Những Câu Chuyện Loạn Luân Nước Ngoài - Phần 30
Vào đêm thứ Ba, chúng tôi quyết định rằng cần phải có thời gian riêng cho mình. Khi có nhiều con cái trong nhà thì các bạn sẽ thích có một cuộc trò chuyện riêng tư với người yêu của mình. Debbie là một cô gái thiếu niên ở nhà bên kia đường, đã ngồi trông chừng mấy cô gái để cho chúng tôi đi ra ngoài ăn tối.
Chúng tôi không phải thảo luận về nơi để đi, đó là Vườn Thượng Hải. Nhà hàng này là nơi diễn ra cuộc hò hẹn đầu tiên của chúng tôi, và đã trở thành điểm đến yêu thích của chúng tôi vào những đêm hò hẹn. Giống như đêm đầu tiên, người bồi bàn dẫn chúng tôi đến bàn ăn, chị Colleen theo sau người bồi bàn, còn tôi đi theo sau, ngắm nhìn phía sau người chị Colleen. Chị đang mang thai 7 tháng với cái bụng to khủng và hông chị đã bắt đầu nở nang ra, nhưng chị chưa tới lúc đi lạch bạch. Một lần nữa tôi được gợi nhớ lại những gì mình đã quan sát thấy trong lần hò hẹn đầu tiên.
Chị tôi có cặp mông thật tuyệt vời.
Sau khi ăn tối xong, chúng tôi uống cà phê thư giãn và chuyện trò. Cuộc trò chuyện quanh quẩn đủ thứ đề tài, cả những chủ đề trải nghiệm hẹn hò hồi còn học trung học. Chúng tôi trầm tư về những phản ứng nếu trở lại thời đó và chúng tôi thực sự hò hẹn nhau… có lẽ không được tích cực cho lắm. Nhưng theo anh Mike, mọi người trong trường đều nghĩ là chúng tôi đã làm chuyện đó, vì vậy có lẽ điều đó sẽ không có vấn đề gì.
“Anh Bobby này, em biết em đã có rất nhiều ngày hò hẹn, nhưng họ không bao giờ đi bất cứ đâu. Em chưa hề có những gì mà anh có thể gọi là một người bạn trai thực sự, chỉ là những anh chàng đưa em đi chơi một đôi lần rồi sau đó chuyển sang người khác. Em dám cá mình là cô gái duy nhất trong trường trung học không bao giờ được bạn trai dẫn ra vũng Miller.”
Vũng Miller là vùng nước nhỏ bên ngoài Santa Teresa, một nơi nằm giữa một vùng biển lớn và một cái hồ nhỏ. Mọi đêm thứ Sáu và thứ Bảy thì tất cả những chỗ đậu xe đều chật kín những xe của các cặp thiếu niên và bốc hơi lên mấy cửa sổ. Người ta ước tính rằng vũng Miller là nơi chịu trách nhiệm cho một nửa những ca mang thai ở Santa Teresa.
“Tất nhiên rồi, không có gã nào dù trong tâm trí có thể dẫn em ra vũng Miller.”
“Bộ em xấu lắm à?”
“Không! Em rất xinh đẹp. Chỉ là không có gã nào trong trường có ước mơ chết chóc đó.”
Chị Colleen cau mày lại.
“Cái gì, họ sợ em bị dính bầu chứ gì?”
“Tất nhiên là không.”
Chị Colleen bắt đầu tỏ vẻ bực mình.
“Vậy thì điều gì? Có điều gì mà anh không nói cho em biết sao?”
Tôi phải bật cười.
“Ý em là em không biết thật à?”
“Anh Bobby, tốt hơn là nói cho em biết ngay bây giờ hoặc là đêm nay anh phải hối hận khi cố gắng lên giường đó.”
“Em không biết, đúng không? Vậy mà mọi người trong trường đều biết.”
Chị Colleen có cùng một biểu hiện trên khuôn mặt giống như mẹ tôi thường như vậy mỗi khi mất bình tĩnh.
“Anh Bobby, em sẽ đếm đến 3 rồi sau đó…”
“Thôi được, cứ bình tĩnh đi nào. Không có anh chàng nào dám đưa em đi vũng Miller vì ai nấy đều sợ anh Mike và anh Jimmy đến chết khiếp.”
