Những câu chuyện viết trong lúc rảnh rỗi - Chương 1
Truyện 1
Đồng hồ điểm 5 giờ chiều, Thuấn rời khỏi chiếc ghế làm việc sau khi đã tắt máy tính của mình và chuẩn bị về nhà, bỗng nhiên Hiển, cậu em ở bàn bên sán lại gần.
– Này anh Thuấn.
– Hử?
– Em nhờ chút này… Hiển ghé lại thì thầm…
– Ơ này, việc đấy giao cho cậu từ đầu cơ mà, lúc đầu cậu cũng có ý kiến gì đâu, sao giờ lại…
– Em biết vậy, nhưng mà… thôi, anh giúp em đi, hôm nay sinh nhật con người yêu em, hoàn cảnh của em anh cũng biết rồi đấy, thanh niên 26 tuổi rồi, không nhanh là ế cmn mất.
– Mày mà ế thì anh thành cái thể loại gì? Dẹp, không giúp.
– Đi mà anh, lần sau đi nhậu em mời anh 3 chén.
– …
– À nhầm, em uống 3 chén tạ lỗi.
– Cút! Sâu rượu như mày thì càng nhiều càng ít, 3 chén là cái gì.
– Thôi mà, giúp em đi anh, bao giờ em lấy vợ em cho anh bê tráp.
– CÚTTTTTTTTTTTTTTT
…
Vậy là cuối cùng Thuấn vẫn không thể chiến thắng được mè nheo thần chưởng. Thở dài, Thuấn nhìn theo bóng lưng thằng em đồng nghiệp đang hớn hở ra mặt… lần sau đi uống rượu anh giã mày chết, anh thầm nói.
Hiển đang tưng tửng nghĩ về buổi tối ngọt ngào đầy hứa hẹn sắp tới thì bỗng thấy lành lạnh đằng sau lưng, sao tự dưng lại ngửi thấy mùi nguy hiểm đâu đó quanh đây nhỉ, Hiển nhìn xung quanh rồi lẩm bẩm, thôi kệ, nhanh nhanh còn đi đón gái không nó dỗi thì mệt.
Mọi người lần lượt chào nhau, ai có gia đình thì trở về bên tổ ấm, ai có người thương cũng tính toán xem tối nay có hẹn hò gì được không, còn lại lẻ loi mỗi anh Thuấn ‘già’ đang sắp xếp xem xử lý cái deadline từ trên trời rơi xuống này thế nào. Chẳng còn cách nào, anh Thuấn cũng theo mọi người đi lấy xe để chuẩn bị trở về. xuống đến tầng hầm để xe, anh đứng hình khi phát hiện bánh sau chiếc xe máy đã hết hơi từ lúc nào, đúng lúc này một tiếng sấm vang vọng phát ra, ngay cả đứng dưới hầm vẫn có thể nghe rõ ràng.
…
Thiều Vũ rời khỏi quán rượu với mùi rượu nồng nặc trên người, nàng ngồi vào chiếc xe hơi hạng sang màu đỏ của mình, giờ mà lái xe về nhà thì cũng sợ, dù tửu lượng rất tốt khi mà nàng là giám đốc của một công ty, thường xuyên phải đi quan hệ với đối tác, nhưng mà thực sự thì hôm nay nàng uống quá nhiều rồi. Ngoài trời từng hạt mưa bắt đầu hạ xuống, mưa nhỏ nhanh chóng trở thành mưa rào, từng tia sét kéo chằng chịt trên bầu trời cùng với đó là những tiếng sấm đinh tai nhức óc. Ngồi ở trong xe, Vũ như tách biệt với thế giới bên ngoài, âm thanh của tiếng sấm đến nơi này dù chỉ còn lại chút âm lượng ít ỏi nhưng trong lòng nàng cũng không khác với cảnh tưởng bên ngoài bao nhiêu. Có lẽ ghé qua công ty ngủ lại thôi, nhà nàng cách đây khá xa mà nàng thì đang cảm thấy mệt mỏi, cả thân thể lẫn tinh thần… quyết định vậy, Vũ khởi động xe rồi lái đi.
…
8:23 giờ tối.
Anh Thuấn đang miệt mài trước màn hình máy tính, ông trời dường như đã setup một combo để ấn định cho anh không còn một lựa chọn nào khác ngoài việc ở lại công ty, và như vậy, cuộc hội ngộ hôm nay đã trở thành định mệnh.
Ư… a…
Thuấn ngửa ra sau, đánh cho mình một cái duỗi lưng đầy thỏa mãn.
– Sắp già thật cmnr, nhớ ngày nào thức đêm 3 ngày liền chẳng thấy vấn đề gì, giờ ngồi lúc mà thấy mệt ghê.
