Những Câu Chuyện Loạn Luân Nước Ngoài - Phần 32
Buổi sáng hôm sau, tôi vào văn phòng và ngồi ở bàn làm việc với ly cà phê. Tôi nghe có tiếng động, nhìn lên thì thấy Jennings đang đứng ở cửa với vẻ hoảng hốt trên khuôn mặt.
“Văn phòng cảnh sát ở đường dây số 3, họ yêu cầu nói chuyện với anh.”
“Thư giãn đi nào cô Jennings, có lẽ là anh trai tôi đó mà.”
Cô ta nhìn tôi thật nhẹ nhõm rồi trở lại bàn làm việc của mình khi tôi nhấc điện thoại lên.
“Robert O”Conner đây.”
“Bobby, anh Jimmy nè.”
“Em nghĩ vậy mà, anh vừa làm cho cô thư ký của em sợ chết khiếp luôn đó.”
“Ồ… xin lỗi nghen. Nghe này, anh vừa có một cuộc trò chuyện thú vị với một người phụ tá của tụi anh hồi sáng nay. Tên của gã là Shaffer, em biết hắn không?”
“Em không nghĩ vậy.”
“Gã tóc vàng có dáng cao, làm việc ca đêm trong tháng này… tuần tra ở khu vực phía nam San Miguel… có nhớ ra gì chưa?”
“Ồ…”
“Ừ… ồ…”
Có một khoảng thời gian im lặng trước khi anh Jimmy tiếp tục.
“… Anh không thể tin là sẽ nói điều này. Nếu không phải là chị Colleen ở trong xe với em hồi đêm qua thì em là một người đã chết đó.”
Tôi bắt đầu cười.
“Không, đó là chị Colleen mà. Anh có thể gọi về nhà và nói chuyện với chỉ nếu anh muốn.”
“Hai người làm cái quái gì ở ngoài đó lúc nữa đêm?”
Giọng của anh tôi có vẻ bực bội. Vẫn cười, tôi kể lại buổi tối hôm qua cho anh Jimmy nghe, ngoại trừ tất cả những chi tiết thân mật của hai chị em tôi ở sau xe. Vào cuối câu chuyện, anh Jimmy cười theo tôi.
“Làm thế nào mà chỉ không biết nhỉ? Mọi người trong trường đều biết. Còn em cũng không tốt hơn gì đâu, thậm chí anh biết khi chị Colleen nói với đội cổ vũ những chuyện sẽ xảy ra nếu em ra ngoài vũng Miller. Dĩ nhiên là hai người không biết gì về phần còn lại của thế giới xung quanh mình.”
“Nghe này anh Jimmy, nếu thông minh thì anh sẽ không nhắc đến chị Colleen rằng chúng ta đã có cuộc trò chuyện nhỏ này. Chỉ đã ổn vào đêm qua nhưng em không muốn anh hay anh Mike lôi chỉ vào chuyện đó. Nên nhớ, em phải sống với chỉ.”
Có một khoảng im lặng rồi anh Jimmy lặng lẽ đáp:
“Làm ơn đi… đừng nhắc đến anh.”
Cô Jennings đã bắt đầu làm việc cho công ty Willis, Goldman & Reed ngay trong tuần sau khi cô tốt nghiệp trung học. Cô ta thông minh và tận tâm trong mọi việc mình làm và không đầy 3 năm, cô ta đã được thăng cấp nhiều lần đến khi làm thư ký cho tôi. Cô Jennings là bằng chứng sống cho thấy rằng vũ trụ có một cảm giác hài hước.
Tên đầy đủ của cô ta là Sarah Jane Jennings. Trưởng phòng kế toán có tên là Sara Jane Jennings, sự khác biệt duy nhất là từ H. Để mọi người trong tòa nhà được vui vẻ, cô Sarah Jane Jennings đã được giới thiệu với Sara Jane Jennings. Để nhanh chóng phân biệt trong giờ làm việc, Sarah sẽ là cô Jennings, và người kia sẽ là Sarajane. Họ đồng ý ăn trưa với nhau trong ngày đầu tiên và từ đó bắt đầu một tình bạn tuyệt vời của mọi thời đại.
