Những Câu Chuyện Loạn Luân Nước Ngoài - Phần 34
Khi về nhà, chị Colleen đang đặt những món ăn cuối cùng, còn Meghan và Molly đang chuẩn bị vào bàn ăn. Tôi hầu như không có thời gian để ôm hôn và chào đón những gì mà hai chị em tôi gọi là “Băng nhóm bộ tứ” khi chuông cửa reo lên. Tôi mời bà Lopez và chồng bà ta vào trong phòng khách, nơi mấy đứa trẻ đang xếp hàng để chào khách.
Molly đang ôm Brigid, nó đang làm nũng nhưng ngay lập tức nằm im và mỉm cười trước sự có mặt của những người lớn mới. Noelle đang đứng và nắm lấy tay Meghan, giấu nửa người đằng sau Meghan nhưng vẫn thò đầu ra ngoài cười khi tôi bắt đầu giới thiệu.
“Đây là con của chúng tôi. Đó là Molly đang ôm đứa nhỏ nhất, Brigid. Đây là Meghan, nó lớn tuổi nhất và đứa mắc cỡ là Noelle, nhưng đây là lần cuối mà ông bà còn thấy nó vẫn đang đứng yên trong đêm nay. Nào mấy cô gái, ba muốn giới thiệu cho các con gặp Consuela và Ramon Lopez.”
Ngay lúc này, chị Colleen bước ra từ nhà bếp.
“Còn người phụ nữ duyên dáng gợi cảm này là vợ tôi, Colleen.”
Chị Colleen còn 1 tuần nữa là đến ngày khai hoa nở nhụy. Chị mặc bộ đồ bà bầu, bụng chị to tròn giống như trái banh khi chị đi lạch bạch đến bắt tay họ.
“Chào bà Lopez, rất vui được gặp bà.”
“Rất hân hạnh. Tôi là Connie và ông ta là Ray. Colleen sao? Thật trùng hợp, đó là cái tên của…”
Bà Lopez ngừng lại giữa câu khi quay đầu sang nhìn tôi với vẻ mặt bối rối. Hai chị em tôi liếc nhanh vào nhau rồi nhìn lại bà Lopez. Tôi có thể thấy những bánh xe đang quay trong đầu bà Lopez khi có một cảm giác hoảng sợ đột ngột chụp lấy dạ dày tôi. Tôi có hai tấm hình trên bàn làm việc ở Chicago, một tấm là hình Barbara còn tấm kia là tấm hình yêu thích của tôi, hình chụp chị Colleen khi chị còn học trung học. Bà Lopez đã nhìn thấy hình chị Colleen hàng ngàn lần rồi. Chị Colleen và tôi đang nín thở.
“Connie, bà đang nói gì vậy? Đó là tên của ai?” Chồng bà ta hỏi.
Bà Lopez vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi với cái miệng mở ra, sau đó bà ta nở một nụ cười.
“Tôi có một người bạn rất thân có người chị tên là Colleen…”
Bà ta quay sang chị Colleen và thay vì bắt tay, bà ta ôm lấy chị.
“… Nhưng tôi chưa bao giờ có cơ hội được gặp cô ta. Tôi rất vui khi được gặp cô.”
Có một tiếng thở dài nhẹ nhõm từ chị Colleen và tôi, khi ông Ray đứng đó trông rất bối rối.
Lúc ăn tối xong, gia đình chúng tôi lập tức tăng thêm hai người. Vợ chồng bà Lopez không có con nên các con tôi ngay lập tức được bà Connie và ông Ray nhận làm con nuôi. Ông Ray quỳ xuống cho Noelle cưỡi ngựa. Băng nhóm Tứ quái này được chú Ray và cô Connie ôm hôn và chúc ngủ ngon trước khi họ lên giường.
