Nhật Ký Phịch Thủ - Nữ Viết - Chương 9
Phần 9: Vỡ Oà
Ngày hôm sau kế hoạch của chúng tôi là chinh phục đỉnh Pha Luông nên buổi sáng chúng tôi dậy sớm, ăn sáng và đi mua đồ ăn, nước uống và đi tìm một cửa hàng bán đồ leo núi nhưng không có và phải tìm mãi mới thấy mua được 2 đôi giày có đế nhiều ma xát chắc chắn để có thể leo núi được.
Từ Thị trấn chúng tôi theo con đường đi về cửa khẩu Lóng Sập, cứ đi được một quãng chúng tôi lại hỏi đường, cũng trả hiểu người dân ở đây có biết đường đi Pha Luông không nữa mà mỗi người chỉ một kiểu, đầu tiên hỏi 1 anh thanh niên thì anh trả lời.
– Bọn em cứ đi thẳng con đường này tầm 40 km nữa thì đến.
Vậy là cứ theo sự chỉ dẫn của anh thanh niên, chúng tôi đi thẳng anh chạy xe không quá nhanh, thời tiết hôm nay nắng và gió nên thuận tiện cho việc chúng tôi chinh phục đỉnh này. Anh ngồi đằng trước cứ vừa đi vừa hát, cảm giác khí thế lắm tôi ngồi đằng sau ôm nhẹ anh và cảm nhận sự bình yên ở nơi đây, những con đường nhỏ nhỏ nhưng đã được trải bê tông hết cả rồi, những ngôi nhà không xát nhau mà cứ khoảng mấy trăm mét mới có một vài ngôi nhà dựng bằng gỗ, tre được tạm bợ, đi được khoảng tầm 30km chúng tôi dừng lại bên đường hỏi 1 ông cụ, thì được ông trả lời:
– Các con đi nhầm đường rồi, đường đi lên rừng Pha Luông con phải quay ngược lại còn xa lắm.
Cảm giác đi lạc đường thật kinh khủng: chúng tôi hỏi lại ông thêm lần nữa và ông vẫn khẳng định là chúng tôi phải quay lại. Chào cảm ơn ông và quay xe lại, anh lúc này hơi bực mở điện thoại ra tra google map, chả hiểu sao Google map thì chỉ chúng tôi đi đúng đường nên lúc này hơi hoang mang, tôi trấn an anh.
– Anh, cũng có thể chúng ta đi đúng đường. A đi thêm hỏi lại thêm 1-2 người nữa xem mình đi đường nào đúng nhất.
– Tin ai bây giờ khi mỗi người nói một kiểu.
– Anh cứ đi đi, rồi hỏi.
Anh vẫn đi quay lại theo lối ông cụ chỉ và đi được khoảng 2km thì hỏi được một chú, chú cũng chỉ là đi thẳng đường này. Thế có nghĩa là chúng tôi đi sai đường mất gầm 40km. Ôi… thật là mất công quá đi.
Anh vẫn chưa tin nên vẫn đang băn khoăn thì tôi chợt nhớ ra chiều hôm qua tôi có lưu số điện thoại của một anh tên Đạt, a làm hướng dẫn viên du lịch ở đồi chè trái tim. Lúc tôi lưu số anh Đạt và nói chuyện với anh này ở khu đồi chè anh tỏ vẻ không thích đâu, tối đấy còn nói: Sao đi đâu có anh ở bên mà trai vẫn xin số nhỉ… Em lưu số ông đấy làm cái gì.
Tôi lấy điện thoại gọi cho anh khi Đạt anh hướng dẫn: Từ thị trấn em đi hướng cửa khẩu Lóng Sập khoảng 20km rồi hỏi đường rẽ vào lối đi Mường Ve đi tiếp 7km nữa…bla, bla. Tôi cảm ơn anh cúp điện thoại và nói với anh:
– Đấy đi đâu có người xin số điện thoại, em lưu là thế đấy.
