Những Câu Chuyện Loạn Luân Nước Ngoài - Phần 20
Sáng hôm sau, tôi đi làm và khi đi ngang qua bàn làm việc của cô Jennings, cô ta nhìn lên và há hốc miệng. Cô ta đi theo tôi vào trong văn phòng của tôi và khi tôi ngồi xuống chỗ bàn làm việc, tôi thấy cô ta nhìn chằm chằm vào tôi, hai mắt mở to. Sau một phút im lặng, tôi hỏi câu hỏi không thể tránh khỏi:
“Chuyện gì vậy?”
“Chị Colleen lại có thai nữa hả, đúng không?”
“Lạy chúa, làm thế nào mà cô biết? Colleen có gọi cho cô à?”
“Không, anh có nụ cười ngốc nghếch trên khuôn mặt giống như lần trước. Đừng có tìm cách lừa tôi nhé.”
“Nghe này, chúng ta không muốn nói cho ai biết ngay lúc này, cứ giữ bí mật đó giùm tôi được không?”
“Được thôi, nhưng nếu anh không thoát khỏi nụ cười ngớ ngẩn đó thì toàn bộ tòa nhà sẽ biết trước giờ ăn trưa đó.”
Cô Jennings nói đúng. Gần như không thể đi xung quanh cả ngày với một nụ cười trên khuôn mặt mình. Ở nhà thì chị Colleen cũng vậy. Meghan và Molly cứ hỏi chị là đang cười chuyện gì. Khi chúng tôi ra ngoài khu phố, tất cả những người lạ đều nhìn chúng tôi và mỉm cười.
…
Khi chị Colleen có thai được 3 tháng, đã đến lúc để thông báo cho mọi người biết. Và chúng tôi đã lặp lại chu kỳ, bắt đầu với hai cô gái trước. Tôi nói với chị rằng lần này chính tôi sẽ nói với tụi nó, để cho tôi có thể thực hành kỹ năng làm cha mẹ mới mẻ của mình. Vì vậy, vào một đêm sau bữa ăn tối, chị Colleen thò tay vô kệ tủ lấy ra bánh trứng đường chanh. Sau khi chị tôi cắt nó ra và phục vụ từng miếng cho mỗi người, tôi bắt đầu nói.
“Các con ơi, chúng ta có thể nói chuyện một lát được không?”
“Tất nhiên rồi ba, ba định nói chuyện gì?”
Meghan và Molly đang cố để mỉm cười, liếc mắt nhìn nhau.
“Meghan, ai là bạn thân nhất của con trên thế giới?”
Meghan có vẻ giật mình, cho thấy nó mất cảnh giác với câu hỏi đó.
“Molly… Molly là bạn thân nhất của con.”
“Còn Molly, con thì sao? Ai là bạn thân nhất của con?”
“Dễ mà ba, đó là chị Meghan.”
“Được rồi, đây mới là câu hỏi khó nè. Ai sẽ là bạn thân nhất của Noelle?”
Hai cô gái chau mày lại một lát rồi mặt chúng thư giãn ra và mỉm cười khi sự hiểu biết đến với chúng.
“Tụi con không biết ba à, ba với mẹ có biết không?” Nụ cười của chúng trở nên to hơn.
“À, ba mẹ đang nghĩ rằng cách tốt nhất để cho Noelle có một người bạn thân nhất là để cho mẹ có một em bé nữa.”
Meghan và Molly ngả đầu ra sau và bắt đầu cười to. Noelle đang ngồi trong chiếc ghế cao của nó cũng bắt đầu bắt chước hai chị gái nó, cười khi chúng cười và vỗ tay khi chúng vỗ tay. Nhưng nó mau chóng mất đi sự quan tâm đó và trở lại để ăn món yêu thích của nó, một đống ngũ cốc Cheerios trên cái mâm ở trên ghế.
Hai cô gái đã ăn xong và rời khỏi ghế. Khi chúng đi ra khỏi bàn ăn, chị Colleen và tôi nghe tiếng Meghan thì thầm với Molly:
“Thấy chưa, chị đã nói với em là ba mẹ sẽ làm vậy mà.”
Molly nhanh chóng quay lại và trở lại chỗ bàn ăn. Với một vẻ mặt nghiêm túc, nó nói:
“Nên nhớ là không phải bé trai nhé. Nó sẽ ở chung phòng với con.”
Nói xong nó đi tìm Meghan. Chị Colleen nhìn tôi với cái nhìn đầy nghi vấn và hỏi tôi:
“Em không nghĩ là tụi nó đã biết chứ?”
“Em không biết nữa.”
Nói với mẹ và hai ông anh sinh đôi thì dễ dàng hơn trong lần này. Vào cuối tuần tiếp theo, chúng tôi lái xe xuống Santa Teresa để đến nhà mẹ rồi gọi cho hai anh Mike và Jimmy đến thăm trong một lúc. Sau khi ăn trưa, chúng tôi ngồi quanh bàn để chuyện trò trong khi đám nhỏ ở bên ngoài. Có một khoảng lặng trong cuộc trò chuyện khi tôi lên tiếng:
“Mẹ… hai anh… chị Colleen và con có vài tin để chia sẻ với mọi người.”
Khuôn mặt ai nấy đều trống rỗng trong giây lát, và rồi bắt đầu thay đổi. Mặt của anh Mike có một cái nhìn thắc mắc, anh Jimmy thì nghi ngờ, còn mẹ thì trông hoảng sợ. Hai chị Sharon và Mi Lin liếc qua chị Colleen, đang cười nửa miệng một cách hài lòng rồi cả ba bỗng cười phá lên.