Khi bọn trẻ đã đi ngủ, chúng tôi ngồi trong phòng khách trò chuyện. Chị Colleen và bà Connie nói chuyện như thể họ là bạn thân đã lâu năm không gặp. Tôi vào trong bếp làm một ly trà tươi còn ông Ray đi lang thang phía sau tôi.
“Vậy ông Ray, làm thế nào mà ông thích San Miguel như vậy?”
“Đây là một nơi rất đẹp. Cậu biết đấy, tôi chưa bao giờ sống ở nơi nào khác ngoài Chicago, giờ thì tôi tự hỏi tại sao vợ chồng tôi lại ở đó quá lâu.”
Ông Ray quay đầu lại nhìn bà Connie và chị Colleen qua cánh cửa nhà bếp trong giây lát rồi chuyển sang nhìn tôi.
“Nghe này Robert, có một chuyện tôi muốn nói với cậu nhưng cậu không được để cho bà Connie biết nhé. Bả sẽ không nói chuyện với tôi trong một tuần nếu biết tôi kể cho cậu.”
“Tất nhiên rồi, chuyện gì vậy?”
Ông Ray liếc nhanh qua vợ mình rồi nói:
“Tôi nghĩ cậu nên biết về Derrick Andrews.”
Trong đầu tôi ngay lập tức căng thẳng.
“Hắn ta thì sao? Tôi chưa nghe gì từ hắn… kể từ ngày đó.”
“Connie nói mọi thứ xảy ra quá nhanh nên bà ta hầu như không nhìn thấy chuyện đã xảy ra, nhưng chắc cậu đánh hắn nhiều lần. Hắn ở trong bệnh viện được 4 ngày. Khi ra ngoài và về căn hộ của hắn, tôi đã ở đó để gặp hắn.”
“Cái gì? Tại sao ông làm điều đó?”
Ông Ray mỉm cười.
“Công việc thôi mà. Ông John Gordon đã cho các kiểm toán viên làm việc cả ngày lẫn đêm trên tài khoản của tên Andrews. Buổi sáng ngày hắn rời bệnh viện, luật sư quận đã ra lệnh bắt giữ và tôi được chỉ định để bắt hắn. Không ai ở sở cảnh sát biết vợ tôi làm việc cho cậu.”
“Bị bắt giữ? Vì chuyện gì?”
“Vì tội biển thủ. Hắn ăn cắp hơn 300,000 đô la từ công ty. Ông Gordon nói rằng đã tìm thấy dấu vết ngay trong lần kiểm toán cho năm tiếp theo. Gã ngốc đã để lại dấu tích khắp nơi ở. Tôi chỉ gặp hắn một lần trước ngày đó, nhưng tôi biết ngay hắn là một tên khốn kiếp. Các kiểm toán viên đi cùng tôi khi chúng tôi có lệnh khám xét. Họ tìm thấy một bộ hồ sơ hoàn chỉnh trong vòng 5 phút sau khi đi qua cánh cửa.”
“Vậy mà tôi không nghe gì về chuyện này.”
“Không ai biết đâu. Đó không phải là thứ mà công ty muốn các cổ đông đọc thấy trên trang nhất tờ Tribune, nó sẽ làm việc kinh doanh tồi tệ. Dù sao thì tên Andrews cố gắng đổ lỗi mọi việc cho Barbara và những phụ nữ khác trong văn phòng của mình, nhưng hắn chỉ như đứa con nít trước giới chức điều tra và họ không quan tâm đến việc phỏng vấn bất cứ ai khác.”
“Rồi sao nữa? Công ty có lấy lại được tiền không?”
“Bằng tiền mặt và tài sản, họ nhận được hết ngoại trừ khoảng 20,000 đô la. Hình như Derrick Andrews là một manh mối lớn. Ông John Gordon chắc phải có ảnh hưởng rất lớn trong công ty. Ông ta phát hiện ra người đã gửi Andrews đến Chicago, một số phó chủ tịch ở New York đã bị sa thải trong tuần lễ sau khi cậu rời khỏi đó.”