Cô Jennings có dáng cao, mảnh dẻ và duyên dáng với bộ ngực rất nhỏ và cho đến nay vẫn có vẻ như cô ta vừa mới tốt nghiệp trung học. Cái từ “yểu điệu” được tạo ra chỉ dành cho cô ta. Sarajane lớn hơn cô Jennings 5 tuổi và thấp hơn, có lẽ 5, 2 foot với bộ ngực to và có 3 pound bị xếp loại là mập. Khi nhìn vào cô ta thì các bạn sẽ liên tưởng đến bà mẹ trái đất.
Cả hai đều kín đáo trước mọi người nhưng ai cũng có một sự hiện diện đầy uy lực khiến họ được chú ý và tôn trọng. Hai người đều thông minh và biết chính xác tất cả những gì họ làm. Sarajane luôn tìm kiếm sự đồng thuận và là một người xây dựng nhóm, trong khi cô Jennings thì sắc bén và hơi hóm hỉnh, không ngại va chạm, vận dụng nó như một miếng băng tuyết. Đã hơn một lần, tôi từng chứng kiến những người đàn ông trưởng thành quay lưng lại với cô ta với ánh mắt sợ hãi và tay họ tự động đưa xuống dưới để bảo vệ vùng háng.
Cả hai người phụ nữ này đều ít nói nhưng khi ở công ty thì họ trở nên sôi nổi và hoạt bát. Họ tham gia nhiều hoạt động vui chơi giải trí với nhau và bất kỳ ai ở quanh họ đều nhanh chóng bị cuốn hút vào cuộc vui của họ. Bất cứ khi nào họ tham gia vào một sự kiện xã hội nào đó, ngày hẹn của họ thường kết thúc sau một thời gian suy nghĩ.
Vài tháng sau buổi gặp gỡ đầu tiên của họ, hợp đồng thuê căn hộ của cô Jennings đã hoàn thành và Sarajane mời cô Jennings chuyển sang căn hộ 3 phòng ngủ và chia sẻ chi phí. Bằng cách trả phân nửa tiền thuê, đó là một khoảng tiết kiệm chi phí cho cả hai. Một năm sau, họ làm ngạc nhiên mọi người khi tuyên bố sẽ cùng nhau mua một ngôi nhà 4 phòng ngủ cạnh thị trấn như một khoản đầu tư. Mọi người trong văn phòng đều tình nguyện giúp đỡ, đem xe tải tới và chuyển đồ đạc cả hai Sara trong một ngày. Tối hôm đó họ tổ chức một bữa tiệc thịt nướng ngoài trời ở sân sau ngôi nhà mới của họ.
Với sự khích lệ của Sarajane và những mệnh lệnh trực tiếp của ông Harold Peterson, cô Jennings bắt đầu học thêm buổi tối và cuối tuần đến khi cô ta tốt nghiệp Cử nhân Quản trị kinh doanh. Khi cuối cùng đã đạt được mục đích, cô Jennings và Sarajane ăn mừng bằng cách xin một kỳ nghỉ xứng đáng và tận hưởng 2 tuần ở Bahamas. Họ nghỉ ngơi, thư giãn, tắm nắng và mặc những dải vàng phù hợp… ngón tay thứ ba, tay trái.
Tôi có thể nói gì được nữa, vì đây là California mà.
Không lâu sau khi trở về từ kỳ nghỉ, Sarah và Sara có một vị khách dài hạn. Em trai của Sarajane là Ryan, vừa tốt nghiệp đại học và nghỉ ngơi 6 tháng trước khi học trường y Princeton vào mùa thu. Vì mọi học phí đều được ông bà chi trả, anh ta đến California để thư giãn và tận hưởng cuộc sống vì anh ta biết đó sẽ là cơ hội cuối cùng của mình trong 8 năm tiếp theo.
Giống như chị mình, Ryan là người ít nói và dễ dãi, mọi người trong văn phòng nhanh chóng nhận anh ta như là một thành viên trong gia đình. Anh ta có một nụ cười cuốn hút và một cái tai biết lắng nghe và làm cho người ở gần anh ta cảm thấy mình là người bạn thân mới tốt nhất của anh ta. Sarah và Sara đã bị trêu chọc nhẹ là hậu cung của Ryan và họ đáp lại với nụ cười nhếch mép, nói rằng tất cả chúng tôi đều ghen tị. Vào cuối mùa hè, Sarajane và cô Jennings tổ chức một bữa tiệc thịt nướng ngoài trời ở nhà họ, vừa chào mừng và cũng là đưa tiễn Ryan đi New Jersey vào ngày hôm sau.
