Những Câu Chuyện ... - Chương 2
Chương 2:
Chương 2: Lần đầu tiên đọc truyện xxx.
Lần đầu tiên tui đọc truyện xxx cũng là khi tui đang học lớp 9.
Có người sẽ thắc mắc, tại sao hông lo học, thấy toàn lo xem phim xxx, đọc truyện xxx không vậy? Tui cũng hông biết nói sao nữa.
Tui nhớ hồi tui học lớp 9, đó là năm thi chuyển cấp từ cấp 2 sang cấp 3. Học hành cũng khá căng thẳng, bên cạnh việc học chính ở trường còn phải đi học thêm, học bớt, rồi từ sau Tết, nhà trường tổ chức cho học phụ đạo mấy môn thi tốt nghiệp nữa. Nói chung học đến mức tối tăm mặt mũi.
Tui học hành thì cũng thuộc loại giỏi trong lớp, nếu không đứng nhứt thì cũng đứng nhì, lần nào đứng nhì thì cũng do kỳ đó tui học hành chủ quan này kia, dẫn đến thi không tốt. Tui cũng thuộc loại lười biếng nhứt lớp, bài vở không chép, bài học không thuộc, bài tập không làm, nhưng thi cử tui toàn 9 với 10 điểm thôi. Nhiều khi tui thấy cũng lạ, tụi bạn tui siêng lắm, học đêm học ngày, bài vở thuộc rao ráo, vậy mà để kiếm được cái danh Học sinh giỏi cũng khó khăn vô cùng. Có đứa mỗi lần đi phụ huynh về là nó đi cà nhắc, hỏi tại sao thì nó bảo: “Ông già đập nát cái mông vì tội thiếu 0,1 để được HS Giỏi”. Trong khi tui cứ tành tành mà năm nào cũng nhứt lớp, thiệt là ngại quá.
Học hành nhàn nhàn mà nhứt hoài, tui đâm ra chủ quan, nhất là trong đợt nhà trường bắt HS cày thêm mấy bữa phụ đạo. Tui trốn học suốt, sau đó, cô chủ nhiệm thấy vậy, cho tui làm chức lớp phó học tập, kiêm lớp phó lao động, kiêm tổ trưởng tổ 2. Chắc cổ nghĩ: “có trách nhiệm sẽ khiến tui tu tỉnh hơn”.
Tui thì cũng biết cô giáo kì vọng nhiều ở tui lắm, cô thương tui nhứt lớp, mấy đợt tui trốn học bị giám thị bắt, cô đều xin giùm cho tui khỏi bị kỉ luật. Tui cũng ráng làm tốt nhiệm vụ cô giao, tuy nhiên sau 3 tuần tu tâm dưỡng tính thì cái tính nhác cố hữu trong tui đã trở lại và lợi hại gấp đôi.
Chiều hôm đó, tui nhớ sau tiết phụ đạo thứ nhất thì tui đã bùn ngủ tới mức không cưỡng lại được. Tranh thủ nghỉ giải lao 5 phút, tui ra căng tin mua đồ ăn, ngồi chơi. Trước khi đi tui đã dặn con bé ngồi bên cạnh là nếu tui hông vô lại thì cầm tập vở tui về giùm nghe.
Ra căng tin, mua 2 cái bánh tráng dừa ngồi gặm gặm, nhác thấy thằng H lớp trưởng lớp tui đang lò dò đi tới. Tui hỏi:
– “Đâu vậy ku?”
– “Đi photo mấy bài tập Hóa của cô N, mày đi luôn cho vui!”
Tui ừ cái rẹt, đúng là bùn ngủ gặp chiếu manh, đang kiếm cớ trốn học, nhác trèo tường, thằng H lại hợp thức hóa cái việc đi ra khỏi trường mà không bị kiểm soát của tui. Gì chứ công việc đi photo bài tập cho lớp à cái cớ tuyệt vời nhứt của việc cúp học đi chơi. Trước đây công tác này thường do tui đảm nhiệm vì tui là lớp phó học tập, nhưng mỗi lần tui đi photo thì mất tăm mất tích luôn, cô giáo CN mới cắt việc đó và giao cho thằng H làm. Giờ thì khỏe rùi, nó đi photo, tui đi ké, ra khỏi cổng trường thì tui phắn.
Hai đứa tui hiên ngang ra khỏi cổng trường trong những ánh mắt ngưỡng mộ của mấy bạn khác – những thành phần muốn cúp mà không có cách. Lấy xe xong, tui và nó đạp lên tiệm photo cách trường gần cả cây số mới ghé vào hỏi. Sở dĩ không chọn mấy tiệm gần trường vì như vậy rất dễ gặp thầy cô ở đây và sau khi làm xong việc, chỉ còn cách quay lại trường trong thời gian ngắn nhất.
