Những Câu Chuyện Loạn Luân Nước Ngoài - Phần 40
Tôi lao đến xe mình và theo sau chị ngay lúc chị lái xe ra đường. Khi về nhà, hai chị em tôi làm tình rất chậm rãi vào buổi trưa rồi vội vàng mặc quần áo trước khi bọn trẻ đi học về. Khi mọi người đã ở nhà, chúng tôi nói với các con về sự thăng chức của tôi. Mọi người đều vui mừng và có một sự bối rối lớn, khi chúng tôi thảo luận nơi đi ăn tối để chúc mừng thì chuông cửa reo.
Sau khi mở cửa, tôi ngạc nhiên khi thấy vợ chồng anh Mike và chị Sharon, anh Jimmy và chị Mi Lin.
“Hê, mọi người vào đi. Có chuyện gì thế?”
“Anh chị hy vọng là em nói cho mọi người biết đây.”
“Ý anh là sao?”
Anh Mike và Jimmy nhìn nhau rồi nhìn trở lại chị Colleen và tôi. Anh Jimmy nói:
“Đêm qua mẹ gọi cho bọn anh và bảo hãy đến đây chính xác lúc 5 giờ rưỡi, ăn mặc đẹp để đi ăn tối còn không là phải trả tiền.”
Mọi thứ trong ngày này đều làm cho bối rối.
Tất cả chúng tôi đang đứng trong phòng khách. Chị Colleen và tôi bắt đầu kể cho mọi người nghe chuyện tôi được thăng chức thì chuông cửa reo lên lần thứ hai. Sau mọi chuyện xảy ra trong ngày thì tất cả chúng tôi không ngạc nhiên khi nhìn thấy mẹ trên hiên nhà, nhưng tôi không biết tại sao ông Harold lại đang đứng đó bên cạnh mẹ. Tôi bị mất cảnh giác nên thậm chí không kịp chào hỏi, chỉ bước sang một bên và để cho họ đi vào trong nhà.
Đó là một trong những khoảnh khắc kỳ lạ khi không ai biết chuyện gì đang xảy ra hoặc phải nói gì. Tất cả chúng tôi đang đứng thành một vòng tròn lớn nhìn chằm chằm vào nhau, không ai nói gì. Mẹ đứng đan nhẹ tay ở phía trước với nụ cười nửa miệng. Ông Harold đứng bên cạnh mẹ, tay ông ta thọc vô túi nhẹ nhàng đu đưa tới lui, đầu ông ta cúi xuống như đang nghiên cứu điều gì trên sàn nhà ở trước đôi giày của mình, không nhìn ai cả. Chúng tôi nhìn nhau cố đoán xem chuyện gì đang xảy ra.
Điều này càng lúc càng trở nên khó hiểu hơn.
Dần dần sự chú ý tập thể của chúng tôi trôi dạt về mẹ và ông Harold. Chị Sharon và Mi Lin thở hắt ra và chị Colleen kêu lên:
“MẸ! Mẹ không… không… đúng rồi… mẹ đã… có phải không?”
Mẹ không trả lời, chỉ tiếp tục mỉm cười.
Mắt hai chị Sharon và Mi Lin mở to ra và họ đưa tay lên che miệng. Mắt chị Colleen là những vòng tròn lớn và quai hàm chị đang trễ xuống vì bị sốc.
Hai anh và tôi hoàn toàn bối rối về những gì đang xảy ra.
“Cái gì? Mẹ đã làm gì?”
Chị Colleen quay sang nhìn hai anh và tôi trước khi trả lời.
“Mẹ mình vừa mới quan hệ tình dục.”
Máu đang chảy khỏi mặt anh Mike và Jimmy, và tôi lắc nhẹ đầu.
Mẹ chỉ nhìn chúng tôi với nụ cười mỉm trong giây lát trước khi nói.
“Đúng đó con yêu. Ông Harold và mẹ đã dành cả buổi chiều trong một phòng ở khách sạn Sheraton.”
Tôi đang bắt đầu thấy những điểm bơi lội trước mắt mình. Mẹ và ông Harold sao?