Hỏi chắc chắc đi đúng đường chúng tôi cứ thẳng tiến đi về lối đi Mường Ve. Rồi cũng đã tới đường, phí trước mặt đó là những con đường đất đỏ, mấp mô không bằng phẳng, gập gồ có những rãnh của những cơn mưa to xoáy chảy hết cả đất đá, a vẫn quyết mang xe máy theo, và đi xe số 1, cái xe máy chạy ì ạch bò lên dốc, nhiều lúc tôi phải hì hịu đẩy xe cho anh nó mới chịu đi, lúc này tôi nóng và mệt và hơi bực vì bảo anh là vứt xe gửi bên dưới anh không nghe. Đôi chân tôi như muốn ghì lại để nghỉ thì lại phải lại mất sức để cong mông lên đẩy xe, nhiều lúc đẩy mãi nó không đi cái bánh cứ quay tít mù như muốn khuất phục trước con dốc quá trơn. Trời gần về trưa nên thời tiết nắng nóng, những giọt mồ hôi lăn dài trên chán của chúng tôi.
Sau nhiều lần đẩy xe cho anh thì mồ hôi của tôi đã ướt hết lưng áo. Anh nhìn tôi thương lắm, lấy ba lô đưa nước cho tôi uống và lấy tay áo lâu mồ hôi cho tôi an ủi: Em cố lên nhé. Mọi mệt nhọc như cũng tan biến theo sự động viên của anh. Tôi cứ đi bộ cùi cũi sau xe đẩy xe cho anh những chỗ dốc, rồi lại lên xe, rồi lại xuống đẩy. Sau gần 3 giờ đồng hồ lên đến đồn Biên phòng kết thúc nửa chặng đường đất, rừng, đầy mồ hôi, mệt nhọc và có cả những giọt nước mắt của hai đứa. Đến đây thì các anh bộ đội biên phòng nói với chúng tôi: Theo mệnh lệnh thì chúng tôi phải xuống núi và không được tiếp tục leo tiếp nữa, vì thời gian này có lệnh cấm không được leo.
Cảm xúc trong tôi và anh bị thất vọng tràn trề, tôi nói với anh bộ đội biên phòng: Chúng em xin anh bọn em đã mất gần 3 tiếng đến lên đến đây rồi, anh cho chúng em leo đến đỉnh đi ạ, nhưng mọi thỉnh cầu không được chấp nhận vì đây là mệnh lệnh và quân lệnh như sơn. Tôi bắt đầu khóc, cảm giác bao nhiêu mệt nhọc bao công sức lên đến đây thì lại không được đi tiếp. Cả hai chúng tôi, không ai nói với ai câu nào, đi xuống trong thất vọng mệt mỏi và những giọt mồ hôi lẫn nước mắt cứ lăn dài trên má. Giấc mơ Pha Luông của chúng tôi hôm nay đã không được thực hiện, Giấc mơ được ôm hôn nhau đứng ở mỏm đá đưa tầm mắt nhìn về 4 xung quanh giữa biển mây bồng bềnh, dang rộng đôi tay và cùng nói: Đây là trời đất của ta, ta phải yêu phải quý và bảo vệ… ôi lần này đã không thực hiện được.
Quãng đường đi xuống còn mệt mỏi hơn lúc đi, trong đầu nghĩ mung lung, lúc đi lên chúng tôi có động lực để làm để tiếp tục cố gắng.
– anh, anh…hành trình tiếp theo là đi đâu đây? Tôi nhẹ lay vào áo anh.
– Anh cũng không biết nữa (giọng anh mệt mỏi trả lời)
Tôi lại là người phải động viên anh, uống miếng nước, ăn nhẹ bữa trưa, tôi nói với anh một vài chuyện hài hước, để chúng tôi quên đi cảm giác thất vọng này. – Mình xuống núi và check cửa khẩu Lóng Sập anh nhé, không phải buồn nữa mình luôn bên nhau mà. Giọng tôi vừa hài hước vừa nũng nịu làm cho anh nhoẻn miệng cười, và quên đi sự thất vọng trước đấy.
Trời buổi chiều nắng nóng gay gắt, chúng tôi xuống núi và đi về phía Cửa khẩu Lóng Sập, khăn rằn hai đứa trùm kín hết mặt, chỉ còn hở mỗi đôi mắt, cái nắng và nóng ở đây khác với cái nắng của Hà Nội, nắng nóng kèm những cơn gió Lào khô và nóng tạt vào mặt, nắng nóng như muốn cứa cháy da cháy thịt. Anh vẫn cứ chạy xe không bon bon giữa cái nắng nóng như đổ lửa, thỉnh thoảng lại dừng lại lùm cây xem đường nghỉ. Đến gần khu vực biên giới cả tôi và anh đều thấy choáng và xót xa vì cảnh nơi đây. Tất cả những sườn đồi ở bên đường đều hiện lên toàn là đất với đá, ngoài sự tưởng tượng của tôi là những cánh rừng xanh tươi bạt ngàn. Chẳng biết do người dân đốt rừng làm nương rẫy hay là do cái nắng nóng làm cháy rừng, và cây trồng không thể sống được nữa, khung cảnh này tôi và anh thực sự cảm thấy đau lòng.