Tôi phải dừng lại để tiêu hóa nó. Tôi đang có cảm giác hơi bị tràn ngập.
“Vậy kết quả cuối cùng là gì? Nó kết thúc như thế nào.”
“À, hai vợ chồng tôi đưa hắn vào. Khi đưa hắn lên tầng hai để đăng ký thì vợ chồng tôi ở phía trên, hắn bị trượt và té ngã xuống cầu thang… bị gãy chân một vài chỗ.”
“Đáng đời.” Tôi nói với nụ cười hớn hở của sự hài lòng.
“Ừ… mọi người ở sở đều cảm thấy thực sự tệ hại về điều đó. Bọn tôi lấy một bộ sưu tập để gửi hoa khi hắn trở lại bệnh viện.”
Ông Ray nói điều này mà không dứt cười. Sau đó ông ta tiếp tục.
“Kẻ đáng khinh đã khăng khăng mình vô tội nhưng không có cách nào khác để hắn bác bỏ được cáo trạng. Cuối cùng thì luật sư của hắn đã thuyết phục hắn chấp nhận thỏa thuận. Hắn phải ở tù 5 năm và điều đó có nghĩa là có 2 năm quản chế.”
“Vậy giờ hắn đang tại ngoại?”
Ông Ray mỉm cười.
“Không… à, đại loại là thế. Cậu biết những phim về tù nhân rồi đó, khi có lính mới thì bọn chúng sẽ nện hắn để làm cho hắn không dám gây rối. Andrews đã rơi vào đống cứt ở trong sân ngay cái ngày hắn vào tù. Vấn đề là hắn đã bị đánh tới chết. Họ tìm thấy xác Andrews ở sân tập vào ngày hôm sau với một cây đinh ba chĩa ra cổ hắn. Hắn là một tên khốn đến nỗi bác sĩ trong tù đưa ra những nguyên nhân tự nhiên trên giấy chứng tử. Mọi thứ được giải quyết không đầy 24 tiếng đồng hồ. Trong trường hợp cậu đang tự hỏi, không có ai đến dự tang lễ của hắn.”
Có một khoảng im lặng khi tôi cố tiêu hóa hết những tin này.
“Cảm ơn ông đã cho tôi biết, tôi đánh giá cao về điều đó. Tôi hứa sẽ không để cho bà Connie biết ông đã kể cho tôi nghe.”
“Tôi hy vọng đã giúp cậu chút gì đó.”
“Đúng vậy.” Tôi nói khi chúng tôi trở lại phòng khách.
Một lát sau, khi bà Connie và ông Ray đứng trước cửa nhà để tạm biệt thì bà Connie dừng lại và nhìn chị Colleen. Bà mỉm cười và nói:
“Robert, cậu có một gia đình xinh đẹp đó. Tôi nghĩ chuyển đến ở San Miguel có lẽ là điều thông minh nhất mà cậu từng làm.”
“Tôi không thể đồng ý với bà hơn nữa.” Tôi đáp.
Bây giờ thì chị Colleen lên tiếng:
“Tôi sẽ gọi cho bà vào sáng thứ Bảy. Bà không thể ở đến khi bà với tôi đi mua sắm một số đồ dùng quan trọng.”
“Tạm biệt. Robert, tôi sẽ gặp lại cậu sáng mai nhé.”
Khi cánh cửa đóng lại, chị Colleen ôm eo tôi và kéo tôi vào trong.
“Em yêu anh, chồng ạ.”
“Anh yêu vợ.”
“Anh Bobby à, anh có những người bạn rất trung thành đó nghen.”
“Anh biết, thật là hay khi thấy điều đó.”
Chị Colleen nắm tay tôi và từ từ kéo tôi về phía phòng ngủ.
“Đến với em đi chồng. Chúng ta sẽ âu yếm thật nghiêm túc trong đêm nay.”