Nội dung truyện
Lời khen của con khiến Hương càng xấu hổ, nàng lúc này tựa như thiếu nữ thanh xuân đang e ấp bên nhân tình.
Cương vẫn say đắm vuốt ve, nó xoa thật kỹ hai bầu ngực, lớp bọt trắng tựa như mây mềm phủ lên khiến bầu ngực nàng tựa như đang lấp ló e thẹn trông vạn phần quyến rũ.
Cương vuốt xuống làn eo, nó hưởng thụ hoàn toàn độ cong hấp dẫn của eo mẹ, nó vuốt vùng bụng phẳng, trêu chọc lỗ rốn xinh xinh, rồi nó tò mò về những vết rạn mờ nhạt lan tỏa dưới rốn.
“Những vết này là gì vậy mẹ?” Cương hỏi, tuy mờ nhạt nhưng Cương cũng khá khó chịu vì những vết rạn này làm ảnh hưởng đến độ đẹp hoàn mỹ của làn da mẹ nó.
Hương âu yếm đáp: “Khi mẹ mang thai con, bụng mẹ căng ra nên những vết rạn này xuất hiện.”
“Vậy à, không thể chữa lành sao mẹ?”
“Khó lắm, vì nó là một loại sẹo.” Hương đáp.
Trước đó Cương còn khó chịu với những vết rạn nhưng khi biết mẹ vì nó nên mới có những vết này nên không còn khó chịu nữa, lúc này nó mới cảm nhận được mẹ hy sinh vì nó rất nhiều.
Thấy con rơi vào trầm tư, Như Hương nhắc nhở: “Con không thoa nữa thì mẹ tự tắm nhé?”