Đi được 1 quãng nữa thì thấy có 1 cái chòi lá và hai em bé chăn trâu bên vệ đường, tôi và anh dừng xe lại mang đồ ăn, bánh kẹo và nước uống đưa cho hai bé, Lại có chút buồn nữa là người anh 8 tuổi chỉ nói được vài câu tiếng kinh còn người em 5 tuổi không hiểu chúng tôi nói gì, hai em hàng ngày vừa chăn trâu vừa hái cái lá dại gì đó về làm rau cho bố mẹ. Khi thấy người lạ hai em e dè nhưng tôi cho các e đồ ăn và bế em nhỏ ngồi vào lòng thì e ngoan ngoãn bên tôi. Nơi biên giới này để có được cái chữ đó là cả một sự cố gắng vất vả của chính các em vì để được đi học các em phải đi bộ mấy chục Km băng rừng núi để đến được đến lớp, nên mới thấy những khó khăn vất vả của các em nhỏ như nào. Cảnh vật và hai em tôi gặp làm cho tôi dâng lên một nỗi buồn khó tả ở chiều biên giới.
Tiếp tục chạy xe thêm đến Cửa khẩu Lóng Sập, Chúng tôi gửi xe gửi ba Lô và để lại chứng minh thư ở đây để đi bộ sang cửa khẩu Lào, check cột mốc chụp ảnh cửa khẩu rồi đi quay lại cửa khẩu. Cửa khẩu sang Lào nhìn nghèo lắm, chỗ check passport là cái nhà cũ cánh cửa hoen ố, chủ yếu là người dân khu vực này đi làm ăn hoặc sang đấy buôn bán. Nói chuyện với anh bộ đội biên phòng dễ thương và chào các anh chúng tôi lấy xe chạy thẳng về hướng Mộc Châu để kịp về trước trời tối muộn, anh chạy theo hướng Rừng thông – Bản Áng đến tầm 8h chúng tôi đã về tới Bản Áng, đi dọc các nhà sàn để hỏi thuê chỗ ngủ riêng nhưng do hôm đấy là tối chủ nhật nên đã kín hết phòng, hỏi mãi thì chúng tôi được ngủ ghép cùng với đoàn khác 30 người.
Chúng tôi đi tắm, ăn uống và join vào đêm đốt lửa trại uống rượu cần và nhảy sạp ở đây, không khí vui vẻ mọi người không quen biết nhưng đều hoà chung niềm vui hoà cùng điệu nhảy. Một ngày thấm mệt và buổi tối nhiều niềm vui, khi đã khuya cả hội về ngủ, nhà sàn trải chiếu thành 2 dãy đối đầu nhau một bên dành cho nữ và một bên dành cho nam, vì thế nên tôi và anh không ngủ chung được. Tôi và anh chọn nằm đối nhau tránh vị trí giữa nhà.
Tôi mệt lắm vì cả một ngày ròng rã mỏi hết lưng, chân, toàn thân như người mượn lại có chút men nên đặt mình xuống là ngủ, đến gần sáng tôi vẫn đang mê man trong giấc ngủ, cảm nhận có bàn tay ai đó đang sờ soạng khắp ngực và luồn vào trong lồn tôi, tôi định hét lên. Nhưng có tiếng xuỵt và bàn tay ai đó cho lên miệng ra hiệu tôi giữ im lặng, tôi mở mắt nhìn cố nhìn xem ai qua vệt tối lờ mờ, thì đó chính là anh đang quỳ phía dưới chân tôi, lúc này tôi hơi sợ vì cả bên trái hay phải chỗ tôi nằm đều là hai người nữ họ vẫn đang ngủ, còn đối diện là cả nhóm đàn ông. Tôi nằm yên coi như không có chuyện gì xảy ra, cảm giác như muốn nín thở vì sợ chỉ cần có tiếng động nhẹ là có ai đó trong đoàn tỉnh mất.
