Như Một Giấc Mơ 2 - Chương 17
Phượng yêu của chàng năm nao vẫn lặng lẽ đợi chờ chàng trở lại. Nàng mang trong lòng tình yêu của chàng kết thành trong đứa con gái chín tuồi mà nàng cưu mang trong suốt những năm dài xa cách không một lời thở than trách móc…
Nàng vất vả lăn lộn trong những biến động của đời sống mà vẫn một lòng mong đợi chàng trờ lai. Lòng tin của nàng phải có một sức mạnh gớm ghê mới có thể tốn tại được trong thử thách, va chạm của đời sống.
Tình yêu mà nàng dành cho Nguyên phải có một sức bền bỉ cùng tột mới giúp nàng trải qua bao nhiêu năm tháng cách xa mà vẫn khồng hề nhạt phai..
Những gì xảy ra về sau có lẽ ai cũng đoán ra được. Nếu cuộc đời như những giấc mơ thì ở khoảng đời còn lại của Nguyên, chàng là một người may mắn vì chỉ có toàn là những giấc mơ đẹp. Điển hình như một trong những “giấc mơ” của chàng, diễn ra như thế này…
Nguyên đưa Phượng và Nguyên Hồng về nhà cha mẹ chàng ở Vĩnh Long. Ở đó chàng làm đám cưới với Phượng. Đám cưới được tổ chức vui ơi là vui ở thị xã Vĩnh Long.
Cô dâu chú rễ còn có cô con gái nhỏ Nguyên Hồng làm phù dâu đặc biệt. Nguyên trông thật đẹp trai và Phượng cũng trông thật lộng lẫy trong bộ áo cưới màu trắng…
Lúc hai người trở về trong căn phòng khách sạn đặt biệt Nguyên dành cho Phượng trong đêm tân hôn thì Nguyên và Phượng đều thấm… rượu trong người.
Chàng ôm nàng trong tay thì thầm:
– Phượng à… nhiêu khi anh cứ ngỡ đời anh như một giấc mơ… Vậy mà bây giờ anh đang được ôm em trong vòng tay.
Phượng hôn nhẹ lên môi chàng:
– Em đang trong tay anh nè… Ôm em đi…
Nguyên hôn lên môi nàng. Nụ hôn của chồng yêu vợ ngọt còn hơn mật ong, ấm áp tình say.
Nguyên thầm thì:
– Sao em lại biết anh sẽ dzìa tìm em?
Phượng mỉm cười. Môi Phượng xinh xinh, cong cong như trách móc, như hờn dỗi:
– Anh à… em bị nhập tâm bởi cái bài Dạ Cổ Hoài Lang… mà anh đã là chồng em tự cái đêm mà em cho anh hết đời con gái của em… anh có nhớ không?
Dĩ nhiên là Nguyên nhớ. Chàng nghe giọng Phượng êm như ru:
– Rồi sau đó em có bầu con Nguyên Hồng. Em nói “dzới” bà nội em là em muốn sinh con và sẽ chờ anh dzìa… Bà nội em cũng ủng hộ em. Bả nói nhứt định anh sẽ dzià tìm em. Anh có nhớ hôn, bà nội em là người hay tấu khúc Dạ Cổ Hoài Lang. Chính tay bả dạy cho em bài này. Trong đó có khúc như dzầy:
Chàng hỡi chàng có hay
Đêm thiếp nằm luống những sầu tây
Bao thuở đó đây sum vầy
Duyên sắc cầm đừng lạt phai
Là nguyện cho chàng
Nguyện cho chàng đặng chữ bằng an
Mau trở lại gia đàng
Cho én nhạn hiệp đôi í a…
Rồi em dạy cho con Nguyên Hồng.
Nguyên ôm Phượng vào lòng. Chinh nhờ Nguyên Hồng dạo cái đoạn khởi đầu của cái khúc nhạc định mệnh này mà chàng tìm lại được Phượng. Định mệnh hình như chỉ nằm trong những khoảnh khắc quyết định rất lạ lùng trong đời sống của chàng…
Hai vợ chồng ngồi đối mặt nhau trên cái giường rộng màu hồng nhớ chuyện ngày qua…
Rồi cái áo trắng mỏng manh trên người Phượng rớt xuống… làn da người yêu nõn nà trắng như ngọc, mịn màng mời gọi… hơi thở trinh nguyên phập phồng… hai bầu vú trắng căng tròn vươn cao khiêu khích…
Nguyên không muốn hỏi han, không muốn thắc mắc, không muốn tâm sự tỉ tê nữa…
Chàng vòng tay cởi cái khóa cho cái nịt vú rớt xuống… Hai bầu vú thanh tân ngồn ngộn no căng… hai núm vú hồng hồng nhỏ xíu phập phồng hồi hộp trong kích thích theo nhịp thở như sóng dồn của người con gái đêm động phòng…
Hai bàn tay đàn ông vờn xoa trên hai bầu vú sữa… Cả Nguyên và Phượng cùng cất tiếng rên nhỏ. Tiếng con gái gọi mời rên rỉ:
– Anh.. Anh… em nhớ tay anh…
Hòa trong tiếng nhớ nhung khao khát của đàn ông:
– Em ơi… anh nhớ vú em…
Đàn ông xô con gái ngả xuống giường chồm lên, phàn nàn trong rên rỉ:
– Mấy hôm nay nhớ em quá mà không làm sao “giựt ” em ra khỏi tay Nguyên Hồng.
Phượng cười khúc khích:
– Anh này hư… dành em dzới con gái?