Những câu chuyện viết trong lúc rảnh rỗi - Chương 16
– Gì đấy? Lại đánh nhau thua về kiếm anh à?
– Linh tinh, bọn nó giờ làm gì dám động đến em, lần trước anh dần bọn đầu gấu ngoài chợ, bọn ở xóm giờ thần tượng anh lắm, có mấy đứa còn kêu anh là Lý Tiểu Long đấy.
– … (*cạn lời* đó)
– Ấy, nói linh tinh suýt thì quên, ở ngoài kia đang có cái hay lắm á, em thấy bọn nó bảo là lễ hội hoa gì gì ấy, còn cả trưng bày cái gì mà hoa lan hiếm ấy, đi xem không anh?
– Hoa lan à… ừ thì đi.
– Vậy thì nhanh lên, đoàn xe đang đi qua gần chỗ nhà mình đấy, không xem nhanh thì phải lên tận thành phố mới xem được.
Long chợt thấy trong lòng nhói nhói, giống như thể có một cái gai cứ đâm vào tâm hắn hết lần này đến lần khác, cứ đóng vảy thành sẹo rồi lại rách ra, đau đớn dần trở thành thói quen, như thể nhắc nhở hắn về điều gì đó mà hắn đã quên mất rồi. Theo chân thằng Út, hắn chen lấy một chỗ trong đoàn người đông đúc, những chiếc xe chở từng chậu hoa lan đủ màu sắc sặc sỡ với muôn vàn hình dáng đang chầm chậm hướng đến trung tâm trưng bày ở trong thành phố.
– Nhìn kìa, xe chở hoa lan hiếm có sắp đi qua rồi đấy, đừng bỏ lỡ.
Thằng Út hào hứng thấy rõ, thực ra nó có biết hoa hoét quái gì đâu, hỏi nó cá này là cá gì, ăn được hay không thì nó còn biết chứ hoa thì chắc nó còn không biết hoa hồng còn có màu vàng nữa cơ, nó ra đây chủ yếu vì thấy nhiều người nên ham vui mà thôi. Không quá khó để nhận biết khi mà chiếc xe chở chậu hoa lan quý được trang trí đẹp hơn hẳn, thậm chí chiếc chậu còn được đặt trong lồng kính để giữ an toàn. Chậu hoa nở rộ ra từng đóa lan đỏ chót, những cánh hoa tinh tế với hình dáng không giống bất cứ loại lan nào, mọi người cũng theo đó mà bắt đầu reo hò, bàn tán ầm ĩ đủ mọi câu chuyện. Tuy nhiên, đối với Long, ánh mắt của hắn không bị hút theo màu đỏ kiều diễm của cánh hoa, cũng không bởi hình dáng của nó cuốn hút, hắn chỉ để ý đến vài tia nhỏ màu xanh lam ẩn sâu nơi cuống hoa.
Cảm giác quen thuộc khiến cho không chỉ đầu mà cả trong lòng của hắn quặn đau, vết thương trên đầu những tưởng đã lành lặn nay chẳng khác nào bị từng nhát búa gõ vào, những sợi dây thần kinh bị đứt bị kích thích đang bằng một cách thần kì nào đó, kết nối lại với nhau.
– Ơ này, kìa anh Long, anh làm sao vậy? ANH LONG!!!
Thằng Út quay đầu lại, nó đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Hắn nằm vật xuống ngất đi, một giọt nước mắt rớt ra từ khóe mắt.
…
– Bảo trọng, đừng có quên hai thằng già này nhé!
– Đừng quên cả em nữa đấy nhé anh Long.
Bốp!
– Ai thèm nhớ mày hả thằng ranh.
Thằng Út ôm vội lấy đầu, bao nhiêu năm rồi nó vẫn không tránh kịp bàn tay của ba nó.
– Cảm ơn mọi người bao năm qua đã giúp đỡ, cảm ơn… vì tất cả.
– Xời ơi, có gì đâu mà ơn với huệ, chú coi mày như con cháu trong nhà thôi.
Long, không, bây giờ phải gọi là Duẫn, ôm chặt lấy chú Hai.
– Mọi người, hẹn gặp lại!
