Những Câu Chuyện ... - Chương 5
Những Câu Chuyện (tiếp theo)
Chương 5: Mối tình khó quên.
Xuân tàm đáo tử ti phương tận,
Lạp chúc thành hôi lệ thuỷ can.
Tằm chết mới nhả hết tơ,
Nến kia cháy hết mới khô lệ sầu.
Trong truyện Phi Hồ ngoại truyện của Kim Dung, khi Trình Linh Tố hi sinh tính mạng mình hút chất độc trong người Hồ Phỉ ra. Hồ Phỉ tuy đã được Trình Linh Tố hút hết huyết độc ra rồi, nhưng chất độc thấm vào thân thể làm cho da thịt cứng đơ, không thể cử động được suốt một ngày một đêm. Trong mấy giờ này nỗi đau khổ của Hồ Phỉ không ai tưởng tượng cho xiết được:
Trong tòa phá miếu ngọn nến ảm đạm bị gió thổi đưa đi đưa lại khi tỏ khi mờ. Người chàng đã giá lạnh, lòng lại càng thê lương lạnh lẽo không bút nào tả xiết.
Ngọn nến cháy đến hết, lóe lên một cái rồi tắt phụt. Trong tòa phá miếu tối đen như mực. Hồ Phỉ bụng bảo dạ: “Nhị muội của ta chẳng khác gì ngọn nến kia cháy hết rồi là không sáng được nữa. Nhất nhất nàng trù tính rất chu đáo. Nàng đã tiên liệu bọn Thạch Vạn Sân nhất định còn quay lại, nàng còn tiên liệu hắn là người cẩn thận không dám thắp cây nến mới, mà chỉ thắp cây nến còn một khúc có pha Thất tâm hải đường mới dụ đuợc hắn vào bẫy. Nàng chết rồi mà còn giết được hai kẻ thù. Suốt đời nàng chưa hại mạng một người nào, sau khi chết đi mới giết hai tên sư huynh sư tỷ mặt người dạ thú để thanh lý môn hộ. Nàng chưa từng cho ta biết song thân là ai, còn huynh đệ tỷ muội nào không ? Ta thường nói chuyện với nàng về việc của mình, nàng lắng tai nghe ra chiều rất quan thiết.
Ta muốn biết thân thế của nàng, lai lịch của nàng, nhưng từ nay trở đi không còn được nghe thấy thanh âm của nàng nữa”
Chàng nghĩ tiếp: “Bất cứ trường hợp nào và ở nơi đâu, nàng cũng nghĩ tới ta. Ta có điều gì hay mà đáng để cho nàng đối xử với ta như vậy ? Thậm chí nàng hy sinh tính mạng của mình để cứu sống ta. Thật ra nàng đâu cần phải làm thế này, cứ chặt cụt cánh tay rồi dùng thuốc của sư phụ cho ta sống thêm chín năm nữa cũng đủ. Hai người sống với nhau một cách vui vẻ chín năm rồi cùng chết một ngày há chăng hay hơn ư?
Bỗng chàng lẩm bẩm: “Ta bảo sống vui vẻ với nhau trong chín năm, nhưng sự thực có vui vẻ không ? Nàng biết ta vẫn luyến ái Viên cô nương, dù ta phát giác nàng là ni cô mà lòng tưởng niệm vẫn không giảm bớt. Phải chăng vì thế mà nhị muội chết đi để cứu sống ta?”
Trong khoảng tối tăm không bờ bến, Hồ Phỉ sóng lòng dào dạt, bao nhiêu tình ý thân mật đắm đuối của Trình Linh Tố hiện rõ lên trong đầu óc chàng.
Trời sáng rồi, vừng thái dương mùa thu hãy còn viêm nhiệt mà lòng chàng thì lạnh giá như băng.
… … …
… … …
… … …
Ðột nhiên Hồ Phỉ phát giác ra một điều. Chàng nghĩ lại hôm trước Trần tổng đà chúa viếng mộ Hương Hương công chúa rất đỗi bi ai, lúc ấy chàng tự hỏi: “Là nam tử hán, đại trượng phu, nếu không sống được thì chết, can chi phải khóc lóc đau lòng như vậy?”
Bây giờ chàng mới biết gặp lúc vĩnh viễn không còn được gặp người chí thân, lại không thể chết theo người, chẳng thể nào cầm nổi nước mắt.
