Những Câu Chuyện Loạn Luân Nước Ngoài - Phần 35
Sáng hôm sau, tôi đang ở trong văn phòng suy nghĩ về những gì ông Ray đã nói với tôi đêm qua. Tôi cho rằng mình nên cảm thấy hạnh phúc hoặc hài lòng vì tên Derrick Andrews đã chết do tội lỗi của hắn gây ra. Nhưng tôi không như vậy, tin tức đó đã làm cho tôi cảm thấy tê tái và phiền muộn. Đơn giản là tôi không thấy niềm vui nào với cái chết của bất kỳ ai, mặc dù tôi có mọi quyền. Hồi tưởng lại tất cả những sự cố làm tôi phải rời Chicago, đã làm sống lại những ký ức đau buồn. Khi bà Lopez đem thư từ đến cho tôi rồi quay lại bàn làm việc của bà ta thì tôi ngăn lại.
“Bà Lopez à, xin chờ một chút. Tôi có thể hỏi bà một chuyện không?”
“Chắc chắn rồi, cậu muốn biết gì?”
Tôi chờ bà ta ngồi trên ghế bên cạnh bàn làm việc của tôi rồi tiếp tục nói:
“Sau khi tôi rời Chicago, bà làm thư ký cho ông John Gordon… bà biết ông ta rõ như thế nào?”
“Cậu không thể làm thư ký riêng cho ai đó khi không biết rõ họ. Mà tại sao cậu lại hỏi vậy?”
Tôi ngừng lại, nhìn chằm chằm vào tấm hình chị Colleen ở trên bàn, giống như tấm hình lúc tôi ngồi ở bàn làm việc tại Chicago, trước khi nói tiếp:
“Lần cuối tôi gặp ông ta, tôi hỏi là tại sao ông ta giúp tôi. Ông ta nói”vì tôi đã từng ở vị trí của cậu hồi xưa”. Tôi luôn tự hỏi ý của ông ta là gì. Nếu không có gì phiền, bà biết lý do tại sao không?”
Bà Lopez nhìn xuống lòng mình, một cái nhìn tập trung trên khuôn mặt bà ta. Đầu bà ta chuyển động chậm rãi, gật đầu nhẹ như để thông qua một quyết định. Khi nhìn tôi trở lại, bà ta hơi mỉm cười và mắt bà ta lơ đãng khi lục lại ký ức.
“Một vài ngày sau khi tôi bắt đầu làm việc cho ông ta, tôi đã hỏi cùng câu hỏi đó, là tại sao ông lại giúp cho cậu ta, và ông ta lại kể tôi nghe cùng một câu chuyện. Đó là điều ông ta không muốn cả thế giới biết, nhưng tôi không nghĩ ông ta sẽ phiền nếu cậu biết. Có lẽ cậu không nhận thấy nhưng ông John Gordon đánh giá rất cao về cậu đó.”
“Vậy à… tại sao?”
“Ông John luôn tìm người thông minh và có tài để làm tài sản cho công ty. Ông ta nói với tôi rằng đã nhận ra cậu thậm chí cả trước khi Derrick Andrews xuất hiện. Khi mọi thứ đã nổ tung, ông ta nhận ra câu chuyện của chính mình trong câu chuyện của cậu. Do đó ông ta đã sắp đặt cho ông Harold để cậu đến làm việc ở San Miguel. Cậu biết gì về Harold và John không?”
“Ông Harold nói rằng họ là bạn học cùng lớp khi học đại học, nhưng đó là tất cả những gì ông ta nói.”
“Và họ là bạn thân kể từ đó. Họ thậm chí còn làm lễ kết hôn kép với người yêu trong trường, ngay sau khi tốt nghiệp. Họ bắt đầu làm việc cùng ngày ở công ty Willis, Goldman & Reed trong văn phòng Omaha.”
“Chuyện xảy ra hầu như rập khuôn. John đi công tác về nhà sớm và Harold đón ông ta ở sân bay rồi đưa về nhà. Khi John và Harold bước vô trong nhà thì thấy vợ ông John và người giám sát trong công ty của ông ta ở trên ghế, ngay trong lúc… trong lúc làm chuyện đó. Tôi đoán mối quan hệ đã diễn ra một thời gian rồi. Từ mô tả của ông John thì tên giám sát cũng ngạo mạn giống như Derrick Andrews. Hắn cười vào ông John. Đó là khi ông John quăng hắn ra khỏi cửa sổ phòng ngủ… Ồ, cửa sổ đóng vào lúc đó. John và Harold nhặt quần áo của John và đồ đạc cá nhân rồi hai người chuyển chúng vào phòng khách nhà Harold.”