Tôi vẫn nằm yên, anh lúc này đang ở tư thế quỳ, anh kéo nhẹ cái quần tôi xuống đến đầu gối. Nhẹ nhàng cho một tay xoa mu lồn 1 tay vuốt ve hết hai bên bẹn, tôi từ từ hơi dạng chân ra và lúc này hai ngón tay đã chọc nhẹ vào trong lỗ lồn tôi, tay còn lại anh vê vê hạt le, rồi lại ấn nhẹ lên mu xoa đám lông rậm rạp như rừng rậm amazon của tôi, tôi nghiến chặt răng lại sợ trong lúc này không thể kìm hãm được cảm xúc hai môi mím chặt lấy nhau thực sự cảm giác này khó chịu lắm vì sướng mà cũng không dám thở mạnh. Được vài phút nước lồn tôi đã chảy ra, tay anh cho vào có tiếng nhép nhép, tôi không chịu được nữa ấn đầu anh nhẹ xuống như muốn nói anh liếm lồn đi, hay địt em đi. Anh như hiểu ý tôi, vẫn cho tay lên miệng ra hiệu cho tôi im lặng. Tôi trườn người xuống sâu 1 chút để cho cơ thể tôi không động vào hai người nằm bên cạnh. Anh bắt đầu vục mặt bú liếm lồn tôi, nước lồn chảy ra bao nhiêu anh liếm hết, tôi hứng đến cao độ không chịu được nữa phải lấy cái chăn cho vào miệng để không phát ra tiếng ú ớ trong vô thức. Anh kéo cái quần của tôi ra khỏi chân và cũng cỡi quần ảnh ra, ra cầm tay tôi và kéo tôi ngồi dậy.
Lúc này chúng tôi thực sự vô thức và quá liều lĩnh, tôi nhìn xung quanh với ảnh sáng lờ mờ chưa rõ bên các anh nam vẫn ngủ, bên nữ của tôi có tiếng chở mình của chị trong đoàn nhưng lại ngủ tiếp. Như chắc chắn an toàn, tôi vội ngồi lên đùi anh tay tôi móc con cặc anh nhét thẳng vào trong lỗ lồn, ôi… con cặc của tôi to, nóng ấm, đang nằm gọn trong lỗ lồn nhớp nháp đầy nước dâm của tôi. Tôi như muốn ăn tươi nuốt sống lấy nó, ngồi lên rồi lại hạ xuống làm cho con cu anh đâm mạnh vào trong lồn tôi. Tôi thích nhất những tư thế chủ động, lúc này chỉ muốn anh là nô lệ của tôi, tôi chủ động mọi động tác, nhịp điệu và lực đẩy.
Anh đưa cái quần ngủ tôi mặc đưa lên miệng hai đứa tôi cứ đẩy đưa để con cặc nằm sâu trong lỗ lồn tôi, đẩy qua đẩy lại, tay tôi thì giữ chặt lấy phần eo anh, tay anh cũng ôm eo tôi để giúp tôi đẩy mạnh hơn. Nước lồn lúc này chảy ướt hết đùi anh. Cảm giác vụng trộm được địt nhau trước cả 30 người đang ngủ, nằm ngay cạnh là hai bạn nữ, sao tôi hứng đến tột độ, được mấy phút thì tôi không thể kiểm soát được cảm xúc nữa tôi á một tiếng trong miệng, miệng vẫn ngậm sẵn quần ngủ. Anh sợ quá vội bịt miệng tôi lại qua lớp quần làm mảnh quần đẩy sâu trong miệng thêm.
Tiếng Á…à…..à…. và ngừng hẳn, lúc này tiếng tôi rên lúc ontop hoà lẫn với tiếng ngáy ư ử của mấy ông bên cạnh và tiếng thở đều của mọi người, cảm giác nó như một bản âm hưởng nhiều tiết tấu…. J Tôi ôm chặt anh 1 vài giây và tiếp tục đẩy đưa để anh về đích, tôi biết anh sắp xuất rồi vì dâm thuỷ chảy ra ướt hết bẹn anh, tôi ôm chặt anh, và lưỡi liếm quanh tai anh, cổ anh và dừng lại là nụ hôn cuồng nhiệt cùng với lực đẩy của đùi làm cho anh không kìm được từng đợt tinh dịch bắn sâu vào trong âm hộ. Anh ôm chặt lấy tôi, đầu ngửa lên trời như đang hưởng thụ bay trên cõi tiên vậy. Tôi không phải lo khoản rên rỉ của anh, vì phê hay không phê anh đều không rên, nhưng hôm nay là chúng tôi địt trong im lặng không khẩu dâm.
