Những Câu Chuyện Loạn Luân Nước Ngoài - Phần 45
Trong kỳ học đầu tiên của Christopher trong trường đại học, nó bắt đầu nỗ lực trong lớp học tiếng Anh. Đối với 5 đứa trẻ của chúng tôi, nỗ lực có nghĩa là chúng phải đạt điểm B+ thay vì là A. Vì vậy Chris đã chuyển sang nơi lý tưởng nhất để được giúp đỡ.
Patricia vừa nhận được chứng chỉ giảng dạy từ UCST vào mùa xuân và bắt đầu năm dạy tiếng Anh đầu tiên ở trường trung học cơ sở. Nó ở trong một căn hộ cách ký túc xá của Chris hai dãy nhà, nên Chris sẽ đến đó để cho Patricia dạy kèm thêm.
Mẹ và Harold, cộng với anh Mike và Jimmy và những đứa con họ ăn tối vào những thời điểm khác nhau trong năm học nên chúng không cảm thấy cô đơn khi xa nhà, thậm chí chỉ mất 1 giờ đồng hồ. Anh Mike là người cho chúng tôi biết Patricia và Christopher đang dành hầu hết thời gian rỗi của chúng để ở cùng nhau, và chúng đã đã thực sự tham gia nối hông rồi.
Ngay khi anh Mike nói điều này, chuông báo động reo lên trong đầu tôi.
Tôi nhìn chị Colleen nhưng chị chỉ cười nửa miệng và vuốt ve mu bàn tay tôi khi thì thầm vào tai tôi:
“Đừng lo anh Bobby à, đó là chuyện đúng mà.”
Christopher đang học Cử nhân khoa học trong ngành kỹ thuật kết cấu. Mọi thời điểm thức dậy nó đều dành cho việc học, và những lớp học mà nó trải qua trong năm cuối là khó khăn nhất để nhận bằng. Vì nó cần một môi trường học tập nhiều hơn là ở trong ký túc xá, nó đang tìm nơi khác để ở. Chúng tôi không ngạc nhiên gì khi nó nói rằng Patricia mời nó vào trong căn hộ con bé trong năm cuối. Con bé có một phòng ngủ và vẫn gần khuôn viên trường với thư viện.
Cuối tháng 10 năm đó, chị Colleen chào mừng tôi ở cửa khi tôi đi làm về. Chị làm chuyện này hàng ngày rồi nhưng có gì đó khác lạ với cách mà chị ôm tôi trước khi nắm tay tôi dắt vô phòng khách.
“Christopher gọi cho em hồi chiều để cho em biết nó sẽ về nhà vào tối nay.”
Không có gì bất thường về điều này ngoại trừ không ai trong số bọn trẻ gọi để nói với chúng tôi, chúng đơn giản là xuất hiện, trải qua những ngày cuối tuần rồi trở lại trường học. Sau đó chị Colleen tiếp tục nói:
“Patricica cùng đến đây với nó.”
“Vậy hả?”
“Con bé nói đã không gặp chú Bobby và cô Colleen đã lâu rồi và muốn đến thăm.” Chị nhìn thấy biểu hiện trên mặt tôi và nói. “Không sao đâu Bobby, em nghĩ đã đến lúc rồi.”
Tôi không yêu cầu chị giải thích câu cuối. Điều này khiến tôi e ngại nhưng chị mỉm cười.
“Chúng đến đây ăn tối chứ?”
“Không, nó nói chúng phải lo liệu cho cái gì đó ở Santa Teresa tối nay và sẽ ở đây trong khuya nay.”
Christopher và Patricia không đi qua cửa nhà đến gần 11 giờ rưỡi đêm đó. Cả hai chúng nó trông mệt mỏi nên chúng tôi không cố giữ chúng. Chị Colleen ôm lấy cả hai và nói:
“Patricia, con có thể ở trong phòng của Brigid. Mấy đứa hãy đi ngủ đi, chúng ta có thể nói chuyện vào sáng mai.”
Tôi đóng cửa nhà và tắt hết đèn trước khi về phòng ngủ. Khi đi xuống hành lang, tôi nhận thấy phòng ngủ của Chris và Brigid đều đóng chặt.
Tôi đang nằm trên người chị Colleen sau khi làm tình xong thì chị thì thầm với tôi:
“Im lặng… nghe kìa.”
Tôi không cử động và có thể nghe được tiếng bước chân trong hành lang và một giọng nói thật nhỏ cất lên, “Sh… sh… sh…” tiếp theo là tiếng cánh cửa đóng lại rất lặng lẽ.
Tôi nhìn mặt chị Colleen và thấy chị cười nửa miệng. Chị quấn đùi quanh hông tôi và kéo đầu tôi xuống đến khi tai tôi nằm cạnh môi chị.
“Anh Bobby, em cần anh làm tình với em một lần nữa…”
Tôi vui mừng khi làm theo yêu cầu của chị.
Sáng hôm sau, chị Colleen và tôi đứng trong hành lang và nhìn vào cả hai cánh cửa. Chúng được đóng chặt đến nỗi chúng tôi đành nhún vai và đi vô bếp để ăn sáng. Chị Colleen vừa lấy một cái bánh cà phê ra khỏi lò thì thấy Chris bị vấp ngã. Nó chen vào quầy bếp và rót một ly cà phê rồi hôn lên đỉnh đầu mẹ nó, sau đó ngồi xuống bàn.