—
Từ nhỏ tui đã là một con nghiện truyện kiếm hiệp, mới biết đọc thì bộ truyện đầu tiên tui đọc là Thiên Long Bát Bộ, kể thì sợ mọi người không tin chứ tui học lớp 1, mới biết đọc chập chững đã đọc ké bộ truyện kiếm hiệp mà bà già mượn về rùi. Từ đó, hè năm nào tui cũng luyện đi luyện lại mấy bộ kiếm hiệp, nhưng tui chỉ thích đọc Kim Dung mà thôi, truyện Cổ Long tui cũng đọc, đọc nhiều lắm nhưng không thích được tác phẩm nào. Khi vào Đại học, tiền hàng tháng để dành được tui đều đi mua truyện, lúc này có Hội Nhà văn đang tái bản lại các tác phẩm của Kim Dung. Suốt mấy năm Đại học, mỗi lần dọn nhà tui chỉ có 1 xách quần áo và 1 xách đựng toàn truyện Kim Dung. Đọc nhiều nên tui hay mua sách phân tích về Kim Dung để đọc, có điều tui không bao giờ bỏ tiền mua mấy cuốn sách của Vũ Đức Sao Biển – người được coi là nhà Kim Dung học của Việt Nam – về đọc, tui thấy ổng phân tích không chính xác, mang tính thiên kiến là chủ yếu.
Hôm rùi trời mưa mấy ngày, tui lại xách bộ Phi Hồ ngoại truyện ra đọc, tới khúc vừa kể trên, lần nào tui cũng rơm rớm nước mắt, tui thấy trong các nhân vật chính của KD, Hồ Phỉ là 1 người đáng thương. Theo truyện Tuyết Sơn Phi Hồ thì Y từ nhỏ cô nhi, sinh ra đã mất cả cha lẫn mẹ, tuổi thơ cơ cực, bị người đời coi khinh, đến khi thành tài, có thể đi báo thù thì địch thủ – Miêu Nhân Phượng – là cha ruột của người y yêu thương (Miêu Nhược Lan). Đến Phi Hồ ngoại truyện, Kim Dung nói là viết thêm 1 truyện để bồi thường cho Hồ Phi, nhưng xem ra không phải vậy, chuyện tình cảm của y rất thê thảm. Y yêu Viên Tử Y (sau này là Viên Tính) nhưng cô đã xuất gia từ nhỏ, Trình Linh Tố vì y mà chết, y mới nhận ra nàng quan trọng biết bao …
Tình cảm là vậy, không thể đoán được, không thể biết trước …
—-
Năm 2008 là 1 năm khó khăn với tui. Lúc đó tui ra trường đi làm cũng được 2 năm rùi, công việc của tui liên quan đến tài chính, kinh tế là chủ yếu. Từ đầu năm 2008, những dấu hiệu cho thấy 1 cuộc khủng hoảng kinh tế sắp xảy ra, thị trường chạy đua lãi suất huy động, lãi suất vay thì tăng đột biến, NH không giải ngân, các khách hàng đối tác của cơ quan tui cũng bắt đầu bị khủng hoảng, trả nợ chây ì. Các bạn cứ tưởng tượng nền kinh tế trong mấy năm trước đang tăng trưởng 1 cách chóng mặt, thị trường CK, bất động sản … đều tăng giá ùn ùn thì một cú shock như vậy làm cho mọi người khó thích ứng ngay được. Tháng 06 năm đó, tui đi họp trong Vũng Tàu về, tình hình kinh tế theo dự báo sẽ diễn biến càng căng thẳng. Công việc trở nên áp lực hơn bao giờ hết: tất cả ưu tiên cho công tác thu nợ của các khách hàng đối tác trong thời gian càng sớm càng tốt. Lúc làm ăn lên thì nhìn nhau cười hỉ hỉ hả hả, lúc khó khăn thì đạp lên nhau mà sống. Đi đòi nợ là công việc khá vất vả, chẳng ai muốn mấy vụ như vậy xảy ra. Có 1 số vụ không đòi được tui phải nhờ Tòa xử lý, mà ông bà có câu: Vô sự bất đáo tụng đình (không có chiện thì đừng lên tòa). Ở VN không phải có lý kiện ra tòa là có thể thắng ngay được. Nói chung mỗi ngày tui đều bị stress bởi mớ công việc cần phải xử lý. Đến tháng 7, Công Ty