Những Câu Chuyện Loạn Luân Nước Ngoài - Phần 27
Tôi đang ở trong một giấc ngủ sâu thì có ai đó thả một bịch đường nặng 20 pound lên ngực tôi. Không khí tràn ra khỏi phổi tôi và mắt tôi mở bật ra. Ở đó ngay phía trước tôi, cách không đầy 2 inch là đôi mắt sậm màu đang mỉm cười của chị Colleen. Chị quàng tay ôm cổ tôi và bắt đầu ngân nga giả giọng của đứa bé 13 tháng tuổi:
“Ba… ba ba ba ba… BA!”
Chị cúi đầu xuống hôn tôi và trong quá trình hôn thì trán chị chạm vào sống mũi tôi. Mắt tôi ngay lập tức không tập trung, và một mí mắt của tôi đóng sầm lại khi tôi rên rỉ trong giọng bóp nghẹn.
Bé Noelle đang bắt đầu trượt ra khỏi tôi thì Meghan nắm lấy hai gót chân nó và kéo nó lên bụng mình. Khi nó đủ gần, Meghan đón lấy em mình và ôm giữ nó trong lòng.
Mắt tôi như rách ra khi cố gắng ngồi dậy và nhìn quanh. Chị Colleen vẫn ngồi kế bên tôi nhưng đã chất một đống gối lớn để tựa vào đầu giường. Chị đang mỉm cười khi ẵm bé Brigid và cho nó bú. Tôi có thể nghe tiếng bú lặng lẽ khi hai mẹ con đang tiếp tục kết dính mối liên hệ. Meghan và Molly đang ngồi xếp bằng ở cuối giường. Noelle nằm trong lòng và tựa lưng vào ngực Meghan. Thỉnh thoảng Noelle bật người lên xuống khi bập bẹ nói gì đó rồi ngả lưng vào chị Hai của nó.
Mọi người đang vui cười ngoại trừ tôi. Tôi đang cố gắng để não và mắt mình tập trung vào cùng một điều trong khi làu bàu. Cuối cùng thì tôi cũng có thể ngọ nguậy và duỗi người ra xung quanh đến khi ngồi dậy và tựa người vào đầu giường. Vào lúc cơ thể tôi ở vào một vị trí thoải mái hơn, mấy cô gái đang cười khúc khích vì những nỗ lực của tôi.
“Mẹ ơi, ba có luôn trông tức cười như vầy khi thức dậy không?” Molly hỏi.
“Có, ba con luôn như vậy và giờ thì con đã thấy những gì mà mẹ phải chịu đựng mỗi buổi sáng rồi đó.” Chị Colleen đáp.
Brigid đã bú xong nên chị Colleen giao con gái lại cho tôi. Tôi giữ nó trên vai, nhẹ nhàng vuốt ve và vỗ lưng nó. Brigid làm một tiếng nấc cụt nhỏ rồi hét lên một tiếng đủ to để làm huyên náo những cửa sổ nhà bên cạnh. Điều này khiến cho mọi người trở nên sôi nổi và cười khúc khích thành từng tràng. Thậm chí bé Brigid cũng nở một nụ cười trên khuôn mặt nó.
Khi mọi người bắt đầu lắng xuống, tôi nhìn gia đình mình và đưa ra một quyết định.
“Được rồi các trại viên, tất cả đứng lên đi nào. Mặc quần áo cho em gái mình trong khi mẹ con và ba đi tắm. Chúng ta sẽ gặp nhau ở cửa trước đúng nữa tiếng nữa. Chúng ta sẽ đi Waffle World.”
Meghan và Molly đứng bật dậy và bắt đầu hét lên, nhảy nhót trên giường. Noelle chỉ nằm đó cười và vỗ tay.
“Thôi nào, đi thôi các cô gái. Hãy làm chương trình này trên đường đi nhé.”
Các cô gái vội vã đi ra khỏi phòng ngủ. Noelle nhảy lên khi nắm lấy tay Meghan, còn Molly thì ẵm bé Brigid trên vai.
“Anh Bobby, chúng ta không cần phải ra ngoài, em định…”
“Không, không có gì đâu.” Tôi ngắt lời chị Colleen. “Có một cái bánh quế ở ngoài đó có tên anh. Anh sẽ tìm thấy và ăn nó, anh không nghĩ đến hai lần về chuyện này đâu.”