Hai môi anh Mike lắp bắp nhưng không có âm thanh nào được thốt ra. Anh Jimmy đang nhìn chằm chằm vào mẹ và ông Harold, nhưng biểu hiện trên khuôn mặt anh cho thấy mọi hệ thống thần kinh của anh đang đóng lại.
Ông Harold chắc chắn là một trong những người đàn ông tốt… Nhưng ông ta và mẹ tôi? Tôi nghĩ đầu tôi sắp nổ tung.
Đột nhiên bóng đèn sáng lên trong tôi.
“Ông Harold, ông đã nói rằng ông đến Canada trong kỳ nghỉ. Điều đó có nghĩa ông đã ở cùng một con tàu với mẹ tôi?”
“Đúng vậy đó Robert, tôi đã ở chung con tàu với mẹ cậu.”
Dường như thật kỳ quặc khi thấy ông Harold mỉm cười rất nhiều.
Sau đó mẹ nói:
“Trên thực tế, ông Harold và mẹ đã ở cùng một buồng.”
Anh Mike thở hắt ra khi cất giọng khàn khàn:
“Làm ơn cho con biết là có hai cái giường ở trong buồng.”
Nụ cười của mẹ lớn hơn khi trả lời.
“Không đâu con yêu, chỉ có một cái giường ở trong buồng.”
Anh Jimmy đưa hai tay lên hai bên đầu và ngồi sụp xuống ghế sofa, nhẹ nhàng rên rỉ. Sau đó tôi nhận thấy mẹ và ông Harold đang đứng rất gần nhau và nắm tay nhau. Tôi đang phải vật lộn để đương đầu với thực tế rằng mọi thứ tôi biết về trật tự tự nhiên của vũ trụ đến thời điểm này trong đời mình đã đột ngột rẽ sang trái một cách sắc bén.
Mắt chị Colleen nhấp nháy liên tục. Tôi đã nhìn thấy điều này trước đây khi chị đang xử lý một số thông tin mới. Tôi có thể nhìn thấy những bánh xe đang quay trong đầu chị, và chị hỏi:
“Vậy tất cả những buổi sáng đó khi mẹ đến ăn sáng…”
Ông Harold vẫn đang mỉm cười khi nói:
“Mẹ cô đã dành cả đêm ở căn hộ của tôi.”
Mọi người im lặng khi chúng tôi nhìn chằm chằm vào mẹ và ông Harold. Cuối cùng thì chị Mi Lin hỏi câu đang treo trên không ở trước mặt chúng tôi nhưng không ai dám hỏi.
“Hai người đã… ơ… mẹ biết đó… bao lâu rồi?”
Câu hỏi của chị biến thành một sự im lặng ngượng ngùng.
Mẹ và ông Harold mỉm cười với nhau rồi mẹ trả lời.
“Chưa tới 2 năm.”
Không ai trong chúng tôi được trang bị cảm xúc để xử lý cái vỏ bọc này.
Có vài lần mỗi người trong chúng tôi mở miệng ra nói gì đó, nhưng không có gì xảy ra. Dần dần chúng tôi nhận ra Christopher đang đứng trước ông Harold. Với sự tò mò ngây thơ mà chỉ có một đứa trẻ 8 tuổi mới có thể bày tỏ, nó hỏi:
“Bác Harold, bác có yêu Bà con không?”
Ông Harold trả lời lặng lẽ và nghiêm túc:
“Có Chris à, bác yêu bà rất nhiều.”
Christopher nhăn trán lại để suy nghĩ rồi hỏi câu kế tiếp:
“Vậy có nghĩa là từ giờ chúng con sẽ gọi bác là Ông hả?”
Ông Harold từ từ mỉm cười và nhìn mẹ. Mẹ cúi xuống hôn lên đỉnh đầu của Christopher. Mẹ ra hiệu cho Băng Bộ Tứ đến cùng Chris ở trước mặt mẹ.
“Mấy đứa nhỏ, Bà nghĩ sẽ thích hợp khi các con gọi ông ta là Ông, sau khi ông bà làm đám cưới.”
Xin Chúa vui lòng làm cho những điều ngạc nhiên này dừng lại.
Mấy đứa trẻ cười toe toét và bắt đầu ôm lấy ông Harold như một nhóm.
Mẹ lại nói tiếp:
“Các con, cảm phiền để cho mọi người ở đây bàn chuyện cho xong nhé?”
