Những Câu Chuyện Loạn Luân Nước Ngoài - Phần 44
Có một điều làm chúng tôi lo lắng qua nhiều năm. Chúng tôi biết rằng có những thời điểm, bọn trẻ biết được chị Colleen và tôi là hai chị em. Nhưng để bảo vệ chúng, chúng tôi muốn kiểm soát thời gian và hoàn cảnh khi chúng được bảo. Vì khoảng cách tuổi tác giữa Meghan và Molly rồi Noelle, Brigid và Chris, chúng tôi quyết định làm điều đó theo hai giai đoạn sau khi chúng học đại học.
Giai đoạn đầu tiên là vào mùa thu sau khi Molly bắt đầu năm học đầu tiên trong đại học. Mẹ giúp chúng tôi bằng cách cho chúng ăn trưa ở nhà mẹ, rồi mẹ và dượng Harold rút về phòng khác gần đó để cho chị Colleen và tôi có thể trò chuyện riêng tư với các cô gái. Chúng tôi nói chuyện lòng vòng rồi cuối cùng tôi quyết định đã đến lúc nói thẳng với chúng rằng ba mẹ chúng là hai chị em. Khi tôi nói xong, Meghan và Molly ngồi bất động nhìn chúng tôi với nụ cười nửa miệng trên khuôn mặt chúng.
Nụ cười của Meghan lớn hơn một chút khi nó nói:
“Tụi con đã biết chuyện đó rồi, chỉ tự hỏi là ba mẹ có khi nào sẽ nói cho tụi con biết hay không thôi.”
“Làm sao mà các con biết?”
“Ồ thôi mà ba. Khi ba từ Chicago đến đây, tụi con là những đứa trẻ nhưng không phải kẻ ngốc. Bên cạnh đó, mợ Sharon và Mi Lin đã nói cho tụi con biết.”
“CÁI GÌ? Nói khi nào? Tại sao họ làm như thế?”
Lần này thì Molly lên tiếng:
“Ngay sau khi con bắt đầu học trung học. Mà họ không muốn nói cho tụi con biết đâu, tụi con ép buộc họ đấy. Tụi con biết có điều gì đó về ba mẹ nhưng không hiểu nên cứ hỏi mãi đến khi họ nói cho biết.”
“Các con cảm thấy thế nào sau khi phát hiện ra?”
“Mợ Mi Lin giúp tụi con nhiều nhất về chuyện đó. Mợ hỏi tụi con 2 câu. Rằng tụi con có nghĩ rằng ba mẹ yêu tụi con ít hơn bất kỳ ai khác vì ba mẹ là hai chị em hay không? Rằng tụi con yêu ba mẹ có ít hơn chút nào không khi đã biết sự thật? Câu trả lời cho cả hai là”không”. Không ai có thể yêu tụi con nhiều như ba mẹ và nếu có thể, tụi con yêu ba mẹ còn nhiều hơn nữa.”
Mọi người im lặng trong giây lát, rồi Meghan hỏi:
“Khi nào thì ba mẹ sẽ nói cho những người khác biết?”
Chị Colleen trả lời:
“Ba mẹ chờ đến khi Chris vào đại học. Ba mẹ muốn chúng đủ lớn để có thể đương đầu với những tin như thế này.”
“Khi làm điều đó, đợi đến khi Molly và con ở đó. Tụi con muốn giúp chúng hiểu.” Nó dừng lại một chút rồi tiếp lời. “Hê, với những tin như thế này sao ba mẹ không đem ra bánh trứng đường chanh?”
Mẹ và dượng Harold trở lại phòng để hỏi chúng tôi cười chuyện gì.
Giờ thì ba đứa kia đang học đại học, đã đến lúc để nói chuyện với Noelle, Brigid và Christopher. Meghan và Molly đi xuống nghỉ cuối tuần ở đó khi mà chị em chúng sẽ cần đến nhất.
Để nói rằng chúng bị choáng váng là nói nhẹ đi. Cả ba chúng nó ngồi yên, không chuyển động, mắt chúng mở to và há miệng ra. Meghan và Molly bắt đầu nói chuyện với chúng, kể cho chúng nghe mọi chuyện mà chúng biết, chia sẻ cảm nhận và mọi thứ có ý nghĩa trong cuộc sống của chúng. Ba đứa đều chuyển sự chú ý từ Meghan và Molly sang chị Colleen và tôi, rồi trở lại hai người chị của chúng.
Cuối cùng, chúng im lặng và Christopher nhận ra những đứa khác đang nhìn chằm chằm vào nó. Nó ngồi thẳng lên và nhìn vào Băng Bộ Tứ rồi nói:
“Em xin lỗi, điều đó sẽ không xảy ra.”
