Những Câu Chuyện Loạn Luân Nước Ngoài - Phần 29
Khi về nhà sau giờ làm việc, tôi thấy Meghan và Molly đang bò trong phòng khách, rượt đuổi Noelle đang cười và chạy quanh mấy cái ghế và dưới cái bàn. Brigid đang ngồi trên ghế cao với cái núm vú giả ở giữa nướu của nó, đang xem tất cả những hoạt động đang diễn ra trước mặt nó. Nó trông giống như một vị thẩm phán trong một trò chơi mờ nhạt mà chỉ có trẻ con mới hiểu được.
Bọn trẻ đồng thanh hét lên:
“Chào ba.”
Noelle lao ra khỏi gầm bàn và ôm lấy đầu gối tôi trước khi chạy xuống gầm bàn trở lại.
“Chào các cô gái, mẹ tụi con đâu rồi?”
“Mẹ đang làm việc, tụi con đang giữ Noelle và Brigid đến khi ăn tối.”
Tôi đi xuống hành lang ra phía sau nhà. Chị Colleen đã chuyển đổi căn phòng ngủ nhỏ bên kia hành lang thành một xưởng vẽ nhỏ, nơi chị có thể làm việc với những dự án vẽ tranh minh họa, và vẫn gần gũi để trông chừng mấy đứa nhỏ. Cánh cửa mở ra và tôi dừng lại để xem chị làm việc trong giây lát trước khi cắt ngang việc làm của chị.
Chị đang ngồi trên ghế, lưng hướng về phía tôi, đang cúi xuống bàn vẽ. Chị ngồi dậy và đưa tay ra sau lưng để gãi. Khi chị làm điều này thì tôi bước vào và vòng tay ôm chị từ phía sau, tựa cằm vào vai chị. Chị khẽ quay đầu lại và hôn phớt vào má tôi.
“Chào anh yêu, em không nghe tiếng anh vào.” Chị liếc nhìn đồng hồ trên tường rồi đứng dậy. “Ồ Chúa ơi, em không nhận ra đã quá giờ rồi, mấy đứa trẻ chắc đang đói.”
Chị Colleen bắt đầu kéo cánh tay tôi ra khỏi eo, nhưng tôi vẫn giữ chúng ở đó nên chị không thể trốn tránh được. Tôi trượt một tay xuống bụng dưới của chị và nhẹ nhàng vuốt ve chỗ phình ra nho nhỏ và đang phát triển ở đó. Các bạn chỉ thấy được chỗ phình to ra nếu các bạn biết chỗ để tìm, riêng tôi thì rất thích rờ rẫm nó và cảm thấy nó sẽ sớm là đứa con kế tiếp của hai chị em tôi. Tôi gặm nhấm dọc theo cổ chị trong giây lát rồi thì thầm vào tai chị:
“Anh nghi ngờ mấy cô gái đang có nguy cơ bị bỏ rơi không được cho ăn sớm.” Tôi hôn dọc theo hai bên cổ chị rồi nói tiếp. “Hồi sáng anh nhận một cuộc gọi thú vị từ mẹ.”
Tôi nghe tiếng cười của chị Colleen khi tiếp tục hôn lên tai chị.
“Vậy sao… mẹ nói gì?”
“Hóa ra là chị Sharon và chị Mi Lin đều có thai hết. Em không biết gì về chuyện này hả?”
“Em không biết… Có thể em đã nghe đồn chuyện này ở đâu đó rồi. Tại sao anh hỏi vậy?”
“Mẹ đã cáo buộc anh với hai ông anh sinh đôi đã lên kế hoạch cho chuyện này… Anh không nhớ chính xác… có lẽ là mẹ đã dùng những từ như bệnh, rồi từ khác là gì nhỉ… ồ đúng rồi, lầm lạc.”
Chị Colleen cười khúc khích rồi ấn lưng vào tôi. Tay kia tôi rà lên ngực chị đến khi tôi vuốt ve và nhẹ nhàng bóp nắn hai vú chị.
“Anh bảo đảm với mẹ rằng anh vẫn là cậu bé của mẹ và không biết gì về chuyện này. Anh luôn nghĩ chúng đến từ miếng bắp cải. Anh Mike và anh Jimmy có biết gì về chuyện này không?”
Chị Colleen quay lại trong vòng tay tôi đến khi đối mặt với tôi. Chị ôm lấy cổ tôi và hôn phớt trước khi trả lời:
“Giờ thì hai đứa nó biết rồi.” Chị chấm dứt bằng một nụ hôn khác.
“Vậy không ai biết vợ người kia có thai à?”
“Không, cho đến hôm nay, cũng như anh thôi.”
“Và những gì em đang nói cho thấy là mẹ đã đúng. Việc cho mang thai cả nhóm thế này đã được lên kế hoạch, không chỉ bởi mấy đứa con trai ngây thơ và dễ thương của mẹ.”
“À, đúng đó.” Chị Colleen ngửa đầu ra sau với vẻ mặt lo lắng. “Anh không buồn chứ?”
“Không…” Lần này tôi hôn chị Colleen. “… Có an toàn khi em với hai chị Sharon và Mi Lin cùng lên kế hoạch này không?”
“Thực ra thì Sharon và Mi Lin đã quyết định làm điều đó trước khi họ nói chuyện với em. Nghe như là điều em đã nói vào lúc đó”Cái quái gì vậy? “,”Cho chị tham gia với.”
Tôi không thể nhịn cười được. Tôi đã biết câu trả lời cho câu hỏi của mình, nhưng đằng nào cũng phải hỏi.
“Vậy chính xác là khi nào kế hoạch này đã diễn ra?”
“Bữa tiệc sinh nhật của em ở nhà hàng Gypsy Sally. Anh còn nhớ khi tụi em vào trong nhà vệ sinh quá lâu không?” Chị kê môi vào sát tai tôi và thì thầm. “Giờ thì anh đã biết tại sao mấy cô gái vào nhà vệ sinh thành một nhóm rồi đó.”
Chị Colleen hôn dưới vành tai tôi thật nhanh, rồi nắm tay tôi dắt tôi vào trong nhà bếp, để chúng tôi bắt đầu ăn tối.