Những Câu Chuyện Loạn Luân Nước Ngoài - Phần 22
Sau đó, vào một đêm, khi tôi ở trong nhà bếp để dọn dẹp thì chị Colleen đi vào sau khi đưa bọn trẻ lên giường ngủ. Chị đứng đó nhìn tôi trong giây lát rồi nói:
“Chuyện gì vậy?”
“Ý chị là sao?”
“Có điều gì đó làm em đang phiền muộn thì phải. Em không nói gì suốt cả ngày, có khi thậm chí không nghe chị hay mấy đứa nhỏ nói gì luôn. Giờ thì cho chị biết đi, có chuyện gì vậy?”
Tôi đang gặp khó khăn để tìm đúng từ. Tôi đứng đó nhìn chị rồi nói:
“Em muốn lấy vợ.”
Biểu hiện trên khuôn mặt của chị Colleen không thể nào tệ hơn, giống như tôi vừa đấm vào bụng chị. Mắt chị từ từ mở to ra, môi dưới của chị bắt đầu run lên. Một giọt nước mắt chảy xuống má chị. Thế rồi chị quay lại và bước ra khỏi phòng mà không nói một lời. Tôi nghe tiếng chị đi xuống hành lang và đóng sầm cửa lại.
Tôi quăng chén dĩa vào quầy bếp rồi đi vô phòng ngủ. Dừng lại trước cửa phòng, tôi hít một hơi thật sâu rồi mở cửa ra và bước vào trong. Chị Colleen đang ngồi trên mép giường, khoanh tay lại phía trên cái bụng đang nuôi đứa con của chúng tôi trong đó. Nước mắt đầm đìa, chị tôi đang run rẩy khi nhìn lên tôi.
“Sao em lại làm vậy? Em đã hứa với chị rồi mà.”
“Em làm cái gì?”
“Em đã hứa với chị là sẽ không bao giờ lừa dối chị… Cô ta là ai?”
“Ai là ai?”
“Thì người đàn bà đĩ thõa đó… con ả dâm đãng mà em muốn cưới đó.”
Đầu tôi bắt đầu quay cuồng, hóa ra mọi thứ đã trở nên sai lầm khủng khiếp. Chị Colleen ôm mặt khóc nức nở không thể kiểm soát được. Tôi bước tới và quỳ xuống sàn nhà trước mặt chị. Tôi cẩn thận lấy hai tay chị ra khỏi mặt chị rồi cầm giữ nó ở giữa hai tay tôi.
“Là chị đó.”
“Chị là cái gì?”
“Thì đó chính là chị. Chị là con ả dâm đãng mà em muốn cưới đó.”
Chị Colleen ngồi thẳng dậy và ngẩng đầu lên, lộ vẻ mặt bị sốc hoàn toàn.
“EM ĐIÊN RỒI HẢ?”
“Không, em không điên đâu. Em chưa bao giờ cảm thấy tỉnh táo như lúc này. Chị Colleen, em yêu chị và em muốn kết hôn với chị.”
“Nhưng điều đó là không thể.”
“Tại sao?”
“Tại sao à? Vì điều đó là phạm pháp chứ còn sao nữa.”
“Vậy là?”
Chị Colleen điên cuồng nhìn quanh căn phòng, cố lấp thứ gì đó vào trong tâm trí của chị để mang khoảnh khắc này trở lại thực tế. Khi hơi thở của chị bắt đầu chậm lại, chị nhìn thẳng vào mắt tôi và nói:
“Không có cách nào mà hai chị em mình có thể kết hôn với nhau được.”
“Chắc chắn là có đó. Tất cả những gì mình phải làm là có được một tờ giấy hôn thú. Mời Nữ tu Stevens đến, bà ta nói vài lời với chúng ta trong sân vườn và rồi chúng ta sẽ có một bữa tiệc vui vẻ. Thực ra là khá tốt đẹp đó.”
Chị Colleen đang gặp khó khăn để tiêu hóa những gì tôi vừa nói.
“Chúng ta không thể cứ tung tăng nhảy vào và có giấy hôn thú.”
“Chắc chắn là được mà, dễ thôi. Đây nè, để em chỉ cho chị thấy nha.”
Tôi lại chỗ tủ quần áo, lấy cái ví ra khỏi túi xách tay của chị rồi lục tìm và giơ ra bằng lái xe của chị. Sau đó tôi lôi bóp ra để lấy ra bằng lái của tôi. Ngồi xuống giường bên cạnh chị, tôi giơ lên hai tấm bằng lái cho chị xem.
“Đây là tất cả những gì chúng ta cần.”
“Cái gì?”
“Chị nhìn đi, khi chúng ta có bằng lái thì chỉ cần chứng minh cho họ biết để chứng tỏ chúng ta đúng là người như chúng ta nói, nên không cần phải trình giấy gia phả. Ở đây có tên gì nhỉ?”
“Robert Mathew O”Conner.”
“Còn tên gì trên cái này?”
“Colleen Margaret Wilkowski.”
“Được rồi, có ai ở San Miguel biết chúng ta là hai chị em không?”
Chị tôi phải suy nghĩ về điều này trong vài giây.
“Theo như chị biết thì không có ai cả.”
“Vậy thì ổn rồi. Bất cứ ai cũng chỉ biết chúng ta là hai người đã từng kết hôn đang sống chung với nhau. Chúng ta có một đứa con và giờ một đứa con khác sắp chào đời. Chúng ta muốn có một sự cam kết tối thượng với nhau và công khai nói rằng chúng ta đang yêu nhau. Có gì sai với điều đó không?”
Nhìn vào đôi mắt của chị Colleen nói với tôi rằng chị không có bất kỳ may mắn tốt hơn nào để ủng hộ chuyện này.
“Thế còn mẹ với hai đứa em song sinh?”
“Bây giờ thì đó mới là điều làm em lo lắng một chút, nhưng em dám cá rằng nếu họ đã chấp nhận khi chúng ta có 2 đứa con, thì họ sẽ có thể không phản đối chuyện chúng ta kết hôn. Chị nói sao? Chị sẽ đồng ý làm vợ của em chứ?”
Chị Colleen nhìn chằm chằm vào tôi trong vài phút rồi đứng dậy và đi đến tủ quần áo. Với cái lưng hướng về phía tôi, chị bắt đầu cởi quần áo ra và nói:
“Chị không thể thỏa thuận được chuyện này ngay bây giờ, nó làm cho đầu chị muốn nổ tung. Chúng ta sẽ nói về chuyện đó sau.”
Khi đã cởi đồ xong, chị quay lại và đứng trước mặt tôi với cơ thể khỏa thân thật tráng lệ. Có một cái nhìn bối rối trên khuôn mặt chị, và chị đưa tay lên xoa trán rồi nói:
“Chúa ơi, ba của mấy đứa con tôi là một kẻ mất trí điên cuồng… Giờ chị đi ngủ đây.”
Chị Colleen luồn người dưới cái mền rồi nằm lăn qua, đưa lưng về phía tôi. Chị nằm lặng lẽ rồi sau đó lên tiếng:
“Và đừng bao giờ gọi chị là cô ả dâm đãng nữa nhé.”