tui có đợt kiểm tra nội bộ, là nội bộ nên cũng không có gì căng, chủ yếu đóng cửa bảo nhau nhưng tiếp đón đoàn kiểm tra ăn nhậu là cả 1 vấn đề. Đoàn Kiểm tra về làm việc 1 tuần, tui đi suốt 1 tuần, hôm nào về nhà cũng trong tình trạng say mèm. Đến ngày cuối cùng, sau khi nhậu 1 trận tưng bừng và lo set up em út cho 2 anh trong đoàn thì tui chạy về nhà. Lúc đó cũng 1h khuya, trời mưa phùn, tui thì say quá nên tui lụi vô cái bụi bên đường, nằm bệt dưới đất gần 10 phút, tui mới bò dậy dựng xe lên chạy về tiếp. Về đến nhà mới phát hiện ra cái quần rách te, mặt trầy, lưng rách 1 mảng khá lớn. Cả đêm đó tui phải nằm sấp ngủ. May mà hôm sau là cuối tuần nên tui có thời gian nằm nhà dưỡng thương. Sau đợt đó, ngoài trừ thời gian đi làm xong đến giờ là tui về nhà rúc luôn trong phòng, hông ló mặt ra đường, bạn bè rủ ăn nhậu cũng không đi luôn.
Tối nào ở nhà tui cũng thức khuya đến 1-2h mới ngủ, nếu không đọc truyện thì tui online kiếm bạn tán gẫu hoặc xài yahoo blog. Thời đó tui thích viết bài trên Blog của yahoo lắm, tui viết đủ thứ, bà kon đọc khen cũng khá nhiều, tui còn ôm mộng tưởng là nghĩ việc và trở thành nhà văn trên mạng nữa nhưng càng viết thì tui càng bí, càng dở nên giấc mơ câu chữ vẫn dở dang.
Một tối nọ, tui chat với thằng bạn thân, tui hỏi nó có em gái nào thơm thơm không? Nó giới thiệu tui 1 em, cho nick add vô để chat, nó quảng cáo là em dễ thương lắm, dễ chơi. Nghe vậy tui càng khoái, sau vụ em Z thì tui chỉ thích quen mấy em đã “tỏ đường đi lối về” hơn. Tuy nhiên thằng bạn tui cũng thuộc loại “năm nổ” có tiếng, nó có thể coi là Sinh viên ưu tú du học tại Irad ngành “đặt bom và gỡ mìn”, vụ gì vào miệng nó thì cũng phóng ra gấp 1.000 lần hết. Tuy nó giới thiệu hàng hot vậy nhưng tui cũng nghi ngờ lắm. Mấy ngày sau thì em add lại nick tui, tui thấy em online nên nhảy vào làm quen.
Không biết sao lúc đó, tui lại cẩn thận trong khi làm quen với em, em hỏi tui sao biết nick em, tui thành thật khai báo hết, em hỏi tui tên, tuổi, công việc, tui cũng thành thật khai báo. Chưa bao giờ qua chat mà tui thành thật đến như vậy. Chúng tui nói chuyện khá lâu, tui cũng biết em tên PD là SV của 1 trường ĐH ở quê tui, em đến từ 1 thành phố lớn. Buổi nói chuyện đầu tiên kết thúc êm đẹp. Từ hôm đó, tối nào tui cũng online chat với em, nói chuyện rùi nhắn tin đủ thứ. Mặc dù chưa đả động đến chuyện tình cảm gì hết nhưng tui xác định là sẽ chơi vui thôi.
Càng tiếp xúc PD, tui càng thấy thích em, em sinh năm 89, lúc đó em chỉ khoảng 19 tuổi thôi nhưng nói chuyện với em, tui thấy em rất chín chắn trong suy nghĩ, rất đàng hoàng, chững chạc, cá tính, tui cũng chỉ mới thấy avatar của em trên mạng mà thôi. Tui lại đâm nghi tính xác thực của những thông tin về thằng bạn tui cung cấp. Sau đó tui mới biết nó từng add nick em trên mạng nhưng chat chit vài lần, nó nói lung tung nên em ghét, em hông thèm nói chuyện với nó nữa, vậy mà nó nổ dễ kinh! 1 tháng sau khi làm quen trên mạng, tui và em có bữa café đầu tiên. Đi café về tui vui lắm, cứ như gặp tri kỉ vậy. Cả đêm cứ nghĩ về em, nhắn tin suốt.
