Những Câu Chuyện Loạn Luân Nước Ngoài - Phần 10
Tối hôm đó chúng tôi làm những việc như thường lệ. Trong bữa ăn tối, mọi người trò chuyện về ngày sinh hoạt của họ, nói chuyện vui, lên kế hoạch cho ngày hôm sau và tạo ra sự hỗn loạn tổng thể. Sau khi ăn tối xong, bài tập về nhà của tụi nhỏ kết thúc sớm nên có thời gian cho bốn người chúng tôi chơi một trò chơi nhỏ của Candyland trước khi hai cô gái nhỏ đi tắm và đi ngủ.
Một khi hai chị em tôi được bảo đảm là tụi nhỏ đã ngủ say, tôi hướng tới phòng ngủ của mình thì chị Colleen nắm tay tôi và kéo tôi vào người chị. Khi chị đang cởi quần áo ra, chị bắt đầu lên tiếng:
“Bobby ơi, chị em mình cần phải nói chuyện.”
“Em ghét khi nghe chị bắt đầu với cụm từ đó.”
“Cứ câm miệng lại và lắng nghe đi. Chị đã có một quyết định. Kể từ bây giờ, em sẽ không ngủ ở bất cứ đâu ngoại trừ ở trên giường với chị. Nếu em ở trong phòng khác vào ban đêm thì chị sẽ phát điên lên đó. Chị muốn em ở đây, ngủ kế bên chị.”
“Thế còn Meghan với Molly thì sao?”
“Cứ suy nghĩ về điều đó một chút xem. Tụi nó luôn lên giường trước khi mình làm và luôn thức dậy sau khi mình làm xong. Nếu chúng ta cẩn thận thì tụi nó sẽ không bao giờ biết đâu.”
“Vậy còn xem phim hoạt hình sáng thứ bảy?”
Chị lên giường nằm và kéo mền lên tới cổ rồi nói:
“Chúng ta có thêm 4 ngày nữa thì mới tính tới chuyện cuối tuần. Vậy em còn nghĩ gì nữa?”
Tôi không mất nhiều thời gian để suy nghĩ về điều đó.
“Được rồi, nhưng với một điều kiện. Chị phải hứa với em là chị sẽ không bao giờ mặc bất cứ quần áo gì khi lên giường, không có gì cả.”
Chị mỉm cười và kéo cái mền ra để cho tôi nhìn thấy chùm lông dày bao phủ quanh lồn chị.
“Thỏa thuận xong. Giờ thì cởi đồ ra rồi lại đây đi em trai.”
Tôi trượt vào trong giường, đưa người vào giữa hai chân chị và thì thầm:
“Em chắc là người đàn ông may mắn nhất thế giới.”
Hai tuần tiếp theo giống như một giấc mơ đã trở thành sự thật. Ban ngày thì hai chị em tôi tập trung vào mấy đứa trẻ, cười giỡn nô đùa, khóc trên đầu gối và vật vã với bài tập về nhà của chúng. Dự án gia đình lớn là dạy cho bé Molly biết đi xe đạp. Chị Colleen và tôi theo sát lịch trình, và có cuộc sống tình dục sung sướng nhất mỗi đêm, hầu như đêm nào cũng nhiều hơn một lần. Chúng tôi thậm chí có thể giải quyết được vấn đề sáng thứ bảy và chủ nhật. Sau đó thì tai họa ập đến.
Tôi bị đánh thức bởi chị Colleen khi chị thì thầm trong hoảng loạn:
“Bobby, dậy đi. Em phải ra khỏi đây, thật im lặng đó nghen.”
Tôi lăn người qua để nhìn chị và kinh hoàng trước những gì tôi trông thấy. Meghan và Molly đang ngủ say như chết, nằm giữa giường ở ngay giữa chị Colleen và tôi. Rất yên lặng, tôi trườn người ra khỏi giường và xuống sàn nhà. Chụp lấy quần áo, tôi bò ra tới cửa phòng ngủ càng nhanh càng tốt.
Trong bữa ăn sáng, chị Colleen rất lo lắng là chị còn bỏ sót vài thứ trong khi tôi cũng không tốt đẹp gì hơn. Ở ngoài cửa tôi hỏi:
“Chị có nghĩ là tụi nó đã nhìn thấy mình hay không?”
“Chị không biết, nhưng chúng ta phải tìm một cách nào đó tốt hơn. Em cứ đi làm đi kẻo trễ giờ.”
Đêm đó, sau khi ăn tối, chị Colleen phục vụ chúng tôi món bánh trứng đường chanh, một món bất thường cho giữa tuần. Khi chúng tôi sắp cắn miếng đầu tiên, chị Colleen nói:
“Các cô gái, chúng ta cần có một cuộc thảo luận.”
Có một tiếng thở dài tập thể từ ba chúng tôi, vì tất cả đều biết rằng những gì sắp nói ra là chuyện nghiêm túc.
“Cậu Bobby của hai con và mẹ đã nói chuyện trong ngày hôm nay. Cậy Bobby cảm thấy rất tệ khi chiếm lấy phòng của Molly làm cho Meghan phải chia sẻ phòng của nó, thêm nữa phòng của Molly thì nhỏ đối với một người lớn. Do đó cậu Bobby đang nghĩ đến việc phải về lại nhà cậu ấy. Mẹ đã nói với cậu là chúng ta cần phải nói chuyện với các con.”
Ngay lập tức hai đứa nhỏ nổ bùng lên phản đối.
“KHÔNG! Cậu không thể đi, tụi con muốn cậu ở lại đây.”
“À, các con có thể giúp cho mẹ và cậu nghĩ ra cách nào tốt hơn không?”
Cả hai khuôn mặt của hai đứa nhỏ đều cau mày lại khi chúng bắt đầu tập trung. Đột nhiên Molly cười toe toét khi nó nhìn chị Colleen rồi nhìn tôi.
“Cậu Bobby, phòng ngủ của mẹ thì khổng lồ và mẹ có một cái giường rất là to. Tại sao cậu không ngủ chung với mẹ?”
“Cậu không nghĩ ra điều đó. Nghe có vẻ rất hay đấy, nhưng mẹ con nghĩ gì?” Tôi lên tiếng.
“Mẹ ơi, mẹ có chịu không, cậu Bobby có thể ngủ với mẹ không?”
“Mẹ cũng không muốn cậu phải rời đi, được, mẹ sẽ thử xem có được không… miễn là cậu con hứa không giành lấy cái mền.”
“Hay lắm! Vậy là cậu được ngủ với mẹ rồi đó, cậu Bobby à.” Sau đó cả hai cùng cười khúc khích. “Nhớ để lại cái mền cho mẹ không thì tụi con sẽ tới bắt cậu đi đó.”
Chúng chạy xuống hành lang để thu thập đồ đạc của Molly và đưa nó trở lại phòng ngủ của nó. Tôi cúi xuống hôn lên má chị Colleen và hỏi:
“Làm thế nào mà chị biết cách để làm điều đó?”
Chị cười nụ và nói:
“Khi nào em trở thành ba mẹ thì những việc này sẽ đến với em thôi.”
Vì vậy kể từ đêm đó tôi đã công khai và vĩnh viễn chuyển sang ngủ trên giường chị Colleen và làm cho nó trở thành giường ngủ của chúng tôi. Bé Molly không bao giờ nói gì cả, nhưng bạn có thể nói rằng nó rất vui khi được trở lại phòng mình. Mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn đối với mọi người.