úp lên 1 bộ hình đám hỏi, thì ra hôm 29/07 vừa rùi em đã đám hỏi. Chú rễ bằng tuổi tui, công việc ổn định. Em giờ tốt nghiệp xong cũng đang làm nhân viên tiếp viên hàng không dưới đất tại 1 sân bay lớn!
Nhìn mấy tấm hình mà bỗng nhiên muốn trào nước mắt.
Chúc em hạnh phúc.
—
1 năm trước tui từng viết đoạn văn này:
Lá thư viết cho 3 năm sau:
Em nói: “Anh, 2-3 năm nữa em cưới chồng, anh phải đi dự đó nghe, hok đi là chết với em đó!”
Tui đáp: “Em lo xa quá, 2-3 năm nữa luôn mà, anh còn chưa biết có sống qua sang năm nữa không?”
Em trách tui sao trả lời kỳ vậy, trong nhiều câu trả lời em nhận được, phần lớn là hứa hẹn sẽ đi dự với những bộ đồ số 1 … chỉ có tui là trớt quớt. Rồi em tổng kết, tui sống tiêu cực, nhìn đời đen tối, sợ chết ….
Em hok biết một điều, em lên xe hoa, tui bùn thúi ruột, có nghĩ được gì đâu mà cầu với chúc, mà hứa với hẹn. Em đang hạnh phúc với tình yêu hiện tại, trong em đầy những dự định màu hồng, trong những câu chuyện em kể tui nghe, áng chừng một niềm kiêu hãnh đâu đó pha lẫn một chút trách móc: tui đâu có làm được vậy.
Tưởng rằng đã quên, cuộc tình sẽ quên, tưởng rằng đã quên, nhưng tim yếu mềm …
Tui đã dự nhiều đám cưới, đa phần ham zui quá mà say, chưa biết 2-3 năm nữa sẽ như thế nào???
Tự nhiên thấy thương ông Phạm Duy, chéc hồi ổng viết bài hát: Nghìn trùng xa cách, ổng bùn dữ lắm.
Nghìn trùng xa cách người đã đi rồi
Còn gì đâu nữa mà khóc với cười
Mời người lên xe về miền quá khứ
Mời người đem theo toàn vẹn thương yêu.
Ðứng tiễn người vào dĩ vãng nhạt mầu
Sẽ có chẳng nhiều đớn đau
Nối gót người vào dĩ vãng nhiệm mầu
Có lũ kỷ niệm trước sau
Vài cánh xương hoa nằm ép trong thơ
Rồi sẽ tan đi mịt mù.
Vạt tóc nâu khô còn chút thơm tho
Thả gió bay đi mịt mù
Nghìn trùng xa cách người đã đi rồi
Còn gì đâu nữa mà giữ cho ngườị.
Trả hết về người chuyện cũ đẹp ngời
Chuyện đôi ta buồn ít hơn vui
Lời nói, lời cười
Chuyện ngắn chuyện dài
Trả hết cho người, cho người đi
Trả hết cho ai ngày tháng êm trôi
Ðường em đi trời đất yên vui
Rừng vắng ban mai, đường phố trăng soi
Trả hết cho người, cho người đi
Trả hết cho ai cả những chua cay
Ngày chia tay, lặng lẽ mưa rơi
Một tiếng thương ôi, gửi đến cho người
Trả nốt đôi môi gượng cười.
Nghìn trùng xa cách đời đứt ngang rồi
Còn lời trăn trối gửi đến cho ngườị..
Nghìn trùng xa cách người cuối chân trời
Ðường dài hạnh phúc, cầu chúc cho người.
Nhưng rồi dần dần tôi phát hiện ra tình yêu của tôi đối với em vẫn còn sống mãnh liệt trong tôi, không cháy bỏng như trước đây nhưng dai dẳng, âm ỉ, không phai nhạt và han gỉ một chút nào . Thường ngày nó bị đè nén dưới xô bồ công việc, dưới sự cưỡng bách của ý chí, nhưng cũng như con thú bị nhốt trong chuồng chỉ chực chờ sự lơi lỏng của tôi là nó lại vùng thoát ra và kêu lên những tiếng kêu nhói buốt.
Nhất là vào những mùa nổi, nỗi nhớ em dâng lên từng ngày theo con nước. Ngó ra tứ bề trời nước bao la, lòng tôi không khỏi dợn buồn. Những hình ảnh êm đẹp ngày nào lại hiện về nhức nhối .
Buổi chiều ngắm mặt trời lặn bên kia rặng tràm, tôi nhớ em. Buổi tối nằm nghe gió hú trên mái lá, tôi nhớ em. Buổi sáng vừa mở mắt ra, tôi lại nhớ em. Nhưng nỗi nhớ ban ngày dù sao cũng không đến nỗi dai dẳng lắm. Tôi có thể vùi đầu vào soạn giáo án hoặc xách cuốc ra vườn khơi mương, dẫy cỏ để xua đuổi nó đi . Chỉ trong những giấc mơ, tôi hoàn toàn bất lực trong việc ngăn cản sự đùa cợt tàn nhẫn của em….
“Trích đoạn Còn chút gì để nhớ của NGUYỄN NHẬT ÁNH”