Tôi bước ra khỏi giường và đi quanh giường để đến gần chị Colleen. Tôi vươn tay ra và cầm lấy tay chị, kéo chị lại đứng trước mặt tôi. Chị ôm eo tôi và kéo tôi lại gần chị, nhẹ nhàng cạ vú vào ngực tôi.
“Coi chừng đó, đừng làm bất cứ chuyện gì nhé. Mấy cô gái sẽ trở lại đây bất cứ lúc nào.” Tôi nói.
“Được thôi, nhưng đêm nay anh sẽ nợ em rất nhiều thời gian đó nghen.”
Tôi thò tay xuống bóp đít chị rồi nói:
“Em biết anh luôn trả nợ mà.”
Nắm tay nhau, chúng tôi đi vào phòng tắm để tắm rửa.
Meghan và Molly mặc quần áo cho Noelle và Brigid, đang đợi chúng tôi ở cửa trước, khi chúng tôi ra khỏi phòng ngủ.
“Ba mẹ làm gì lâu vậy? Ba nói là nửa tiếng mà bắt tụi con đợi nãy giờ lâu rồi. Tụi con đang đói.”
Chị Colleen cúi xuống và thầm thì đủ to cho hàng xóm nghe được.
“Mẹ con mình đã ở đây 20 phút trước rồi, nhưng tại ba con không biết nên mặc đồ gì.”
Meghan nhìn tôi với vẻ kinh ngạc:
“Vậy ba chọn đồ được chưa? Ba ơi, ba cần giúp đỡ nghiêm túc đó.”
Tôi đã lấy bộ quần jean và áo thun đầu tiên mà tôi tìm thấy.
Chị Colleen mặc cái quần jean yêu thích của tôi, nó ôm sát mông đít và cặp đùi của chị và luôn làm cho tôi tưởng tượng đến những hình ảnh tục tĩu về bà chị của mình. Chị mang dép để lộ mấy ngón chân ra cho tôi thấy những móng chân sơn màu đỏ. Áo thun chị mặc màu lam nhạt và có cổ rộng. Chị vẫn đeo dây chuyền và đôi bông tai mà tôi đã tặng cho chị tối hôm trước. Meghan và Molly đang cài khóa thắt lưng cho Noelle và Brigid trong ghế xe của chúng trong khi tôi khóa cửa trước lại.
Khi tôi rút chìa khóa ra khỏi cửa thì chị Colleen thì thầm vào tai tôi:
“Em vẫn không mặc quần lót đó nghen.”
“Vợ ơi, em đang định giết anh đây mà.”
Chị Colleen chỉ mỉm cười và kéo tôi đi về phía chiếc xe tải nhỏ.
Bữa ăn sáng ở Waffle World không có gì đáng nói ngoại trừ việc Noelle khám phá ra cái mâm kim loại trên ghế cao của nó tạo ra một âm thanh thú vị, khi nó gõ cái muỗng xuống đó. Nó thấy chuyện này quá hấp dẫn đến nỗi bắt đầu gõ xuống nhiều lần đến khi chúng tôi phải lấy cái muỗng ra khỏi tay nó. Điều này gây ra một tiếng thở dài tập thể từ phần còn lại của đám khách hàng quen thuộc trong nhà hàng. Noelle khoanh tay trước ngực rồi bĩu môi dưới ra trong 10 phút sau đó, đến khi Molly phải thọc lét vào xương sườn nó khiến nó bắt đầu cười.
Chúng tôi ăn xong bữa sáng muộn và ra khỏi nhà hàng ngay khi đám đông ăn trưa bắt đầu xuất hiện. Khi chúng tôi ngồi hết vào trong xe tải, tôi hỏi:
“Đi đâu?”
Phiếu bầu chọn là 5 và 0 để ủng hộ đi đến công viên (Brigid xem như phiếu trắng vì nó mới 2 tháng tuổi nên không quan tâm chúng tôi đi đâu).
Trong xe tải, chúng tôi luôn bỏ vào đó một trong những quả bóng đá của Meghan và Molly, và một cái mền cũ mà chúng tôi dùng cho dã ngoại. Sau khi đến công viên, chị Colleen và tôi trải cái mền ra dưới bóng râm của một cái cây, trong khi mấy cô gái bắt đầu tập luyện bóng đá. Vào thời điểm 13 tháng tuổi, Noelle có thể chứng minh rằng nó đã nắm vững 3 nguyên tắc cơ bản của môn bóng đá.