“CÁI GÌ?”
“Anh đoán điều đó có nghĩa là em không biết về Butch Woodcock.”
Chị Colleen ngồi tựa lưng với vẻ mặt bối rối.
“Butch Woodcock? Anh đang nói về một tên cầu thủ ở trường trung học?”
“Đúng vậy, hắn là học sinh lớp trên khi em là học sinh năm đầu của trường trung học. Em có biết chuyện gì đã xảy ra với hắn không?”
Chị Colleen chau mày lại khi suy nghĩ.
“Em nghĩ là em nhớ. Nó từng là hậu vệ và có một học bổng của một trong những trường bóng đá lớn, sau đó nó bị đánh bởi một nhóm học sinh của trường khác. Đầu gối nó bị bể và nó bị mất học bổng. Điều cuối cùng em nghe được là nó làm việc cho trang trại bò sữa của ba nó.”
“Đúng rồi… chỉ là trường khác đó là trường trung học cơ sở và băng nhóm đó là anh Mike và anh Jimmy.”
Chị Colleen ngồi mở miệng ra với sự kinh ngạc.
“Tại sao hai đứa làm thế?”
“Butch là một tên khốn. Hắn hay khoe khoang với đội bóng đá và tất cả những thằng bạn của hắn rằng sẽ đưa em đến tiệc khiêu vũ ở nhà rồi dẫn em ra vũng Miller, và biến em thành cô ả dâm đãng của hắn. Hai anh Mike và Jimmy nghe được chuyện nên vào một buổi chiều, sau khi tập luyện, họ giải thích cho hắn biết đó không phải là thứ mà họ muốn nghe về chị mình.”
“Tại sao Mike và Jimmy lại không gặp rắc rối gì trong chuyện này?”
“Vì Butch không muốn bất cứ ai biết rằng có hai thằng học sinh lớp 8 đã đánh bại hắn. Do đó hắn dựng lên câu chuyện về băng đảng, nhưng dù sao đi nữa thì ai cũng biết. Một khi câu chuyện lan ra, mọi gã trong trường đều biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng không tỏ ra tôn trọng em. Hai ảnh không quan tâm là em đi chơi với ai, nhưng bất cứ ai cố chơi trò với em thì sẽ bị bầm dập. Anh ngạc nhiên là em không bao giờ phát hiện ra chuyện đó.”
“Và anh biết hết tất cả những chuyện này?”
Tôi hơi ngượng khi trả lời chị:
“À, anh có thể nói rằng anh là loại người canh chừng cho hai ông anh mình… và anh đã đá nó như trái banh được một hoặc hai phát. Nhưng hai ảnh đã làm hầu hết mọi việc.”
Chị Colleen mỉm cười sau đó cúi xuống vỗ nhẹ vào mông tôi.
“Anh hùng mạnh mẽ của em.”
“Bên cạnh đó, anh không biết tại sao em lại phàn nàn. Anh cũng chưa bao giờ dẫn một cô gái nào đến vũng Miller… không phải vì anh không yêu cầu.”
Chị Colleen ngồi dựa lưng vào ghế với một nụ cười mỉm rồi sau đó bắt đầu cười lớn. Tiếng cười của chị làm cho tôi cười theo.
“Có gì mà vui vậy?”
“Đó là điều phi lý. Em đã nói với nhóm cổ vũ rằng em sẽ hạ gục và móc mắt bất cứ cô gái nào đi đến vũng Miller và làm nhục đứa em trai ngây thơ của em.”
Chị Colleen có vẻ trầm tư trên khuôn mặt.
“Điều nực cười là, em chỉ nói về anh, chứ không phải Mike hay Jimmy.”
Cả hai chúng tôi ngồi im lặng, đang suy ngẫm về những gì đang thảo luận thì một ý tưởng nảy sinh trong đầu tôi. Tôi nhìn chị Colleen và gần như bằng ngoại cảm, tôi biết chị cũng đang có cùng ý tưởng. Chị đưa mắt lên nhìn thẳng vào mắt tôi. Nụ cười nhỏ của chị bắt đầu lớn dần đến khi nó lan rộng khắp khuôn mặt và vào trong ánh mắt của chị.