Một lần nữa ôm hôn ông Harold và mẹ, sau đó bọn trẻ rời căn phòng. Mọi người đang nhìn chằm chằm vào tôi và chờ đợi. Bằng cách nào đó tôi đã trở thành người phát ngôn được chỉ định của nhóm.
“Làm đám cưới?”
“Đúng vậy Robert à…”
Đó là những gì ông Harold nói trước khi tôi ngắt lời ông ta.
“Vì Chúa, thưa ông Harold, nếu ông định ngủ với mẹ tôi, ít nhất thì ông cũng đủ điều kiện để gọi tôi là Bobby.”
Phải mất một giây để ông Harold hiểu hết những gì tôi vừa nói. Gia đình tôi là những người duy nhất gọi tôi là Bobby. Tôi bắt đầu thích ông Harold mới này, người luôn mỉm cười.
“Ừ… Bobby… Tôi đã cầu hôn Margaret và bà ta nói đồng ý. Chúng tôi sẽ làm đám cưới trong 2 tuần nữa.”
Vậy té ra ông Gordon nói “gặp lại cậu trong 2 tuần nữa” có nghĩa là thế này đây.
“Ông Harold, nếu ông yêu mẹ tôi, tại sao ông giấu điều đó trong 2 năm qua?”
“Ồ, tôi yêu Margaret còn lâu hơn thế. Tôi đã yêu bà ta vào cái ngày mà tôi gặp bà ta trong đám cưới của cậu.”
Mẹ quay đầu lại nhìn ông Harold. Giờ thì đến lượt mẹ tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Tại sao ông không nói gì với tôi sớm hơn?”
Vẻ tự nhiên của ông Harold biến mất và thay vào đó là một ông Harold khác. Có ai đó bẽn lẽn và không chắc chắn khi ông ta nói:
“Tôi không nghĩ bà sẽ quan tâm đến một người như tôi.”
Mẹ ôm ông Harold và hôn nhẹ vào má ông ta. Rồi mẹ nhẹ nhàng nói với ông ta, hầu như không đủ to cho mọi người nghe được:
“À, em đã sai.”
Ông Harold và mẹ đang đứng nắm tay nhau và nhìn nhau trong một phút trước khi ông Harold quay sang đối mặt với chúng tôi và nói.
“Hai năm trước tôi đã ở Santa Teresa vào một ngày thứ Bảy. Tôi đã hoàn thành những gì tôi đã làm ở đó và cảm thấy không muốn ăn trưa một mình. Vì vậy tôi đã có một cơ hội và gọi điện thoại cho mẹ cậu. Tôi không thể nói với cậu là tôi ngạc nhiên… và hạnh phúc như thế nào khi bà ta nhận lời.”
“Nhưng tại sao ông giấu chúng tôi lâu quá vậy?” Chị Sharon hỏi.
“Chúng tôi phải làm vậy thôi. Sáu tháng sau khi Bobby từ Chicago về đây, rõ ràng với tất cả mọi người rằng cậu ta sẽ thế chỗ tôi, chỉ một câu hỏi là khi nào. Nếu trong công ty biết rằng tôi đang yêu mẹ cậu ấy thì nghe có mùi gia đình trị và có thể cậu ta mất cơ hội được thăng chức. Chúng tôi làm vậy là để bảo vệ sự nghiệp của Bobby. Ông John Gordon là người duy nhất biết chuyện này.”
Ông Harold dừng lại trong một giây và mắt ông ta ẩm ướt khi nói tiếp.
“Chúng tôi muốn cậu và mọi người hiểu rằng mẹ cậu vẫn còn yêu ba cậu rất sâu đậm, còn tôi sẽ luôn yêu và nhớ Caroline. Nhưng hôm nay, tôi không thể hình dung được cuộc sống của mình mà không có Margaret.”
Mẹ mỉm cười và hôn lên má ông Harold một lần nữa rồi nói với chúng tôi.
“Ông Harold là người duy nhất mà mẹ biết có thể đạt được tiêu chuẩn mà ba các con đặt ra. Mẹ yêu người đàn ông này rất nhiều, nhưng dù yêu ông ta đến bao nhiêu đi nữa thì…”
Nụ cười mỉm chi của mẹ chuyển thành một nụ cười toe toét.