Anh hôn nhẹ vào chán tôi chúng tôi vội vàng mặc vội quần vào, tôi phải lấy cái quần của mình lau sạch tinh dịch và nước chỗ chúng tôi làm tình, và lại mặc vội quần bẩn vào và nằm xuống ngủ. Tôi không ngủ được tiếp mà chỉ nằm và cảm nhận được sự sung sướng hạnh phúc vì hành động làm tình chúng tôi vừa diễn ra, trong cái rủi luôn có cái may, đi kiếm mãi phòng ngủ nhà sàn riêng không có chúng tôi đành ngủ chung với mọi người chính vì thế mà tôi và anh đã có được trải nghiệm cảnh sex vụng trộm giữa cả 30 người đang ngủ.
Nằm thêm được gần 1h thì mọi người dậy, tôi và anh tranh thủ đi vệ sinh tắm qua rồi chia tay mọi người về Hà Nội, vì lịch trình của tôi là phải có mặt ở nhà đêm qua nhưng không về kịp. Anh chạy xe đi thẳng về phía thị trấn Mộc Châu, qua một vườn đào chúng tôi vào đấy hái đào (mua) về làm quà, a chạy như bay vậy tôi luôn miệng nói anh đi cẩn thận nhé…. Anh chỉ cười không nói.
Đi đến con đường chữ S huyền thoại và cả đèo Thung Khe chúng tôi dừng lại chụp hình. Rồi lại tiếp tục đi tiếp về hướng Hà Nội. Đúng hơn 11h trưa anh và tôi có mặt ở 1 nhà thờ (tôi không nhớ tên nữa) ở gần thành phố Hoà Bình, hai đứa mở cơm lam ra ăn rồi lần đầu tiên tôi đặt ba lô xuống và ngủ gục ở chân nhà thờ, không biết trời đất là gì nữa. Chỉ biết khi tỉnh dậy thấy anh cũng ngủ bên cạnh tôi, tôi vừa tỉnh thì anh cũng tỉnh. Đúng lúc 12 trưa chuông nhà thờ điểm, chúng tôi ngồi cạnh bên nhau tay trong tay, cả hai không ai nói với ai câu nào anh ôm tôi vào lòng trao tôi nụ hôn say đắm, lúc này có trời có đất, có chúa Giêsu chứng giám cho tình yêu của chúng tôi, tôi có nguyện rằng sẽ yêu anh, không phản bội và mong chúng tôi mãi bên nhau, yêu thương nhau như thế này, chúng tôi đã cùng nhau trải qua bao nhiêu kỷ niệm khó khăn hay hạnh phúc cùng nhau.
Nụ hôn chúng tôi như tan chảy, nụ hôn của tình yêu, của sự chân thành, nụ hôn lúc này với tôi hơn cả 100 nghìn lần sex. Anh khẽ thì thầm vào tai tôi nói: anh yêu em và sẽ mãi không bỏ rơi tôi. Khi nghe lời anh nói, lời thề của người tôi yêu, trước khung cảnh giờ phút quan trọng này cảm xúc lúc này như vỡ oà lên, nước mắt tôi cứ thế chảy ra, không phải khóc vì đau khổ mà khóc vì hạnh phúc.
Về đến nhà lúc gần 2 chiều, tôi kịp về nhà thay quần áo và lên cơ quan để dự cuộc họp quan trọng lúc 2h. Một chuyến đi hoà quyện bao nhiêu cảm xúc: Từ giận hờn khi tôi đi công tác; lo lắng, rồi vỡ oà khi anh đứng trước mặt tôi lúc 10h tối anh chạy xe từ HN lên Mộc Châu để gặp tôi; Bình yên lãng mạng khi cùng nhau ở đồi chè ngắm cảnh vật trời đất; Sợ hãi lo lắng khi sex ở Ngũ Động – Bản Ôn; Mệt mỏi và tuyệt vọng khi không chinh phục được Pha Luông; Buồn thương day dứt với ánh mắt của hai em nhỏ bên đường ở Biên giới; Vui vẻ hoà với không khí cùng mọi người buổi tối ở Bảng Áng; Hồi hộp và hạnh phúc phút giây sex trong im lặng khi mọi người đang ngủ ở nhà Sàn, và cuối cùng là giây phút thiêng liêng bên nhau thề nguyện dưới chân nhà thờ…. Thử hỏi trong cuộc đời này mấy ai được trải qua nhưng giây phút như vậy.