Noelle khịt mũi:
“Em ước nó sẽ xảy ra đấy.”
Giờ thì tôi và chị Colleen phải nói cho chúng biết toàn bộ câu chuyện. Tôi nghĩ ba đứa ngạc nhiên hơn khi biết rằng tôi không phải là ba ruột của Meghan và Molly, so với khi chúng biết chị Colleen và tôi là hai chị em. Tin nói về lễ kết hôn của chị Colleen và tôi làm cho tất cả 5 đứa đều quay cuồng. Ngay cả Meghan và Molly cũng không biết về Barbara và tôi kể câu chuyện đó rất nhanh bằng cách đưa ra cho chúng thấy những sự thật khắc nghiệt. Không bình luận gì, chúng cảm nhận rằng đó là khoảng thời gian đau khổ trong đời tôi và không đòi hỏi tôi kể thêm chi tiết nào.
Phần cuối cùng là kể cho chúng nghe về anh Bill. Trong những năm qua, Meghan và Molly không bao giờ hỏi về anh ta và đã quên rằng có một người đàn ông khác đã cho chúng một nửa DNA. Thật kỳ lạ là Noelle và Brigid đã hỏi tất cả những câu hỏi cho chị chúng, nhẹ nhàng rút ra những mẩu thông tin từ chị Colleen và tôi để vẽ lên một bức tranh về người cha của chúng.
Chúng tôi nói cho chúng biết anh Bill là người bạn thân của tôi như thế nào, anh ta và chị Colleen yêu nhau nhiều ra sao và cái chết của anh ta gần như tàn phá chị Colleen như thế nào.
Năm đứa ôm lấy nhau. Chris nhìn những người chị của nó rồi ba mẹ nó, với một nụ cười nhẹ, nó nói:
“Lạy chúa, con đã sinh ra trong một loại gia đình gì đây?”
Các con của chúng tôi bình thường như mọi ngày, không khác với những đứa trẻ khác. Đôi khi tôi cảm thấy có thể bóp cổ chúng mà không có bồi thẩm đoàn nào trên thế giới buộc tội tôi. Và sau đó có những lúc chúng thực hiện những hành động hiếm hoi và nhạy cảm làm chúng tôi rưng rưng nước mắt khi nghĩ đến.
Sáng sớm hôm sau, sau cuộc “nói chuyện”, Noelle, Brigid và Christopher rời nhà trước khi chị Colleen và tôi ra khỏi phòng ngủ. Meghan và Molly đã thức dậy nhưng không biết chúng đi đâu. Chúng tôi cho rằng chúng đi đâu đó một mình và nói chuyện với nhau.
Ba đứa trở lại ngay sau bữa trưa. Chúng vội vã vào phòng riêng để thay đồ và tắm rửa. Chúng chỉ ở nhà được 10 phút thì chúng lôi Meghan và Molly lên xe đi mà không cho chúng tôi biết là đi đâu.
Vài giờ sau chúng trở lại, Meghan và Molly đi qua cửa nhà và nước mắt lưng tròng, lao vào ôm chị Colleen và tôi. Hai đứa rất cảm động đến nỗi phải mất một hồi lâu thì hai chị em tôi mới biết được câu chuyện.
Đó là ý tưởng của Christopher nhưng Noelle và Brigid ngay lập tức nhảy lên tàu khi nó trình bày kế hoạch. Khi rời nhà hồi sáng, chúng lái xe đến nghĩa trang nơi anh Bill được chôn cất. Không có ai xung quanh nên phải mất một hồi lâu mới tìm ra mộ anh ấy. Khi tìm ra, chúng dành rất nhiều thời gian để dọn dẹp sạch sẽ xung quanh, nhổ cỏ ra khỏi mộ. Trong nghĩa trang này không có đá ốp lát, chỉ có những thanh đồng hình chữ nhật nằm ngang trên mặt đất. Chúng đi đến cửa hàng kim khí và trở lại với một hộp Brasso và vài khăn len. Ba đứa dành mấy giờ tiếp theo để làm sạch và đánh bóng bảng tên đến khi nó sáng rực dưới ánh sáng mặt trời.
Khi làm xong, chúng về nhà đón Meghan và Molly đến nghĩa trang. Ba đứa đã mang hoa theo nên việc duy nhất mà Meghan và Molly phải làm là đặt chúng vào trong cái thùng chứa. Noelle, Brigid và Christopher đã làm điều này vì tình yêu chúng dành cho hai chị của chúng và để tôn vinh ký ức của người có ý nghĩa rất nhiều đến ba mẹ chúng.