“… Mẹ sẽ không bao giờ, không bao giờ chơi gôn nên thậm chí đừng bao giờ yêu cầu.”
Lời tuyên bố cuối cùng này là hướng tới anh Mike và Jimmy.
Ông Harold nhấn mạnh rằng điều duy nhất có thể hoàn thành trong ngày cho mẹ và ông ta là sẽ đưa tất cả chúng tôi ra ngoài ăn tối. Bởi thời gian này Meghan và Molly đã đủ tuổi để giữ trẻ nên chúng tôi đã chọn món ăn là một sự kết hợp của pizza và đồ ăn Trung Quốc cho bọn trẻ. Trong khi ở nhà hàng, chúng tôi có thể tận mắt chứng kiến tình yêu mà mẹ và ông Harold đã dành cho nhau. Đó là một điều tốt khi mẹ và ông Harold nắm tay nhau suốt bữa tối.
Sau đó, khi vợ chồng anh Mike và chị Sharon, anh Jimmy và chị Mi Lin đã chào tạm biệt để trở về Santa Teresa, ông Harold và mẹ ở lại nhà của chúng tôi để uống một ly cà phê trước khi đến căn hộ của ông Harold vào ban đêm. Chị Colleen và mẹ đã có một cuộc thảo luận kỹ lưỡng về các chi tiết để có một đám cưới trong hai tuần nữa kể từ bây giờ, trong khi ông Harold và tôi ngồi trên ghế sau nhà. Chúng tôi dành vài phút ngồi đó chỉ để thưởng thức sự tĩnh lặng và tĩnh mịch của ban đêm.
“Bobby, tôi muốn cho cậu biết rằng tôi biết về cậu và Colleen… chúng ta sẽ nói tình huống độc đáo này. Tôi không thể nói rằng tôi hoàn toàn hiểu nó, nhưng tôi nhìn vào cậu và Colleen thì có thể thấy tình yêu mà hai người dành cho nhau, vì vậy tôi hoàn toàn chấp nhận. Cái cách tôi nhìn thấy trong mắt cậu mỗi khi Colleen bước vào căn phòng giống hệt như cách tôi cảm thấy về mẹ của cậu. Cậu và Colleen đặc biệt đối với tôi và tôi sẽ không bao giờ nói bất cứ điều gì với bất cứ ai về nó.”
“Mẹ tôi nói với ông à?”
“Ồ không, bà ta không bao giờ nói gì về chuyện đó, chỉ nói rằng bà ta yêu bọn trẻ rất nhiều mà thôi. Tôi không nghĩ bà ta thậm chí nhận ra sự thật là tôi đã biết. Tôi đã đoán ra chuyện này không lâu sau khi Brigid chào đời. Ít thôi, chỉ một vài nhận xét của Mike và Jimmy khi họ trò chuyện với nhau trên sân gôn khiến tôi gom tất cả lại với nhau. Tôi không biết cậu có hiểu hết rằng hai ông anh cậu yêu thương cậu và Colleen nhiều như thế nào. Tôi cảm thấy rất may mắn khi được kết hôn với một thành viên trong gia đình thực sự yêu thương nhau như thế.”
Sáng hôm sau, anh Mike và Jimmy trở lại với một trong những chiếc xe tải lớn của công ty anh Mike. Với sự trợ giúp của vợ chồng bà Lopez, chúng tôi chuyển đồ đạc ông Harold ra khỏi căn hộ của ông ta và đưa vào trong nhà mẹ ở Santa Teresa. Lúc đầu, tôi e rằng sẽ thật kỳ lạ khi ông Harold sẽ sống trong căn nhà mà chúng tôi lớn lên, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của mẹ, chúng tôi biết đó là điều đúng đắn.
Mẹ và ông Harold hỏi chị Colleen và tôi rằng họ có thể làm đám cưới ở sân sau của chúng tôi hay không. Chúng tôi rất vui khi làm điều đó cho họ nhưng chúng tôi phải hỏi lý do tại sao lại ở đây mà không phải ở Santa Teresa? Ông Harold chỉ đơn giản nói, “Bởi vì đó là nơi tôi gặp Margaret.”