“Có phải em đang nghĩ đến…”
“… Bờ Dốc”
Tôi đứng dậy và ném một ít tiền lên bàn.
“Anh sẽ chạy xe tới. Gọi cho Debbie và nói với nó là chúng ta sẽ về nhà trễ một tiếng… không, tốt hơn là hai tiếng… Ồ chết tiệt thật, cứ nói với nó là mình sẽ về nhà trễ.”
Bờ Dốc là một phiên bản vũng Miller của San Miguel. Bên ngoài thị trấn là một con đường nông trại cũ với những hàng cây sồi lớn dọc theo con đường. Ở một chỗ trên đường có một vùng đất trũng, gần như dốc thẳng xuống khoảng 20 foot. Tại vị trí đặc biệt này, có đủ chỗ cho khoảng 10 hoặc 12 chiếc xe đậu và ngắm nhìn những ánh đèn ở San Miguel từ xa.
Kiểu đi chơi này rất phổ biến với đám đông trường trung học.
Khi chạy lên đó để đậu xe vào Bờ Dốc, chúng tôi vui mừng khi thấy rằng mình là một cặp vợ chồng duy nhất ở đó. Chị Colleen nhìn quanh và cười toe toét rồi nói:
“Đây là đêm vui chơi của trường trung học.”
Chị nhìn tôi với vẻ chờ đợi và hỏi:
“Giờ thì mình làm gì?”
“Anh làm sao biết được? Anh chưa hề làm chuyện này trước đây.” Tôi suy nghĩ trong giây lát rồi tiếp lời. “Một nụ hôn nhé? Em không bao giờ đi sai đường khi bắt đầu bằng một nụ hôn.”
“Có tác dụng với em đó. Lại đây nào cậu bé.”
Chị nói khi bắt đầu vòng tay ôm tôi. Chúng tôi chỉ vừa chạm đôi môi thì lùi lại.
“Khoan đã, để anh lấy cái này ra ngoài.”
Chị Colleen cúi xuống và tôi đẩy tay vịn vào giữa hai ghế ngồi. Một lần nữa chúng tôi ôm nhau và tôi nhích người vào để hôn thì chị Colleen la lên:
“ÚI DA!”
“Cái gì vậy?”
“Cái cần số thọc vô bụng em… anh có thể quay sang bên một chút rồi nhích gần vô em.”
“Anh không thể, chân anh bị kẹt dưới tay lái.”
“À, vậy thì không được làm chuyện này rồi. Tại sao anh không mua một chiếc xe hơi Nhật?”
Chúng tôi ngồi lại trong sự thất vọng. Tôi đang cố hình dung vị trí đúng khi hai cơ thể chúng tôi đạt được nỗ lực này khi nhìn chị Colleen. Cả hai chúng tôi cùng nói ra một câu:
“Ghế sau.”
Tôi ra ngoài và đi đến bên cửa hành khách, giúp chị Colleen ra khỏi xe. Chúng tôi đứng ở cửa sau đang mở ra và nhìn vào trong.
“Giờ thì sao?”
“Một trong hai chúng ta phải vô trong và nằm xuống… Anh làm đi.”
“Anh? Tại sao là anh?”
“Vì em trai yêu dấu ơi, anh cũng biết là không thể vào trong em đủ xa trừ khi em ở trên. Giờ thì vô trong đó mau, kẻo em mất hứng à nghen. Ở ngoài này lạnh quá đi.”
Chị Colleen ra lệnh cuối cùng này khi đang đứng vuốt ve cái bụng sưng phồng của mình.
Tôi bước vào trong cửa xe và ngồi xuống, sau đó ngả lưng và trườn người về phía bên kia chiếc xe. Khi vươn ra đủ xa, tôi nằm phịch xuống với một tiếng rên rỉ vì mặt sau đầu tôi đụng phải tay vịn.
“Anh có ổn trong đó không?”
“Anh ổn nhưng phải làm chuyện này trên đường. Hãy nhớ rằng chúng ta đang trả tiền thuê Debbie theo giờ đó.”