“Chuyện gì xảy ra sau đó?” Tôi hỏi.
“Mọi thứ trở thành cứt đái đối với John trước khi nó tốt hơn. Rõ ràng là vợ ông ta tưởng tên giám sát viên là phiếu ăn tốt hơn. Bà ta nói John là một kẻ thất bại và còn nói là sẽ cưới tên giám sát viên. Không may cho bà ta là vợ hắn không thấy cùng một cách. Lúc luật sư của bà vợ hoàn thành thủ tục ly dị trên tòa thì tên giám sát viên đã bị phá sản và không có một đồng xu dính túi. Ông Harold đã có những cuộc thảo luận rất nóng với giám đốc ở văn phòng Omaha, nhưng cuối cùng thì tên giám sát viên bị đuổi việc và không bao giờ có thể làm công việc nào ở bất kỳ đâu trong ngành công nghiệp một lần nữa.”
“Còn vợ ông John thì sao?”
“Ồ, bà ta cố hàn gắn trở lại với ông John nhưng ông ta không phải là một kẻ ngốc. Họ mới cưới nhau chỉ vài năm nên không có nhiều tài sản để nói chuyện, và vì John và Harold đã bắt gặp bà ta đang quan hệ ngoài luồng, cộng với những gì bà ta thấy trong phiên xử ly hôn của tên giám sát viên, bà ta không được nhận tiền cấp dưỡng. Về cơ bản, John đã thoát ly khỏi cuộc hôn nhân mà không tốn một xu. Nhưng nó khiến cho ông ta rất đau khổ… cậu đã biết ông ta cảm thấy ra sao rồi đó.”
“Đúng vậy, tôi biết chính xác những gì ông ta phải trải qua.”
“À, ông John sống với vợ chồng ông Harold và bà Caroline được một thời gian dài để họ giúp ông ta vững bước. Nhưng có một điều tốt về chuyện cứt đái kia.”
“Là chuyện gì?” Tôi hỏi với vẻ hơi bối rối.
“Nó giúp cho mọi thứ tốt đẹp để phát triển. Vài năm sau khi ly dị, John đã cưới chị của Caroline là Diana. Họ đã có đời sống hôn nhân hạnh phúc trong hơn 30 năm qua.”
“Ồ wow, vậy là ông John và ông Harold là hai anh em cột chèo? Tôi hết ý kiến luôn.”
“Không nhiều người biết đâu. Cậu có biết gì về bà Caroline vợ ông Harold không?”
“Chỉ biết là bà ta đã chết, ông ta không nói nhiều về cuộc sống riêng tư của mình.”
“Tôi không ngạc nhiên. Theo ông John nói thì ông Harold và bà Caroline đã quyết định chờ vài năm mới có con, nhưng trước khi có thể thì bà ta đã bị chẩn đoán mắc bệnh về buồng trứng.”
Bà Lopez ngừng nói một chút và nhìn tôi trước khi tiếp tục.
“Và đó là lý do tại sao ông Harold ở San Miguel này.”
“Được rồi, bà kể tiếp chỗ đó đi.”
“Ông John biết ông Harold quá đủ để hiểu rằng ông ta cần phải thay đổi cảnh quan và điều gì đó để tập trung vào nhằm làm cho ông ta giữ vững tinh thần. Ông ta đã làm việc theo cách của mình trong bộ phận quản lý đủ xa để có thể kéo vài sợi dây, đưa ông Harold đến đây làm trưởng phòng. Lúc đó văn phòng này đang rò rỉ mực đỏ giống như một cái sàng. Ông Harold mất một năm để xoay chuyển công việc hoặc phải đóng cửa văn phòng. Ông ta đã làm tốt. Harold đã ở đây trong 25 năm và từ chối rời khỏi công ty. Họ đã mời ông ta về làm ở trụ sở với mức lương có lẽ gấp hai hoặc ba lần nhưng ông ta không nhúc nhích…”
Bà Lopez mỉm cười.
“… và thỉnh thoảng ông ta không lịch sự cho lắm khi từ chối lời đề nghị tử tế của họ.”
Tôi phải mỉm cười với điều này vì nó chính xác với những gì tôi nhìn thấy phản ứng của ông Peterson khi gợi ý tôi đến New York.