Một tuần sau khi Ryan rời khỏi đó, tôi trở lại phòng hội nghị và nhận thấy cô Jennings không có ở bàn làm việc. Điều này không có ý nghĩa gì và khi tôi đi vào trong văn phòng của mình thì điện thoại trên bàn tôi reo lên. Tôi nhấc máy.
“Robert, là Harold đây, cậu xuống phòng tôi một chút được không?”
Khi được triệu tập đến văn phòng của Peterson thì không có gì là bất thường, vì ông ta làm điều đó ít nhất hai lần một ngày. Nhưng giọng nói của ông ta cho thấy là có gì điều gì đó quan trọng. Khi tôi vào trong phòng, ông ta nói:
“Đóng cửa lại giùm và ngồi xuống.”
Ông ta chỉ vào cái ghế bên cạnh bàn làm việc. Cô Jennings và Sarajane đang ngồi trước bàn làm việc, đối diện với Peterson. Ông ta khoát tay và nói:
“Các cô cứ tiếp tục đi.”
Hai người phụ nữ im lặng trong giây lát rồi Sarajane lên tiếng:
“Cảm ơn ông đã để cho chúng tôi gặp Robert. Có một điều chúng tôi cần thảo luận với ông vì nó sẽ ảnh hưởng đến ông và Robert. Chúng tôi nghĩ sẽ đơn giản nếu nói cho cả hai người nghe cùng một lúc.”
Peterson và tôi nhìn nhau, rõ ràng là từ biểu hiện trên khuôn mặt ông ta cho thấy ông ta cũng không biết điều gì như tôi. Chúng tôi nhìn lại hai người phụ nữ và chờ đợi. Cuối cùng thì ông Harold nói:
“Được rồi, hai người muốn nói gì?”
Sarajane dường như phải khổ sở để tìm ra những từ ngữ phù hợp nên cô Jennings nhảy vào nói:
“Chúng tôi đang có thai.”
Ông Peterson ngây người ra rồi bất thình lình ngồi thẳng dậy và trông như thể ông ta vừa bị tát vào mặt.
“Whoa, whoa, whoa, hai người lặp lại những gì vừa nói được không?”
Hai người phụ nữ có tên Sara nhìn nhau, rồi nhìn ông Harold và tôi với cùng một nụ cười mềm mại mà tôi nhận ra từ khuôn mặt chị Colleen mỗi lần chị có thai. Một lần nữa, cô Jennings nói:
“Sarajane và tôi, cả hai đang có thai được 3 tháng.”
Từ khóe mắt, tôi có thể thấy ông Peterson đang cố gắng tính toán lịch trình tinh thần giống như tôi. Tôi mở miệng ra định nói thì ông Harold thu hút sự chú ý của tôi với một cái lắc đầu không rõ nét, ám chỉ rằng đây không phải là một hướng thảo luận nên thực hiện. Chúng tôi đang chờ thả chiếc giày còn lại thì Sarajane lên tiếng:
“Vì Sarah và tôi đều cùng một ngày…”
Quai hàm của Peterson rớt xuống thấy rõ.
“… và chúng tôi sẽ đi nghỉ đẻ cùng nhau, chúng tôi nghĩ là mình nên có đủ thời gian để chuẩn bị cho sự vắng mặt.”
Bả vai của ông Harold giãn ra và ông ta ngả người xuống ghế.
“Ồ cảm ơn Chúa. Tôi tưởng là hai người định ngụ ý rằng Robert và tôi phải chịu trách nhiệm cho việc này.”
Lần này thì hai người phụ nữ dựng thẳng người trên ghế với vẻ giật mình, sau đó bắt đầu cười khúc khích.
“Ông Harold… một quý ông hoàn hảo… ông và Robert… là những ông chủ tốt nhất mà bất cứ ai cũng mong có được… ý tưởng rằng ông và tôi có thể… rằng chúng ta có bao giờ… ý tôi là… thật vô lý…”
Câu nói mờ dần thành những tràng cười không kiểm soát được.
Hai người tên Sara đang lau nước mắt khi họ đứng dậy để rời đi. Khi ra đến cửa, họ quay lại và mở miệng định nói gì thì bỗng dừng lại rồi nhìn ông Harold và tôi. Điều này đã làm cho họ cười khúc khích thành từng tràng và tiếng cười còn to hơn khi họ đi xuống hành lang.
