Những Câu Chuyện Loạn Luân Nước Ngoài - Phần 41
Vài tháng sau đám cưới, chị Colleen thông báo rằng chị có một dự án lớn phải hoàn thành. Lần đầu tiên chị không cho phép bất kỳ ai trong chúng tôi xem nó là gì. Khi đang làm việc, chị đóng cửa xưởng vẽ và khi chị kết thúc cho ngày làm bằng cách khóa cửa lại. Khi tôi hỏi chị đang làm gì, chị chỉ nói, “Anh có thể thấy khi nào làm xong.”
Cho dù là dự án gì nhưng nó chắc phải lớn lao bởi vì có vẻ như chị làm việc với nó mãi mãi.
Mẹ và ông Harold sẽ tổ chức lễ kỷ niệm ngày cưới đầu tiên của họ với một bữa tiệc gia đình ở sân sau của họ. Khi chúng tôi chuẩn bị đi đến Santa Teresa, chị Colleen nói.
“Em có một món quà cho mẹ và dượng Harold, anh có thể đặt nó trong xe được không?”
Có một gói lớn được bọc bằng giấy màu nâu trên sàn nhà, dựa vào bức tường ở hành lang. Khi nhặt nó lên tôi thấy rằng nó không phải là nặng lắm, chỉ cồng kềnh thôi.
Đó là một trong những buổi chiều hoàn hảo. Thời tiết hoàn hảo. Các món ăn hoàn hảo. Bầu không khí hoàn hảo. Bọn trẻ hoàn hảo. Những câu chuyện gia đình mà mọi người đã kể lại hàng trăm lần cũng hoàn hảo. Hoàn hảo, hoàn hảo, hoàn hảo. Một trong những ngày kỳ diệu mà một gia đình sẽ ghi nhớ mãi mãi.
Chúng tôi đang ngồi xung quanh bàn, ăn xong là tráng miệng và cà phê. Chị Colleen cúi xuống và thì thầm vào tai tôi:
“Lấy quà ra khỏi xe và đưa nó vào phòng khách đi.”
Chị Colleen đang đợi tôi trong phòng khách khi tôi mang gói hàng vào. Chị chỉ vào chỗ tôi nên đặt nó xuống và nói:
“Trở lại phòng ăn và đừng để ai vào đây nghen.”
Khi tôi bước vào phòng ăn, mọi người cười và nói chuyện với nhau. Mẹ nhìn tôi với vẻ mặt nghi vấn. Tất cả những gì tôi có thể làm là nhún vai. Tôi có thể nghe thấy chị Colleen đang rạch bọc giấy màu nâu và sau đó là âm thanh của những thứ đang di chuyển xung quanh.
Sau một lát, chị Colleen đứng ở ngưỡng cửa. Chị hơi lo lắng khi nói:
“Con xin lỗi vì đã làm gián đoạn nhưng mẹ và dượng Harold, hai người có phiền không khi vào phòng khách trong giây lát?”
Tất cả chúng tôi đều đứng lên sau mẹ và ông Harold nhưng chị Colleen giơ tay lên để ngăn chúng tôi lại và nói:
“Chỉ cần hai người thôi.”
Sự căng thẳng của chị Colleen dường như lớn hơn khi mẹ và ông Harold đi ngang qua chị và vào căn phòng khác. Những giây sau đó khi họ vào phòng chúng tôi có thể nghe tiếng mẹ thở hắt ra. Vài phút sau, mẹ ra khỏi phòng, tiếp theo là ông Harold. Mẹ đã khóc khi ôm chị Colleen và nói:
“Cảm ơn con rất nhiều, con yêu. Nó rất là…”
Giọng mẹ lạc đi thành ra không nói được gì thêm.
Nước mắt ông Harold chảy xuống mặt, ông ta cố gắng kiểm soát giọng nói khi cất tiếng:
“Dượng không biết phải nói gì. Đó là thứ đẹp nhất mà dượng từng nhìn thấy.”
Ông ta nhìn tôi và hỏi:
“Con có biết điều này không?”
“Dạ không. Đó là gì vậy?”
Với những giọt nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt, ông Harold tươi cười khi ra hiệu cho chúng tôi đi theo vào trong căn phòng khác. Ông ta và mẹ đến đứng cạnh nhau bên lò sưởi và chúng tôi có thể thấy tại sao cả hai người lại xúc động như thế.
Chúng tôi bị choáng váng.
Được đặt trên lớp phủ, tựa vào bức tường là 3 bức tranh có kích thước 18x 24 mà chị Colleen đã vẽ. Hai trong số đó tôi nhận ra ngay lập tức. Cái còn lại là một bản sao của một bức ảnh, một bức chân dung mà ba mẹ chụp vài năm trước khi ba qua đời. Hai anh tôi, chị Colleen và tôi có một bản sao của cùng một bức ảnh trong một khung gỗ hồng, tựa vào nhau qua những áo choàng.
Bức vẽ bên phải là một bản sao của tấm hình tôi đã nhìn thấy hàng ngàn lần. Đó là bức chân dung ông Harold và vợ ông ta, bà Caroline, đã được chụp hơn 30 năm trước. Nó được đặt ở góc bàn làm việc của ông Harold lâu như khi tôi biết ông ta.
Bức vẽ ở giữa là sự ngạc nhiên. Đó là mẹ và ông Harold. Họ chưa có bức chân dung nào nên chị Colleen đã vẽ họ trong trí tưởng tượng và trí nhớ của mình. Thay vì nhìn ra phía người xem, chị Colleen đã vẽ mẹ và ông Harold đang nhìn nhau. Mẹ có nụ cười hài lòng kiểu nhà O”Conner. Đó cũng là nụ cười mà tôi đang bắt đầu nhìn thấy mỗi ngày ở các con tôi. Mặt ông Harold cười toe toét như thường thấy kể từ ngày ông ta cưới mẹ.
Mỗi bức chân dung đều được vẽ bằng những chi tiết tả thực nhưng điều đó không phải là ngoạn mục.
Trong mỗi bức chân dung, chị Colleen đã nắm bắt trong từng ánh mắt, bằng chứng của tình yêu sâu đậm mà mỗi người cảm thấy với nhau. Tất nhiên là chúng tôi chưa từng gặp bà Caroline, nhưng biểu hiện mà chị Colleen nắm bắt trên khuôn mặt bà ta và ông Harold không nghi ngờ gì nữa về tình yêu của họ. Một lần nữa nhìn thấy ba mẹ tôi nhìn nhau với tình yêu nhiều như thế, để một lần nữa cảm thấy hạnh phúc mà họ trao cho nhau là một khoảnh khắc vui vẻ.
Nhưng bức chân dung của mẹ và ông Harold là áp đảo. Những gì chị Colleen làm đã kể lên câu chuyện tình yêu giữa hai con người tuyệt vời này.
Tôi chưa bao giờ tự hào hoặc sợ hãi chị tôi như trong lúc này.