Ngay khi Chris đang ngồi xuống thì Patricia bước vào. Con bé mặc quần đùi vải la nen với biểu tượng của trường trung học mà Christopher từng học và một trong những cái áo thun của Chris.
“Chào chú Bobby.”
Con bé ôm nhanh tôi rồi đến chị Colleen trước khi lấy ly cà phê và ngồi xuống cạnh Chris. Rõ ràng hai đứa vẫn còn mệt mỏi và buồn ngủ nên cuộc trò chuyện ở bữa ăn rất ít hoặc vài câu trả lời từ phía chúng.
Sau khi ăn xong, chị Colleen dọn dĩa trên bàn rồi rót cho mọi người những ly cà phê tươi và ngồi xuống. Ai nấy đều im lặng, chị Colleen nhìn lên đỉnh ly cà phê, trước tiên ở hai ly của chúng rồi đến tôi. Tôi chỉ biết nhướn lông mày trong cái nhìn thắc mắc khi chị nhìn trở lại Chris và Patricia. Chị Colleen hắng giọng trước khi nói.
“Vậy… hai đứa đã chọn ngày để làm đám cưới chưa?”
Mặt của Christopher chuyển sang trắng bệch khi máu bắt đầu chảy ra khỏi mặt nó. Nó từ từ trượt xuống ghế còn tôi có ấn tượng khác biệt rằng bất cứ giây phút nào nhìn dưới bàn sẽ thấy Christopher ở trên sàn nhà cuộn tròn vào tư thế của bào thai.
Patricia nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay Chris và nó dừng sụp người. Con bé có một phiên bản riêng của nụ cười nửa miệng khi trả lời.
“Christopher đã hoàn thành kỳ thi học kỳ cuối cùng của anh ấy vào ngày 15 tháng 12, đó là ngày thứ Tư. Trường con được nghỉ vào ngày hôm sau cho kỳ nghỉ đông, nên tụi con nghĩ rằng ngày 18 thứ Bảy là tốt nhất. Bằng cách đó tụi con có thể rảnh rỗi, hầu như 2 tuần trước khi cả hai trở lại trường học.”
Patricia có một cái nhìn thanh thản trong ánh mắt khi con bé cúi xuống hôn má Chris rồi nhìn trở lại chúng tôi. Về phần Chris, nó không còn bồn chồn và lúng túng nữa. Biểu hiện tình yêu trong mắt nó khi nó nhìn Patricia là một cảm xúc mà tôi rất quen thuộc. Chúng tôi ngồi im lặng đến khi chị Colleen hỏi câu tiếp theo.
“Hai đứa có biết khi nào thì em bé ra đời không?”
Có một biểu hiện hoảng sợ và kinh hoàng hiện ra trên khuôn mặt Chris. Nó bắt đầu định đứng dậy và chạy ra cửa thì Patricia đặt tay lên vai nó và ấn nó ngồi xuống ghế. Vẻ mặt của Patricia có biểu hiện giống như tôi đã từng nhìn thấy nhiều lần trên khuôn mặt chị Colleen. Bàn tay kia của con bé trượt xuống một cách vô thức và nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới của mình.
“Con mới đi khám bác sĩ lần đầu tiên vào thứ Hai vừa qua và ngày sinh là ngày 11 tháng Sáu. Đó là ngày tốt cho chúng con. Chris tốt nghiệp vào cuối tháng Năm còn trường con nghỉ hè vào tuần sau đó. Bằng cách đó con sẽ không mất thời gian nghỉ việc. Và ba con đã nói rằng Christopher có thể đi làm cho công ty ba toàn thời gian, một khi đứa bé ra đời.”
Chị Colleen vươn tay ra nắm lấy hai tay của Christopher và Patricia, và nhẹ nhàng siết lại với một nụ cười.
“Mẹ mừng vì cả hai đứa không mất nhiều thời gian như ba mẹ. Ba mẹ rất hạnh phúc vì hai con. Tốt hơn là mẹ gọi cho Sharon để chúng ta có thể lên kế hoạch cho một đám cưới khác.”
Chị Colleen và Patricia cùng gọi điện thoại cho chị Sharon và anh Mike. Tôi đi lang thang trong phòng khách với ly cà phê, an toàn trong sự hiểu biết rằng chị Colleen sẽ cho tôi biết khi nào thì tôi được yêu cầu… có lẽ là không bao giờ.
Sau vài phút, Chris vào trong phòng khách và ngồi trên ghế đối diện với tôi, với vẻ mặt không chắc chắn. Nó ngồi cắn môi lại rồi bắt đầu nói. Tôi nhẹ nhàng ngăn nó lại trước khi nó nói ra.
“Con trai à, ba chỉ có một điều để nói với con. Dù con làm bất cứ chuyện gì, đừng bao giờ để cho Patricia cách xa con 20 foot từ phòng tắm, hoặc con sẽ sống trong ân hận đó.”
Khuôn mặt Chris thay đổi từ lo lắng thành bối rối khi nó nói:
“Đó cũng là câu nói của chú Mike vào tối hôm qua.”