“Cảm ơn đã kể cho tôi nghe, thưa bà Lopez. Bà biết không, có lẽ tôi là người gần gũi nhất để là một người bạn của ông Harold ở văn phòng này, vậy mà tôi hầu như không biết gì về ông ta. Sau 25 năm mà không ai biết gì về cuộc sống riêng của ông ta. Bà vừa giải thích khá nhiều về ông Harold. Tôi sẽ tôn trọng sự riêng tư của ông ta và giữ nó cho riêng mình.”
Cả hai chúng tôi ngồi lặng lẽ trong giây lát, tràn ngập những suy nghĩ riêng. Bỗng bà Lopez nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi:
“Robert, cậu muốn biết gì khác về Chicago không?”
Tôi biết chính xác bà ta đang nói gì. Theo cách tệ hại thì tôi không muốn, nhưng tôi cũng biết nếu bà ta kể với tôi thì vô số những ký ức mà tôi không muốn thấy sẽ trở lại ám ảnh tôi. Đôi khi, vô minh là hạnh phúc. Tôi quay đầu nhìn lại tấm hình chị Colleen. Khi cuối cùng tôi trả lời bà ta thì giọng tôi gần như là thì thầm:
“Không. Tôi nghĩ mình đã có mọi thứ cần biết về Chicago rồi.”
Bà ta ngồi ngẫm nghĩ về tôi trong chốc lát rồi nói:
“À vậy thì, tôi đoán tốt hơn là mình sẽ trở lại bàn làm việc.”
Bà Lopez đứng dậy và bắt đầu rời văn phòng tôi, nhưng dừng lại ở cửa. Bà ta đứng vịn tay vào nắm cửa trong giây lát rồi quay lại nhìn tôi chằm chằm. Bà ta trở lại, ngồi xuống một lần nữa bên cạnh bàn tôi. Bà ta không nói gì, chỉ ngồi ngắm nhìn tôi. Sau đó bà ta nhìn tấm hình chị Colleen rồi nói:
“Khi ông John Gordon sắp xếp cho cậu về San Miguel, cả ông ta và Harold đều không biết gì về Colleen…”
Nói đến đây thì bà Lopez ngừng lại và nhìn thẳng vào tôi.
“… và theo như tôi biết, không ai biết điều này cho đến ngày nay.”
Một lần nữa bà ta lại ngừng nói trong một giây rồi tiếp tục.
“… và sẽ không ai biết.”
Tôi mở miệng ra định nói nhưng bà ta tiếp tục nói trước khi tôi kịp lên tiếng.
“Robert à, cậu không nợ tôi bất cứ lời giải thích nào. Ở Chicago cậu giống như một đứa con trai của vợ chồng tôi, và chúng tôi sẽ không bao giờ nói ra hoặc làm bất cứ điều gì làm hại đến cậu và gia đình cậu. Và đặc biệt là sau đêm nay, tôi có thể thấy cậu và Colleen yêu nhau rất nhiều.”
Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra trước khi lên tiếng:
“Tôi không thể nói ra những gì tâm trí đã thổ lộ.”
Bà Lopez ngừng lại và nhìn vào tấm hình của chị Colleen một lần nữa trước khi nói:
“Đêm qua tôi đã nói với cậu rằng đến San Miguel là điều thông minh nhất mà cậu từng làm. Đó là ý kiến của tôi khi cậu rời đi và cả bây giờ vẫn vậy. Nếu cậu ở Chicago thì sẽ hoàn toàn là một thảm họa đối với cậu và Barbara… và mọi người khác xung quanh cậu. Con cái của cậu rất thú vị và tôi thấy Colleen yêu cậu rất sâu sắc. Robert, cậu là một người đàn ông rất, rất là may mắn. Tôi hy vọng cậu nhận ra điều đó.”
Bà ta mỉm cười khi nói điều đó.
“Tôi biết, tôi nhận ra điều đó vào mỗi buổi sáng khi thức dậy cùng cô ta.”
Giờ thì đến lượt tôi mỉm cười.
Bà ta cười nhẹ.
“Tôi nghĩ đó là tất cả những thông tin cá nhân mà tôi cần biết. Còn giờ thì tôi thực sự cần phải trở lại làm việc.”
Bà ta đứng dậy và sau đó đã làm một việc hoàn toàn bất ngờ. Bà ta đặt hai tay lên vai tôi rồi cúi xuống hôn vào trán tôi. Bà ta mỉm cười rồi đi về phía văn phòng bên ngoài. Khi ra đến cửa, tôi ngăn bà ta lại.