Duẫn trút đi gánh nặng trong lòng, con người sau khi sống đủ thời gian trên cõi đời thì nhiều thứ cũng không còn quá quan trọng nữa. Anh muốn trở về, muốn nhìn thấy người con gái đó bất kể nàng bây giờ có ra sao, tuy nhiên, trước đó anh cần trở về đơn vị đề bàn giao lại mọi thứ. Không biết đội trưởng nhìn thấy anh thì sẽ có cảm tưởng gì… mà cũng không biết đội trưởng có còn ở đó hay không nữa.
…
Bước xuống khỏi xe khách, đã bao lâu rồi Duẫn chưa đặt chân trở về quê hương, lâu đến nỗi mà người thanh niên ngày nào bây giờ đã là một người đàn ông chân chính. Duẫn không vội về nhà, anh nhận được tin khi về đơn vị, nói rằng cha mẹ anh đều vẫn khỏe mạnh, may mắn hai người không đau buồn đến nỗi xảy ra điều gì khi hay tin anh hi sinh lúc làm nhiệm vụ.
Nhìn làng xóm thay đổi quá nhiều sau bao năm, Duẫn có chút thổn thức. Con đường đất nay đã được đổ bê tông, một vài căn nhà mái bằng cũng dần thay thế cho mái ngói ngày xưa, đất nước bước sang thiên niên kỉ mới đã đem đến những đổi thay cho vùng thôn quê này, chỉ không biết là tốt hay xấu mà thôi. Duẫn tìm về những nơi in dấu kỉ niệm của anh và nàng, bóng tre nơi lần đầu hai người trao cho nhau sự trong trắng vẫn còn đó, cái giếng nơi hai người trao cho nhau biết bao nụ hôn nồng cháy thì đã biến mất, niềm khao khát gặp lại nàng dâng trào lên trong anh. Rồi bất chợt, bước chân của anh dừng lại nơi căn nhà hoang, mắt anh nhòa đi, anh có ảo giác như thể mình đang nhìn thấy bóng dáng thân yêu đó, ồ không, hình như… chiếc ba lô trên vai tuột xuống, rơi bịch xuống đất.
…
Hà về nhà chồng mà như kẻ mất hồn, mọi người cũng không quá để ý mà chỉ cho rằng nàng còn e thẹn. Cuộc sống hôn nhân cùng người đàn ông khác cũng không quá tệ, cho đến khi mọi thứ không che dấu được nữa. Phát hiện nàng không còn trinh trong đêm tân hôn đã là điều khó chấp nhận đối với Tính, khi cái bụng của nàng nhô dần lên nhanh chóng, rồi đến ngày chuyển dạ, vượt cạn, sinh con, cũng là lúc chồng nàng không còn kiên nhẫn được nữa. Động phòng xong 8 tháng sau sinh con, lại còn đủ ngày đủ tháng, một đứa bé gái kháu khỉnh, đáng yêu, điều đó vượt qua giới hạn chịu đựng của một người đàn ông. Kết quả thì hiển nhiên là chia tay, may mắn cho nàng, hắn còn đủ tình nghĩa để không rêu rao cho cả làng cả xóm biết, nhưng điều đó cũng không ngăn cản được miệng lưỡi thiên hạ. Ở cái thời đại mà cái chuyện bỏ chồng hoặc bị chồng bỏ là cái gì đó cực kì kinh khủng, thì Hà trở thành đối tượng bị khinh bỉ khắp từ đầu làng đến cuối xóm là điều hiển nhiên.
Hà không trở về nhà, nàng không đủ can đảm để nhìn mặt cha mẹ, mà có lẽ hai người cũng chẳng muốn nhìn thấy nàng. Hà tìm về căn nhà hoang chứa đựng những kỉ niệm của hai đứa, sửa sang lại một chút rồi cứ vậy, ngày qua ngày, trồng rau, nuôi gà nuôi vịt, nuôi con gái lớn lên. Cha mẹ nàng qua đời 4 năm trước, một năm sau thì được tin người đàn ông đó cũng ra đi, nó như hai cú giáng mạnh mẽ vào trái tim người con gái mảnh mai đó. Nước mắt nàng đã cạn khô sau những đêm khóc thầm, tuy vậy, nàng vẫn thấy hạnh phúc khi nhìn đứa con gái dần lớn lên, mạnh khỏe, đó có lẽ là niềm an ủi duy nhất của nàng.