Thực ra, tui đã có bạn gái, chúng tui quen nhau đã hơn 6 năm trời, có điều chính vào thời gian đó, đoạn tình cảm của chúng tui bị trục trặc, , bất đồng lên đến đỉnh điểm khi 2 đứa quyết định sẽ không gặp nhau 1 thời gian để nhìn nhận lại tình cảm của mỗi người rùi sẽ quyết định sau. Cho nên mặc dù rất thích em (tui cũng không xác định tình cảm mình tới mức nào) nhưng tui vẫn giữ khoảng cách trong việc nói chuyện, tui không gieo vào em những hi vọng yêu đương để ảnh hưởng đến việc học hành của em.
Các tháng tiếp theo, chúng tui vẫn tiếp tục quen nhau theo kiểu chat chít nói chuyện trên mạng và thỉnh thoảng café với nhau. Điều đó thật không giống với tui trước đây, tui quen em nào khoảng 2-3 tuần thì ít nhứt cũng bóp được cái vú. Nhưng với em thì gần 3 tháng trời, tui chưa nắm được tay em. Trong tui cứ sợ một điều gì vẫn vơ, hình như tui lại trở về là thằng Futu nhát gan hồi lớp 11 khi đứng trước 1 quyết định lớn trong tình cảm.
Noel năm đó, PD rủ tui ra đi Noel tại Thành phố của em, 2 đứa tui đi dạo qua các nhà thờ, đi qua khắp nơi, đi sát nhau, nói chuyện rất vui vẻ. Tui kể đủ thứ chuyện chọc em cười. Bỗng em bước hụt chân, tui đưa tay đỡ, tay tui cầm vào tay em, và 2 bàn tay đó không rời nhau suốt buổi tối. Lần đầu tiên nắm tay em (không phải là lần đầu tiên nắm tay gái) tui cảm thấy rất hồi hộp. Cảm giác vui sướng không nói nên lời, cứ như lần đầu tiên tui cầm tay bạn gái của tui vậy. Trước đến giờ và sau này hình như chỉ 2 lần tui có cảm giác như vậy. Lúc trước khi ra về, tui nói với em 1 điều: tối nay tui vui lắm, 3 ngày này tui sẽ không rửa tay!
Sáu tháng thử thách tình cảm giữa tui và bạn gái tui càng thêm khắc nghiệt, tui như bị bao vây giữa 2 màn sương: em và 6 năm tình cảm với bạn gái. Bạn gái tui vô lại SG làm, em nói chỉ đi ít tháng thôi, chứ ở gần nhau thì không thể xác định tình cảm 1 cách rõ ràng. Tui càng hoang mang tợn, mỗi ngày trôi qua, tui càng không biết rốt cục là tui yêu em nhiều hơn hay tui yêu bạn gái tui nhiều hơn. Xa mặt cách lòng hay là tui thích cảm giác yêu lại lần đầu nhiều hơn.
Sau đêm Noel đó, tui chở em về nhà, lúc chia tay, em nhìn vào mắt tui và hỏi: “Anh, anh có thiệt lòng với em không?”. Nhìn 2 ánh mắt trong trẻo, đầy vui sướng của em, tui không biết phải trả lời sao? Tui nói: “lần đầu tiên anh cầm tay 1 người con gái mà anh vui đến như vậy, có thể cho đó là tình cảm thật lòng không?”
Khi tui về tới nhà thì PD nhắn tin: “trước giờ em chưa có tình cảm sâu đậm với ai, em sợ lắm, em sợ sẽ như bé N”. Tui nói: “em yên tâm, anh sẽ không làm em buồn đâu”. (bé N là bạn gái thân nhất của em, bé này thuộc loại người mẫu, cao 1m73, mặt rất đẹp, bé có tham gia làm người mẫu thời gian khi học cấp 3 rùi. Bé quen 1 thằng bằng tuổi tui, tình cảm đang ngon lành, tự nhiên thằng đó im lặng đi cưới 1 đứa khác – rất giàu – rùi phũ phàng 1 câu: Anh cần phải đổi đời, moáh thằng chó, đéo phải đàn ông).