Ông Peterson và tôi ngồi đó nhìn nhau, không biết phải nghĩ gì.
“Ông nghĩ ai là người chịu trách nhiệm trong việc…” Tôi hỏi.
Ông Harold giơ tay lên để cắt ngang lời tôi, nhìn vào mắt tôi và nói:
“Robert, có một số chủ đề tốt nhất nên bỏ lại một mình.”
Tối hôm đó, sau khi mấy đứa trẻ đã lên giường, tôi chia sẻ tin tức cho chị Colleen biết về cô Jennings và Sarajane. Mặc dù chúng tôi chỉ có thể suy đoán về người cha có thể, tôi nhớ lại sự thoải mái và hài lòng đã từng nhìn thấy nhiều lần trên khuôn mặt Ryan. Nhưng như ông Harold đã nói “… có một số chủ đề tốt nhất nên bỏ lại một mình.”
Chị Colleen và tôi luôn luôn thích bầu bạn với hai Sara và thường xuyên gặp họ bên ngoài văn phòng. Nhưng giờ thì cả ba đều đang có thai cùng một thời điểm, giống như có cùng một loại liên kết bộ lạc đang xảy ra. Vì chị Colleen là người có nhiều kinh nghiệm nhất, đây là lần mang thai thứ 5 của chị, nên họ liên tục trò chuyện với nhau, chia sẻ ngay cả những kinh nghiệm nhỏ nhất. Nó đã đến mức giống như chị Colleen đang tiến hành một cuộc họp nhóm hỗ trợ những người mang thai gặp nhau vào thứ Bảy hàng tuần trong phòng khách của chúng tôi. Người hàng xóm Linda của chúng tôi cũng đang có thai, và sau đó là chị Mi Lin và Sharon cũng xuất hiện, sáu người trong số họ sẽ ở đó và…
Thật đáng thương, tôi đang bị chết đuối trong một biển phụ nữ mang thai.
Tôi thấy mình đang dành rất nhiều những buổi tối thứ bảy ở nhà kế bên, uống cà phê với Frank. Tôi tuyệt vọng đến nỗi đang bắt đầu chấp nhận lời mời chơi gôn với hai ông anh và ông Harold, một hoạt động mà tôi miễn cưỡng tới từng dây thần kinh. Nhưng bất cứ khi nào trở vô nhà, chị Colleen sẽ ngừng việc đang làm, hôn má tôi và thì thầm vào tai tôi “Em nhớ anh.”
Việc cô Jennings nghỉ đẻ đã tạo ra vấn đề cho tôi, một vấn đề rất lớn. Khi trở lại, cô ta sẽ không còn là thư ký của tôi nữa. Cô ta vẫn làm việc cho tôi, nhưng vì đã có bằng đại học nên cô ta được thăng cấp lên vị trí quản lý tài khoản. Tìm một thư ký mới sẽ là một nỗi đau kinh khủng trong đít.
Tôi đã mệt đuối người. Toàn bộ thời gian mà tôi làm việc trong công ty Willis, Goldman & Reed chỉ có hai thư ký, bà Lopez ở Chicago và cô Jennings ở San Miguel. Họ có hai nhân cách khác nhau nhưng có chung một đặc điểm. Họ biết chính xác những gì cần phải làm và đã làm cho công việc của tôi được trôi chảy hơn. Họ dự đoán mọi việc tôi cần hoặc muốn. Tôi có thể bỏ qua việc đến văn phòng làm việc trong 6 tháng mà không ai nhận ra sự khác biệt. Cô Jennings nghỉ việc 2 tháng trước khi chị Colleen đến hạn và đây là lúc bắt đầu quá trình tìm kiếm sự thay thế.
Và vì vậy cơn ác mộng bắt đầu.
Tôi là người linh hoạt và dễ dãi. Tôi không nghĩ mình là một ông chủ khó khăn, nhưng với những trách nhiệm của tôi, người ngồi ở bàn làm việc bên ngoài cửa văn phòng tôi phải đáp ứng những tiêu chuẩn do bà Lopez và cô Jennings thiết lập hoặc sẽ không làm việc được. Vào cuối tuần thứ sáu, tôi duyệt qua 11 thư ký. Hai trong số họ đã đi ăn trưa trong ngày đầu tiên và không bao giờ trở lại.