“Chị Colleen và tôi xin vui mừng thông báo sắp sửa chào đời một đứa cháu mới của bà Margaret O”Conner.”
Tuyên bố của tôi là một sự hào nhoáng thái quá, nhưng nó cũng phù hợp với dịp này.
Mọi người đi quanh bàn để ôm hai chị em tôi với những lời chúc mừng, ngoại trừ mẹ. Mẹ vẫn ngồi đó, chống một khuỷu tay lên bàn, trán tựa vào bàn tay, đầu mẹ lắc nhẹ qua lại. Cuối cùng thì mẹ ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi nhìn sang chị Colleen. Mẹ nhún vai với chúng tôi và một nụ cười nhẹ nở ra trên đôi môi mẹ.
“À, mẹ đã sống sót qua một lần, nên mẹ đoán là mình cũng sẽ qua được lần này. Chỉ cần đảm bảo là đứa bé cũng khỏe mạnh như những đứa trẻ khác là được. Điều duy nhất mẹ sẽ không dung thứ là một đứa cháu bị bệnh thuộc về khí chất.”
Nói xong mẹ đứng dậy và ôm chúng tôi. Sau đó tất cả những phụ nữ di chuyển sang phòng khách để trò chuyện thêm về thai nghén. Chỉ còn lại tôi và hai anh trong nhà bếp. Anh Mike và anh Jimmy đang đứng kề bên nhau, khoanh tay lại, lưng họ tựa vào quầy. Anh Mike đang mỉm cười còn anh Jimmy dường như lạc hồn trong suy nghĩ, cả hai người cứ nhìn tôi. Tôi đứng lặng yên một hồi lâu rồi lên tiếng.
“Hê, không ai nói chuyện gì sao?”
Anh Mike cười nhẹ rồi đến choàng vai tôi.
“Đối với một kẻ ngu đần thì em ổn thôi mà. Đừng để cho họ nói với em bất cứ điều gì khác.”
Có một khoảng lặng khác, sau đó anh Jimmy nói:
“Bobby à, anh nợ em một lời xin lỗi.”
“Xin lỗi? Về chuyện gì?”
“Năm ngoái khi em và chị Colleen nói với cả nhà là chỉ có thai, anh tưởng cả hai đều bị mất trí. Em còn nhớ anh đã nói gì với em vào lúc đó hay không?”
“Ờ… đại loại là anh sẽ giết em nếu em làm điều gì tổn thương đến chị Colleen.”
“Ý anh là vậy và vẫn là như vậy, ngoài trừ bây giờ thì có khác biệt.”
“Khác nhau như thế nào?”
“Mike và anh đã theo dõi em và chị Colleen từ khi đó, đặc biệt là từ khi bé Noelle được sinh ra. Em hoàn toàn không có khả năng làm bất cứ điều gì gây hại chị Colleen, vì em yêu chị Hai của mình rất nhiều, em sẽ luôn như vậy.”
“Điều đó có nghĩa là gì?”
Anh Mike tát nhẹ vào trán tôi rồi nói:
“Nhìn vào thực tế đi! Ngay từ khi chúng ta còn nhỏ, cả thế giới đều có thể nhận thấy em yêu chị Colleen. Anh nghĩ chỉ có hai người không nhìn thấy là mẹ và ba. Chị Colleen cũng không thấy vì chỉ quá cuồng nhiệt chăm lo cho em. Đó là lý do tại sao chúng ta không ngạc nhiên lắm khi chỉ cưới anh Bill. Em biết không, thỉnh thoảng mặt em trông ngu ra khi có chỉ ở bên cạnh. Thật là xấu hổ khi thừa nhận với mọi người rằng em là em trai của tụi anh.”
“Em xem như đó là một lời khen, vậy mà đến giờ em mới nhận ra, nhưng cảm ơn hai anh, em đánh giá cao điều đó.” Tôi nói.
Có một khoảnh khắc im lặng khi tất cả chúng tôi nhìn xuống sàn nhà, chìm đắm trong những suy nghĩ riêng tư. Sau đó anh Jimmy từ tốn nói mà không ngước mặt nhìn lên:
“Anh ước giá như có ba ở đây, anh nghĩ ba sẽ rất hạnh phúc về cách mà mọi thứ đã thể hiện ra. Em với chị Colleen luôn đặc biệt đối với ba.” Rồi anh Jimmy ngẩng đầu lên và cười. “Có lần ba nói với anh rằng ba mong muốn tất cả chúng ta mỗi đứa có 10 đứa con để cho ba và mẹ có một nguồn cung không dứt về cháu chắt.”
Anh Mike và tôi nhìn nhau rồi cười phá lên. Cùng một lúc, chúng tôi nói to lên:
“Em không nghĩ thế.”
Vẫn cười, ba anh em tôi đi vô phòng khách để gặp gỡ những người phụ nữ mà chúng tôi yêu thương. Khi đi qua cửa, anh Jimmy thì thầm vào tai tôi:
“Chỉ cần nhớ những gì anh nói, làm tổn thương chị Hai thì anh sẽ đánh em đó nghe.”
Lần này, việc mang thai không còn là điều mới mẻ với tôi nữa, chẳng qua là nó có vẻ đến quá nhanh. Tôi không nghĩ mình là một loại người đồi bại, nhưng làm tình với chị ruột của tôi khi chị đang mang thai đã thêm vào một chiều hướng hoàn toàn mới trong cuộc sống của hai chị em tôi. Tôi rất tôn sùng chị Colleen.