Chiều chiều, Hà lại lẳng lặng ngồi trước cửa nhà, vẫn khoảng thời gian này, vào một ngày của nhiều năm trước, nàng đã hẹn người đó, cuộc hẹn đó đã để lại kết quả của ngày hôm nay. Mặt trời chiều những tia nắng chói mắt cuối cùng trước khi bất lực mà khuất sau rặng cây, nàng đang chuẩn bị đứng lên để chuẩn bị cơm nước cho đứa con gái sắp đi học về
– Ai kia?
Hà tự hỏi khi nhìn thấy một bóng người đứng ở ngoài cổng nhìn vào. Bất chợt, người đó đánh rơi chiếc ba lô trên vai, âm thanh phát ra khi nó chạm xuống đất như thể gõ vỡ cái gì đó bên trong lòng của nàng. Hà chầm chậm ngồi dậy, ánh nắng chiều làm cho nàng bị chói mắt, nhưng dù là không nhìn được rõ nhưng trong tâm nàng cảm nhận được. Nàng không tin điều đang xảy ra trước mặt mình, nàng loạng choạng muốn ngã, đầu óc nàng bắt đầu quay cuồng.
– Hà? Có đúng là Hà không? HÀ!!!
Duẫn lao vội vào đỡ lấy nàng, cô gái xinh đẹp của anh ngày nào nay đã thành một người phụ nữ ngoài ba mươi, khuôn mặt gầy gò, khắc khổ, làn da thô ráp khiến nàng trông như sắp 40, nhưng tất cả không thể làm cho anh không nhận ra được nàng. Duẫn ôm nhẹ lấy Hà nhưng bàn tay của anh nắm chặt đến nỗi nổi từng đường gân xanh, để cố kìm nén không làm nàng bị tổn thương. Niềm thương nhớ tuôn trào khiến anh không còn biết biểu lộ làm sao nữa, nhìn nàng héo hon mà lòng anh đau gấp vạn lần những khổ cực ngày còn đi lính. Nước mắt trào ra, miệng anh muốn gào lên chỉ chỉ là những tiếng thét trong im lặng, vậy là cuối cùng anh cũng gặp được lại nàng.
– Anh về rồi, anh về rồi Hà ơi, là anh đây, anh nhớ em muốn chết đi vậy…
Hà ngây ngốc trong vòng tay của Duẫn, nghe thấy âm thanh dày nặng hơn, khàn hơn, nhưng vẫn còn giữ lại một chút quen thuộc của anh, nàng bất giác giãy dụa muốn thoát ra.
– Không! Không phải anh, sao anh không chết luôn đi mà còn về đây làm gì, anh bỏ ra, anh cút đi!
– Anh không cút, anh sẽ ở lại đây, anh sẽ ở bên em mãi mãi.
– Đừng… huhu… đừng mà…
Hà cứ vậy mà giãy dụa, dù cho sức lực của một người phụ nữ yếu đuối chẳng thể nào so nổi người đàn ông đã từng làm lính đặc công. Đúng lúc này, tiếng nói của một bé gái vang lên.
– Mẹ! Ông kia mau bỏ mẹ cháu ra.
Duẫn bị bàn tay một đứa bé 12 tuổi đẩy ra mà chẳng có một chút sức kháng cự nào. Cô bé vỗ về mẹ rồi dẫn nàng vào trong nhà, sau đó cô bé quay ra cửa nhìn Duẫn với vẻ mặt vừa giận dữ vừa đề phòng.
– Cháu… là con mẹ Hà à? Duẫn có chút dè dặt hỏi.
– Đúng! Cô bé chống nạnh mà trả lời.
– Cháu tên là gì?
– Cháu tên là Hoài Lan, chú muốn gì, đừng có thấy mẹ cháu yếu đuối mà định làm gì xấu xa.
– Hoài… Lan… Hoài Lan… Duẫn lẩm bẩm tên cô bé như kẻ thần kinh, càng nhìn khuôn mặt cô bé, Duẫn càng cảm nhận được điều gì đó… Cháu bao nhiêu tuổi, cháu sinh tháng mấy?
– Cháu…
– Đừng trả lời!
Từ trong nhà, Hà lao vội ra giữ con gái lại, không cho cô bé trả lời, nước mắt nàng đã ướt đẫm khuôn mặt từ lúc nào không hay.
– Hà ơi, con bé…
– Không! Không phải!