“Bà Lopez…”
“Chuyện gì?”
“Cảm ơn bà.”
“Không có chi… Ồ, nhân tiện, ông Ray đã thú nhận với tôi là đã kể cho cậu nghe chuyện của Derrick Andrews. Ông ta là viên cảnh sát cứng rắn nhất nhưng tôi vẫn có thể nện ổng giống như cái túi giấy ướt.”
Vẫn mỉm cười, bà ta rời khỏi văn phòng và đóng cửa lại sau lưng.
Tôi không nghĩ chị Colleen biết những gì mà ông Ray và bà Connie đã nói với tôi. Nhưng vì một lý do nào đó, chị đã tỏ ra chu đáo hơn so với lệ thường vào đêm đó, khi tôi về nhà… hoặc có lẽ tôi đã được nhắc lại một lần nữa về mức độ đặc biệt của chị. Thật là tuyệt vời đối với tôi khi chị kể chuyện Molly đã ăn đậu xanh như thế nào và chị vuốt ve âu yếm vào tay tôi cùng một lúc.
Sau khi ăn tối, tôi ngồi trên ghế sofa để nghỉ ngơi thì bị xâm nhập bởi Băng Tứ quái. Noelle và Brigid cùng lao vào lòng tôi. Chúng đang chơi một trò chơi riêng bao gồm việc chạm mũi vào nhau và sau đó cả hai chạm vào mũi tôi cùng một lúc rồi cười nắc nẻ. Điều này làm chúng mất 20 phút. Meghan và Molly nằm trên sàn nhà ở gần chân tôi, làm bài tập về nhà. Cuối cùng thì Noelle và Brigid ngủ trong vòng tay tôi còn Meghan và Molly leo lên ghế sofa, tựa vào người tôi khi chúng tôi xem tivi.
Chị Colleen đi vào sau khi lau dọn nhà bếp và đứng trước tôi, cái bụng chửa nhô ra trước mặt tôi, mỉm cười nhìn tụi nhỏ.
“Đây, để em ẵm bớt một đứa để cho anh được nghỉ ngơi.”
Tôi kéo hai cơ thể đang ngủ vào gần người tôi hơn một chút rồi mỉm cười với chị.
“Không sao đâu, tụi nó cảm thấy ở nơi khá tốt rồi đó.”
Chị Colleen ngồi trên ghế xích đu. Chị ngắm nhìn, suy ngẫm về tôi và những đứa con gái với nụ cười nửa miệng. Chúng tôi ngồi đó lặng lẽ trong một lúc, và đến khi chương trình tivi kết thúc, Meghan và Molly cũng ngủ, sụp vào người tôi giống như những cuốn sách được xếp lại. Chị Colleen đứng dậy và đi về phòng. Khi chị vào trong phòng, tôi nghiêng đầu sang bên và hôn vào đỉnh đầu Meghan.
RẮC.
Tôi nhìn lên thì thấy chị Colleen đang cầm máy ảnh.
“Em đang làm gì vậy?” Tôi thì thầm, cố không làm tụi nhỏ thức giấc.
“Đó là bức ảnh mà em muốn nhìn mãi mãi.” Chị thì thầm trở lại.
Ba ngày sau, tôi dự một cuộc họp trong phòng hội nghị thì thấy bà Lopez đang đi ra khỏi văn phòng tôi, một tay bà ta cầm áo khoác của tôi, còn tay kia cầm chìa khóa xe tôi. Bà ta thấy tôi liền lên tiếng với giọng hào hứng.
“Tốt lắm, cậu ở đây rồi. Tôi định đến gặp cậu.”
“Chuyện gì vậy?”
“Colleen vừa gọi tới, nước ối của cô ta bị vỡ.”
“Ồ chết tiệt, tôi phải đi đây.” Tôi chụp lấy áo khoác và chìa khóa.
“Bình tĩnh chút đã. Cô hàng xóm Linda đang ở đó và sẽ trông coi mấy đứa nhỏ. Tôi đã gọi ông Ray vì ổng ở nhà nên đến đó nhanh hơn. Ổng đã đưa Colleen đến bệnh viện. Tôi sẽ nghỉ làm rồi hai vợ chồng tôi sẽ đến nhà cậu trông chừng tụi nhỏ cho, đừng lo gì về chúng. Chỉ cần gọi lại sau và cho chúng tôi biết chuyện gì đang xảy ra… giờ thì đi đi!”
Đến lúc bà ta nói xong thì tôi đã chạy ra đến cửa.