Những Câu Chuyện ... - Chương 4
Những Câu Chuyện (tiếp theo)
Chương 4: RÌNH TRỘM.
Rình trộm chị em phụ nữ tắm rửa, ị đái, rình trộm vợ chồng, bồ bịch quan hệ thì chắc ai cũng có. Tui cũng vậy.
Tui có vài kỉ niệm rình trộm như sau:
Rình bồ bịch tâm sự, chơi nhau: Hồi lớp 7 nhà tui dời lên sống ở 1 khu dân cư mới. Cách đây hơn 10 năm thì địa phương tui ở còn khá nghèo và lạc hậu, khu tui dời lên sống lúc đó đã gọi là Phường nhưng cơ sở hạ tầng khá kém, hàng xóm với tui toàn là những công nhân viên chức đi làm tại các cơ quan nhà nước, nhìn chung là khá hiền lành và an ninh, có điều người ta đi làm suốt, tối về đóng cửa trong nhà nên tình hàng xóm cũng không có gì là sâu sắc. Cảnh “tắt lửa tối đèn có nhau” thì đốt đuốc cũng tìm không ra.
Đó là nói về cách sống của người lớn, bây giờ lớn rùi thấy mình cũng y cái kiểu đi đi về về mỗi ngày, hàng xóm chỉ thấy quen mặt không nhớ ra tên ai. Về nhà là rúc luôn trong nhà, chả mò mặt đi đâu. Nhưng tui hồi lớp 7 thì khác, tui nhanh chóng kết thân với đám con nít trong xóm, tụi nó toàn trạc cỡ tuổi tui nên cũng dễ dàng hòa đồng. Tui tham gia không thiếu trò gì: đá banh, quánh bài, bida, hái trộm trái cây …, có khi còn là đầu đàn trong mấy vụ phá làng phá xóm này.
Khu dân cư khi đó mới thành lập, mật độ dân cư còn thưa thớt, xóm tui có thể coi là đông và nhà cửa san sát nhau nhất. Con đường chạy ngang xóm tui là con đường chính của Phường, con đường khá dài, khúc đầu là một dãy các nhà san sát nhau của xóm tui, sau đó là các lô đất trống mênh mông và ngổn ngang các đồ VLXD, đá, cát làm đường. Nơi đó là thiên đường của tụi tui tụ tập, vui chơi vào mỗi tối. Qua khỏi xóm tui khoảng 100m thì tới 1 xí nghiệp, bên cạnh xí nghiệp có 1 con đường nhỏ (giờ nó quy hoạch thành đường chính rùi) rùi tới 1 cái nghĩa trang. Tụi tui hay đá banh trên bãi cát sau lưng nghĩa trang.
Khoảng 6h thì trời đã nhá nhem, tụi tui chơi đá banh, có ghiền tới mức nào đi nữa thì cũng lo về nhà. Có hôm banh rơi vào tường sau nghĩa trang, không có thằng nào dám vào lượm hết, đành để ngày mai sáng sớm vào lấy.
Vào mùa hè WC 98, tui chuẩn bị vào lớp 9, tối nào tụi tui cũng tập trung coi đá banh, rùi đi hái trộm đồ, rùi rủ nhau đi rình.
Bên cạnh xí nghiệp có 1 con đường nhỏ, tối nào bồ bịch yêu đương cũng rủ nhau vào đây tâm sự.
Tụi tui tập trung lại, ít nhất cũng phải 4-5 thằng mới dám đi, thấy chiếc xe nào đang chạy đến giữa con đường mà tắt đèn là hiểu hàng rùi. Lên đường thôi.
Tụi tui đi men theo tường xí nghiệp, vì sự nghiệp đi rình nên suốt đoạn đường ven tường này đã được làm cỏ sạch sẽ, các mảnh chai, rác rến cũng được dọn để trách thương tích trong khi hành sự.
Địa điểm rình khá là lí tưởng, một bên tường là cặp bồ bịch ôm nhau tâm sự, bên còn lại là tụi tui nằm xem phim Hàn Quốc. Đi rình kiểu này cũng khá hên xui, thường thì các cặp tình nhân vào đây chỉ tâm sự, nói vớ va vớ vẫn đủ thứ chiện trên đời, sờ nắn bóp nhau cho thỏa thích thôi, thi thoảng mới có 1 cặp làm trọn vẹn (chơi lun). Thêm vào đó là trời tối đen như mực, mặc dù nằm cách nhau có 1 bức tường nhỏ nhưng trời tối quá, có đưa bàn tay trước mặt cũng khó mà thấy được, tụi tui nằm bên này, chỉ nghe tiếng là chính, hình ảnh thì khi tỏ khi mờ. Nhưng như vậy cũng đã rất vui rùi.
Có lần, thằng trong xóm về kể tui nghe 1 chiện không như sau:
Hôm đó nó lên sớm, chờ hoài hông thấy tụi tui lên, nó lại đau bụng, chạy về tới nhà thì chắc són lun trong quần nên nó lủi vô 1 bụi gần đó ngồi ỉa.
Vừa kéo quần xuống thì bất chợt có 1 cặp bồ bịch kéo vào ngay chỗ nó ngồi ỉa tâm sự. Nó ráng nhịn vì sợ mùi thúi bốc ra sẽ làm cặp kia phát hiện, anh chàng kia mà bắt được nó chắc quánh cho thúi đầu.
Đại ý là anh chàng này sáng mai sẽ nhập ngũ, đi bộ đội 2 năm. Là đêm cuối nên chàng và nàng nói với nhau nhiều lời thắm thiết:
Nàng: “Anh ơi, em mà không gặp anh 2 năm chắc em chết mất thôi!”
Chàng: “Híc, anh cũng vậy, anh xa em chỉ cần 1 ngày, anh cũng chết mất thôi”
Thằng bạn nằm bên kia tường nghe 2 anh chị hát cải lương, nó chịu không nổi, tọt ra 1 bãi to tướng, nó cười sằn sặc và hét lên: “May mà ông đây ỉa được, ông mà ỉa không được thì 2 đứa mày chết với ông”. Hét xong nó ôm quần chạy mất biệt.
Nó kể bằng giọng rất thật, tui cười chết ngây!
—-