Duẫn quay sang, anh vươn tay chạm vào khuôn mặt cô bé, Lan lúc này có chút đờ đẫn, cô bé dường như nghĩ ra cái gì, hơi nước bắt đầu dâng lên nơi hàng mi, cô bé quay sang nhìn mẹ mình, biểu hiện của Hà giống như đã cho cô bé câu trả lời.
– Mẹ…
– Lan, cha là cha của con đây, Lan!
– Cha?
– Không! Anh không phải cha nó, anh cút đi, đừng về đây nữa… huhu…
Hà bưng mặt mà khóc, Duẫn cũng chẳng kìm nổi nước mắt trong khi bé Lan cũng bắt đầu nấc lên từng tiếng nghẹn ngào. Duẫn quàng tay ôm lấy cả hai mẹ con, ngày đoàn tụ của ba người là một ngày đẫm nước mắt.
Tối hôm đó…
– Cha ăn nữa nhé, để con xới cơm cho… Lan tíu tít như một con chim sâu… con ăn xong rồi, tối nay con sang nhà cái Hoa chơi rồi ngủ lại bên đó nha.
Nói xong, Lan ghé vào bên tai anh thì thầm: “Con muốn có em trai nha.” Rồi chạy tót đi mất, để lại Duẫn mắt tròn mắt dẹt không biết phải làm cái gì.
– Nó nói cái gì với anh đấy, không phải nói xấu em đó chứ?
– Khục khục, trẻ con bây giờ táo bạo quá, chắc là giống ai đó…
– Anh nói ai? Hà bật chế độ ánh mắt tử thần.
– Không không, anh nói anh. Mà này, sao con bé chấp nhận anh tự nhiên như vậy?
– Còn không phải tại thằng Giang.
– Thằng Giang? Nó làm cái gì?
– Nó làm thầy giáo.
– THẦY GIÁO? Thắng đó biết chữ mù gì mà dậy người khác.
– Thầy giáo thể dục. Cái mồm bô bô của nó kể hết mọi chuyện cho con bé rồi.
– Ặc…
– Hừ, tạm bỏ qua cho anh, nhưng mà hôm nay anh không kể hết mọi chuyện thì…
Những tiếng rắc rắc nơi bàn tay của Hà như lời khẳng định mái nhà này vẫn hoàn toàn là nữ quyền bất chấp việc anh có trở lại.
– Em muốn biết mọi chuyện cũng được thôi, nhưng mà chuyện dài lắm, kể ở đây bao giờ mới xong…
Duẫn đặt bát cơm đã vét sạch sẽ của mình xuống.
– Lên giường kể chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Hà kêu lên một tiếng giật mình khi bị Duẫn ôm lấy, mang lên giường. Anh trao cho nàng nụ hôn sâu lắng nhất, nụ hôn chất chứa những đau khổ, tiếc nuối và cả niềm sung sướng khi được đoàn tụ, Duẫn đã quyết định, dù có ra sao thì anh sẽ không bao giờ rời xa nàng và con, kể cả có phải mang cả hai người rời khỏi xứ này. Nụ hôn kéo dài như bất tận, đôi môi rời nhau ra cũng là lúc mà hai người vội thở gấp vì thiếu không khí. Duẫn vuốt ve gò má, hàng mi, khóe mắt của Hà.
– Em gầy quá.
– Đừng có đánh trống lảng, mau kể!
Duẫn bắt đầu kể, từ cái ngày anh bước những bước đầu tiên trong cuộc đời quân ngũ, cho đến từng chiến dịch bí mật khi làm đặc công, rồi đến cái lần ngoài biển đã làm anh mất đi trí nhớ trong một thời gian dài, cũng vì vậy mà sau đó, ở quê mọi người nhận được tin anh hi sinh. Anh kể về những ngày ở cùng gia đình chú Hai, anh kể về đóa hoa lan đã mang kí ức trở lại, đã cho anh được gặp lại nàng. Hà thổn thức trong vòng tay của anh, cả hai chợt giật mình nhận ra, đóa hoa lan ngày nào đánh dấu cho sư đơm hoa kết trái của mối tình giữa hai người, và rồi chính hoa lan đã mang hai người trở lại bên nhau, và đóa hoa Lan của Duẫn và Hà bây giờ, sẽ mãi mãi là minh chứng cho mối tình sâu đậm của hai người.