Một – đuổi theo trái banh đến khi bạn đổ sụp lên trên nó.
Hai – nắm chặt trái banh bằng hai tay và quăng nó thẳng lên không trung.
Ba – đuổi theo con sóc vừa chạy ngay trước mặt bạn.
Sau một giờ rượt đuổi theo con sóc và hai chị của nó, Noelle đi chập chững đến chỗ tôi và ngồi xuống cạnh tôi trên cái mền. Nó rất chậm rãi nghiêng người sang một bên đến khi đầu nó ở trong lòng tôi, mắt nó nhắm lại và một dòng nước miếng chảy ra khóe miệng. Chị Colleen cẩn thận ẵm nó lên và đặt nó nằm cạnh Brigid, đang ngủ trên mền ở phía bên kia của tôi. Chị Colleen nằm giữa hai chân tôi và tựa người vào tôi, lưng chị ngả vào ngực tôi còn hai tay tôi ôm quanh người chị, khi chúng tôi xem Meghan và Molly chơi một trò đuổi bắt với vài đứa bạn của chúng ở trường.
Khi mấy cô gái bắt đầu có dấu hiệu chán nản, chúng tôi thu dọn đồ đạc và về nhà. Sau khi ăn vặt và nghỉ ngơi trong vài phút, chị Colleen ở nhà với Noelle và Brigid trong khi tôi dẫn Meghan và Molly đi xuống trung tâm thị trấn để vào thư viện, để chúng mua những cuốn sách mà chúng cần trong trường học. Lúc trở lại, chị Colleen đã làm sẵn bữa ăn tối cho mấy cha con tôi.
Trong 24 giờ, chúng tôi đã đi từ một chiếc xe limousine và ăn tối ở nhà hàng Gypsy Sally đến ăn xúc xích và khoai tây chiên ở bàn ăn trong bếp. Nếu được lựa chọn thì tôi sẽ chọn ở quán cà phê nhà O”Conner mỗi lần.
Sau đó tôi lau dọn nhà bếp trong khi chị Colleen giám sát những hoạt động cá nhân của các cô gái. Cuối cùng thì cả 4 đứa trẻ đều nằm ngủ trên giường, và đã đến lúc chị Colleen và tôi tắt đèn rồi đi ngủ.
Với cánh cửa đóng kín, hai chị em tôi bắt đầu cởi quần áo cho nhau, tất cả được làm trong khi hôn hít và nhẹ nhàng vuốt ve mơn trớn. Chị Colleen gấp mền và để ra sau rồi nằm xuống giang hai chân ra. Tôi cẩn thận nằm lên người chị, hông tôi lọt giữa hai đùi chị.
Đêm qua là tình dục về lễ kỷ niệm, ăn mừng sinh nhật của chị Colleen, kỷ niệm sự gần gũi của gia đình, kỷ niệm chấm dứt hai tháng sống độc thân bắt buộc. Khi tôi chậm rãi đút cặc vô lồn chị Colleen, chúng tôi nhận ra rằng đêm nay là trải nghiệm về tình yêu giữa hai chị em tôi. Không có những cú xoay tròn hoang dại hoặc hẩy người xung quanh nệm, chỉ là những chuyển động nhẹ nhàng chậm rãi và những tiếng rì rầm nhẹ nhàng của tình yêu vô điều kiện dành cho nhau. Khi cơn cực khoái của chúng tôi xảy đến, chúng đến chậm rãi, nhỏ và hầu như không nhận ra. Nhưng sự trao đổi về cảm xúc còn lớn hơn bất cứ thứ gì đã xảy ra trong đêm trước.
Sáng hôm sau là Chủ nhật và chúng tôi đi đến nhà thờ với 5 phút thay đồ.
Sau sinh nhật, chị Colleen bắt đầu dành rất nhiều thời gian để nói chuyện với chị Sharon và Mi Lin. Lúc đầu thì tôi không chú ý đến điều đó, nhưng khi tôi thấy hóa đơn điện thoại là những khoản phí đường dài và hầu như hơn 10 phút so với tháng trước đó, thì tôi biết có điều gì đó đã xảy ra. Khi tôi hỏi chị về điều này, chị chỉ cười nửa miệng và rất lảng tránh khi nói:
“Ồ anh biết đó, thỉnh thoảng em cảm thấy thích nói chuyện với em dâu của mình.”