Thả cái tăm trong miệng ném vào trong hộp cơm văn phòng đã hết, anh nhìn chung quanh, nguyên cả cái phòng rộng lớn vốn nhộn nhịp lúc ban ngày giờ đã chỉ còn lại ta với ta. Thuấn thở dài, trong lúc cho mình vài phút nghỉ ngơi rồi quay lại làm việc sau, anh bất chợt nghĩ về Hiển, vậy là thằng đệ cũng có người yêu, nghe chừng thì cũng chẳng mấy mà cưới, thân mình 36 tuổi, bao giờ có một gia đình cho mình đây. Chẳng phải anh tệ đến mức không kiếm nổi một cô gái nào, nhẩm tính thì lần cuối cùng anh ở trong một mối quan hệ lâu dài là cách đây 2 năm, sau khi cô người yêu cũ chia tay anh đến với một cái tài khoản nhiều số hơn thì anh cũng có thêm vài mối quan hệ nhưng đều không kéo dài được quá 2 tháng. À mà ngẫm lại, cũng phải mấy tháng rồi chưa abcxyz với ai, thằng em ở dưới không biết còn tốt không nữa, dạo này cũng nhiều việc quá không còn sức mà đi tàu nhanh nữa, anh Thuấn mặc dù biết trong phòng không còn ai nhưng vẫn không tự chủ mà liếc quanh một vòng kiểm tra lại. Anh nở một nụ cười có phần bỉ ổi, gõ lên trên web một dòng chữ quen thuộc rồi chuẩn bị tự giải quyết nỗi buồn của bản thân, đúng lúc này…
…
Cô giám đốc xinh đẹp Thiều Vũ sau khi gửi xe dưới tầng hầm, nàng bước vào thang máy rồi bấm lên tầng 9, đầu óc nàng lúc này đã có chút lắc lư, mi mắt đã bắt đầu đánh lộn với nhau. Tiến vào trong công ty, Vũ bất ngờ khi thấy đèn vẫn sáng, “Có ai ở lại làm việc sao?” nàng thầm nói.
…
Cánh cửa phòng mở ra, trái tim anh Thuấn giật lên một nhịp, móa, may mà chưa cởi ra, hú hồn, không biết ai giờ này lại còn đến đây nữa, bảo vệ sao, không đúng lắm. Không để anh phải đoán già đoán non lâu, một thân ảnh lắc la lắc lư bước vào, chẳng ai khác chính là Thiều Vũ, cô giám đốc của anh.
– Ấy tưởng ai, hóa ra là sếp, sao giờ này… Anh Thuấn mở miệng chào hỏi trước, tuy nhiên anh ngay lập tức ngừng lại mà phi về phía nàng khi thấy cô có vẻ sắp sửa ngã ra.
Đỡ lấy thân thể mềm mại ngăn cho không nàng không ngã xuống đất, anh Thuấn ngửi thấy ngoài mùi hương nước hoa khá quyến rũ là mùi rượu cực kì nồng, ầy, sao lại say rượu rồi, mà say rượu sao không bắt xe về nhà lại chạy lên công ty thế này, nghĩ trong đầu vậy chứ anh Thuấn nào dám mở miệng hỏi.
Nằm trong vòng tay rắn chắc, Vũ tỉnh táo lại được phần nào, lúc này nàng chân nam đá chân xiêu, suýt nữa thì sấp mặt, Vũ nhìn qua khuôn mặt của người vừa đỡ lấy nàng, “Cậu…”, khuôn mặt khá quen nhưng trong lúc nhất thời nàng không nhớ ra được tên.
– Em là Thuấn.
– À, Thuấn, ừm, giờ này cậu còn làm việc sao?
– À vâng… Anh đang định nói là dạo này công việc bận rộn quá nhưng chợt nhận ra người trước mặt là sếp nên đành nuốt vội câu đó xuống.
Vũ từ tốn rời tách khỏi người Thuấn, nàng có hơi ngại ngùng khi tiếp xúc gần như vậy với người đàn ông khác. Cả hai bất chợt im lặng mà đứng chôn chân tại chỗ, Thuấn cảm thấy không khí có chút kì quặc.
– Em làm việc tiếp đây. Nói rồi anh ba chân bốn cẳng chạy về chỗ của mình, ở cạnh giám đốc mà lại là người xinh đẹp như vậy, anh cảm thấy hơi hơi…
Cạch cạch… cộp cộp…
Tiếng bàn phím máy tính đang đều đặn phát ra thì bất chợt lạc nhịp khi tiếng giày cao gót đang tiến lại gần. Vũ ghé vào bên vai của Thuấn, đôi má ửng hồng cùng mùi hương quyến rũ anh vẫn chưa kịp quên khi ôm nàng lúc vừa nãy.
– …
– Cậu cứ làm việc của cậu, không cần để ý đến tôi.
Thuấn đang định mở miệng thì bị Vũ chặn lại, thế là anh lại phải tiếp tục công việc khi mà bên cạnh là một sự cám dỗ cực mạnh. Thời gian cứ từng giây trôi qua, có lẽ Vũ cũng bắt đầu cảm thấy nhàm chán, nàng nở một nụ cười ranh mãnh, rồi…
– Này…
– Hừm, Tạ Văn Thuấn, sinh năm… hử, hơn tận 3 tuổi. Vậy mà anh cứ xưng em là thế nào, tôi trông già thế à? Từ từ, còn cái gì nữa đây… đúng là đồ đàn ông xấu xa.
Vừa mới cảm thấy có gì đó không đúng, ngoảnh mặt lại thì đã thấy cô nàng cầm trong tay là cái ví của mình, Thuấn hoài nghi sếp của anh ngày xưa làm đạo tặc hoặc ít nhất cũng là móc túi, cô nàng lại còn tiếp tục mò mẫm bên trong cái ví nữa chứ, không sai thì thấy cái món đồ nghề kia rồi thì mới nhìn hắn với ánh mắt như vậy. Anh Thuấn không nói gì mà quay ra làm việc tiếp để che dấu đi sự lúng túng của bản thân.
– Trả anh, chả có gì thú vị.
Nghịch chán, Vũ quẳng cái ví xuống bên cạnh Thuấn rồi kéo cái ghế gần đó rồi ngồi xuống.
…