Những Câu Chuyện Loạn Luân Nước Ngoài - Phần 33
Vào chiều thứ Sáu, khi tôi sắp về nhà thì ông Peterson gọi tôi ra ngoài hành lang.
“Thư ký mới của cậu sẽ bắt đầu làm việc từ sáng thứ Hai, đừng đến trễ nha.”
“Vậy à. Điều này sẽ không bao giờ kết thúc? Người này sẽ làm được trong bao lâu?”
Mặt ông Peterson nở ra một nụ cười toe toét.
“Đừng lo Robert ạ, tôi nghĩ người này sẽ làm được việc đấy.”
“Tại sao, ai vậy?”
“Đừng lo chuyện đó, cứ về nhà tận hưởng cuối tuần đi. Tôi sẽ gặp cậu vào sáng thứ Hai.”
Tôi tuân theo lệnh của ông Harold và không nghĩ đến chuyện đó vào cuối tuần, dù biết rằng tình huống đó là vô vọng.
Sáng thứ Hai, tôi quyết định đến sở làm sớm hơn một giờ, cố làm việc trước khi phải chào một hàng dài bất tận những ứng viên “Thư ký của Robert”. Khi đi về phía cửa văn phòng của mình, tôi nhận thấy có ai đó đang ngồi ở bàn làm việc. Đầu cô ta cúi xuống khi đi ngang qua ngăn kéo bàn. Tôi nghĩ rằng cô ta sẽ làm đổ cặp táp của tôi ở bên trong trước khi tiễn người mới ra khỏi con đường thất bại. Khi tôi đi ngang qua thì cô ta ngẩng đầu lên và mỉm cười.
“Chào cậu Robert.”
“Chào bà Lopez.”
Tôi rời xa khỏi cánh cửa khi làm rơi mọi thứ trong tay mình, thực sự chạy nhanh lại bàn của bà ta.
“Bà Lopez… bà đang làm gì ở đây?”
“Tôi muốn sắp xếp lại một chút trước khi bắt đầu làm việc.”
“Nhưng… nhưng bà ở Chicago mà.”
“Không, trừ khi chúng tôi sai lầm ở đâu đó, tôi tin là tôi đang ở San Miguel đây. Tôi vẫn là thư ký của cậu, phải không?”
“Ồ làm ơn, Chúa ơi, nói cho tôi biết đây không phải là một giấc mơ đi.” Tôi chụp lấy một cái ghế và kéo nó đến cạnh bàn làm việc của bà ta. “Giờ thì cho tôi biết mọi chuyện đi nào, chính xác những gì đang xảy ra ở đây?”
Sau 30 năm làm việc ở Sở cảnh sát thành phố Chicago, trung sĩ thám tử Ramon Lopez về hưu, về nhà với huy chương và súng của mình rồi bảo vợ hãy bắt đầu đóng gói đồ đạc.
“Chúng ta đi đâu?”
“Tôi không quan tâm, miễn là trời nắng và cách hàng ngàn dặm ra khỏi cái nơi địa ngục lạnh giá này.”
Ông John Gordon không muốn mất đi thư ký và người bạn tin cậy của mình, nên ông ta buộc phải thực hiện những cuộc gọi cần thiết và thế là bà Lopez đã được chuyển đến văn phòng ở San Miguel. Ông Harold Peterson đã giữ bí mật của tôi trong 5 tuần qua khi nói “Rồi sẽ có một ngày sáng sủa thôi.”
Giá như ông ta biết.
Tôi nghe có tiếng động phía sau nên quay đầu lại nhìn. Ông Peterson đang đứng đó cười toét miệng đến mang tai.
“Harold nhóc thối, tại sao ông không nói cho tôi biết là bà Lopez đã đến. Ông có thể đã cứu tôi ra khỏi những nỗi đau này.”
“Cái gì, quên biểu hiện trên khuôn mặt cậu rồi sao? Nó đáng giá từng phút cho điều đó. Chào mừng đến với San Miguel, bà Lopez. Tôi tin tưởng bà đã biết quý ông lịch thiệp này đã làm sỉ nhục danh tiếng gia đình tôi.”
“Dạ, tôi biết thưa ông Peterson…”
“Hê, giờ thì không phải chuyện đó đâu. Tên tôi là Harold.”
“Được rồi, Harold. Đúng, tôi biết cậu ta luôn có một cái miệng bỗ bã nên đừng nghe bất cứ điều gì cậu ta nói.”
“Điều gì khiến bà nghĩ rằng tôi nghe cậu ấy nào?”
Ông Harold và bà Lopez đang vui vẻ khoái trá cười nhạo tôi, nhưng tôi không quan tâm. Giờ thì cuộc sống của tôi trong văn phòng sẽ lấy lại cảm giác ổn định.
“Robert, giới thiệu bà Lopez với mọi người đi, sau đó chúng ta trở lại làm việc. Nếu ông John Gordon nói với tôi đúng sự thật thì đơn vị của cậu sẽ trở lại bình thường vào giờ ăn trưa.”
Vẫn mỉm cười, ông Harold vỗ vai tôi rồi đi về phòng làm việc.
Ông Harold không nói sai. Vào buổi chiều, bà Lopez đã làm việc như thể đã trải qua 20 năm ở San Miguel này, thay vì là ở Chicago. Trong những cuộc thảo luận suốt cả ngày, cả hai chúng tôi rất ngạc nhiên khi thấy rằng bà ta và chồng đã mua nhà mới của họ chỉ cách nhà tôi 5 dãy nhà. Bằng cách nào đó mà chúng tôi đã không gặp nhau khi họ chuyển vào sống trong tuần qua. Tôi gọi điện thoại cho chị Colleen để báo cho chị biết rằng chúng tôi sẽ có hai khách đến ăn tối. Ngay lập tức chị nhận thấy sự phấn khích của tôi.
“Nghe có vẻ như có thư ký mới đang làm việc rồi ha.”
“Em yêu ơi, anh sẽ giải thích tất cả cho em nghe khi về nhà. Nhưng mà đúng vậy, đây là thư ký của anh.”