Tiệm photo này nằm khá riêng biệt ở 1 góc ngã tư đường, trước tiệm là 1 cây bàng to tổ bố, choáng hết mặt tiền kinh doanh. Thằng H cầm xấp bài vô photo, tui đứng ngoài chơi, sau khi chỉ cho chủ tiệm cần phải photo như thế nào, thằng H ra hỏi tui:
– “Giờ làm gì mày?”
– “Tao về ngủ 1 giấc cho nó sướng, mày chờ xong rùi cầm về nghe”
Thằng H nhăn mặt khi thấy tui “qua cầu rút ván”, bỗng nó nhìn ra xa, hỏi:
– “An điên, mày đi đâu đây?”
Tui quay lại, thấy thằng An “điên” học lớp 9/3 đang đi tới, nó cầm theo xấp giấy nhỏ nhỏ, giống như phao tài liệu để quay bài. Thằng An “điên” này ở cùng xóm với thằng H, nó có biệt danh “điên” vì hồi nhỏ nó bị chó cắn 3-4 lần, lần nào cũng tơi tả, phải tiêm thuốc ngừa. Lớn lên, tính nó điên điên khùng khùng, nóng giận bất thường nên cả xóm đều kêu nó bằng cái tên: An “điên”
– “Tao đi photo tài liệu cho lớp”. Thằng An đáp.
Chuyện này lạ à nhe. Tụi tui đi photo bài tập cho lớp nghe còn có lí, vì tụi tui là ban cán sự lớp, thành phần cốt cán của lớp, lớp trưởng và lớp phó học tập chứ phải giỡn đâu. Còn thằng An “điên” này, nó chỉ là phó thường dân, tui nghe nói nó lớn hơn tui 1-2 tuổi gì đó, mà giờ tui với nó học cùng cấp, cũng hình dung ra IQ của nó ra sao rùi. Sao hôm nay lớp 9/3 lại giao cho nó 1 công việc mang đầy tính “giáo dục” đến như vậy?
Tui dòm xấp giấy nó đang cầm trên tay mà nó gọi là “tài liệu học tập” của lớp nó. Một xấp giấy nhàu bét, khoảng bằng ½ cuốn tập vở học sinh thường dùng chứ mấy, nhìn giống “phao” kiểm tra thì hơn. Mà nếu nó là phao thi thì họa may thị lực của thằng này chắc là 20/10. Xấp giấy nhàu nát, chữ nhỏ li ti, chữ có chữ không? Nếu mà đưa vào photo chắc còn tơi tả hơn nữa? Đi cùng với thằng An “điên” là 1 đám 6-7 thằng đứng ở xa lắc, điệu bộ lấm la lấm léc như sợ hãi một cái gì đó. Có điều gì khả nghi lắm đây.
Thằng H chắc cũng phán đoán giống y tui, có điều nó thân với thằng An “điên” nên không sợ thằng này “cắn”. Nó giựt xấp giấy thằng An “điên” đang cầm, nói: “Để tao xem tụi bây học bài gì?”, vừa nói, nó vừa chạy ra xa tầm tay của thằng An “điên”. Thằng An cùng cả đám bên kia nháo lên, y như thằng H vừa rút chốt 1 trái lựu đạn vậy. Lúc thằng An điên giựt lại xấp giấy thì thằng H không phản kháng gì hết, nó chỉ trầm ngâm nói:
– “Tụi mày lấy thứ đó ở đâu ra vậy?”
Mặt thằng H hình sự lắm, lúc này người nó toát ra 1 khí thế của lãnh đạo (thằng này đúng là có tố chất cầm quyền, tui học với nó từ cấp 2 sang cấp 3, năm nào nó cũng làm lớp trưởng hoặc bí thư đoàn, dù nó học hành cũng lẹt đẹt, gia đình nó thuộc dạng có công với CM nữa nên khi tốt nghiệp cấp 3, nó đi học trung cấp chính trị gì đó, rùi về cơ quan hành chính làm, giờ cũng thuộc tầm lãnh đạo rùi. Có điều tui hông còn thích chơi với nó nữa, vì khi nó làm lãnh đạo rùi thì mắc tật quan liêu cố hữu, hở ra “chính sách”, “đường lối”, tư tưởng”. Ngồi nhậu với nó mấy lần, tranh luận đủ chuyện, nó bị bí đường là cứ giở mửng “chính sách, đường lối, tư tưởng” ra, tui nuốt hông trôi nên cứ xa dần dần).
… … …
(Còn tiếp).