Nhật Ký Phịch Thủ - Nữ Viết - Chương 8
Phần 8: Ma Mị
Tình yêu của chúng tôi như một bản tình ca vậy lúc nhẹ nhàng, êm ái khi lại giữ dội lúc giận hờn. Nhất là lúc tôi giận tôi như 1 người điên vậy, xoá số, chặn số, cắt mọi liên lạc cả 1 tuần, kiểu mặc kệ luôn… và lúc nào anh cũng là người phải làm lành và xin lỗi trước dù có đúng hay sai (khổ thế đó). Tôi luôn chân trọng tình yêu của anh dành cho tôi còn anh cũng luôn biết giá trị của tôi như nào, vì biết xung quanh tôi lúc nào cũng có đàn ông vây quanh tán tỉnh à ơi các kiểu.
Một chủ nhật đẹp trời tôi qua phòng anh, mua đồ ăn sáng sẵn, không gọi điện vì muốn tạo cho anh bất ngờ, mở của phòng ra tưởng anh vẫn ngủ, nhưng không thấy anh đâu, quần áo vứt mỗi thứ 1 chỗ, mọi thứ bừa bãi, tôi dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo, lau nhà và bắt đầu không hiểu anh đi đâu, điện thoại gọi thì không liên lạc được, anh tắt máy, tôi nghĩ chắc anh đi đâu thôi thì bình thường đi đâu anh sẽ nói với tôi trước, ngồi mãi đến trưa gọi cho một số người bạn anh hỏi thì không ai biết anh đi đâu cả. Tôi bắt đầu lo lắng, và đặt ra bao nhiêu câu hỏi trong đầu và lại tự mình trả lời hết… và cũng không biết anh có chuyện gì nữa mà tôi không thể nào liên lạc được. Tôi hỏi mọi người bên cạnh cũng không ai biết anh đi đâu, tôi lo lắng cả ngày hôm chủ nhật không làm được gì cả. Sang thứ hai tôi đi làm rồi lại về chỗ anh, mở cửa phòng của không thấy anh đâu cả, tôi khóc, thấy bế tắc kinh khủng: sao anh lại đi đâu không nói với tôi, anh đi đâu, anh biết là tôi lo lắng cho anh thế nào không? Nằm nghĩ mãi với bao câu hỏi trong đầu, định về cơ quan làm việc thì hỏi được chú nhà bên cạnh chú bảo nó đi chơi thấy mang đồ đi cắm trại… Ôi, lúc này tôi muốn phát điên lên, sao anh lại giấu tôi đi chơi, anh có biết tôi lo lắng cho anh như thế nào không?
Tôi giận anh, nên mở sổ viết cho anh mấy dòng trong nước mắt, rồi về cơ quan làm việc. Tối hôm thứ 3 anh mới về Hà Nội, mới liên lạc với tôi, gọi tôi cũng không nghe máy, nhắn tin tôi không trả lời. Thực sự tôi ghét sự giả dối, sao lại lừa dối như thế. Sáng thứ 4 tôi phải đi công tác ở Mộc Châu – Sơn La, lòng tôi cảm giác nặng nề lắm, tôi cũng không nói cho anh biết là tôi đi công tác, vì tôi chưa nhắn tin hay trả lời điện thoại của anh.
Buối tối hôm thứ 4 anh có gọi nhắn tin là qua nhà tôi chờ tôi nhưng không thấy tôi xuống hỏi mới biết tôi không có ở nhà, anh nhắn những dòng xin lỗi mong tôi tha lỗi cho anh… Bao nhiêu cú điện thoại tôi đều không nghe máy và trả lời tin nhắn của anh, Tối hôm thứ 5 anh gọi điện và tôi vẫn không nghe máy và định chặn số của anh và tôi nhận được một tin nhắn cuối: “Anh xin lỗi, đừng giận a nữa được không? anh biết lỗi rồi biết là em lo lắng cho anh mà anh lại làm như thế, sau anh không thế nữa, anh muốn lên gặp em, mai anh đi xe máy đi gặp em đấy”
Tôi vẫn lặng thinh không trả lời lại tin nhắn vì tôi nghĩ ảnh chỉ nói thế cho tôi hết giận thôi. Buổi chiều hôm sau tôi có chút hơi lo lắng nên gọi điện cho anh nhưng không thấy anh trả lời… đến cuối buổi chiều tôi gọi lại và gọi cho mấy người bạn anh hỏi han xem anh đi đâu nhưng mọi câu trả lời đều là “mình không biết”. Thực sự lúc này tâm trạng tôi rối bời, như 1 đống tơ vò, cảm giác không liên lạc được với ai đó khi cần thật là kinh khủng, buổi chiều trời hơi mưa.
Nếu bạn đã từng đi phượt trên những con đường núi bạn sẽ biết trời tối, mưa và có sương mù tầm nhìn bị hạn chế nên sẽ nguy hiểm như nào, tuy đường đi lên Mộc Châu không quá khó đi nhưng rất nhiều chỗ cua tay áo, điện thoại thì không liên lạc được, bắt đầu đứng ngồi không yên và chỉ cầu mong một cuộc điện thoại của anh. Lần thứ hai trong đời liên lạc với anh không được đều là những lần lo lắng đến tột độ, lo anh bị làm sao.
Buổi tối sau khi đi ăn cùng với mọi tôi không join đi chơi với mọi người mà về phòng ra đứng ban công trầm ngâm, tự trách bản thân, và chỉ mong cho anh ở đâu cũng được, nhưng bình an đừng làm cho tôi phải lo lắng như này nữa….
Thị trấn nông trường Mộc Châu tuy đã phát triển hơn khá nhiều nhưng buổi tối ở đây buồn lắm, vì thị trấn nhỏ, không có nhiều điểm chơi, tôi cứ ngồi tựa mình vào ghế ngoài ban công khách sạn, tay cầm điện thoại, mắt thì cố nhìn xa xem có nhìn thấy bóng dáng và cái xe máy thân quen không. Đầu óc tôi lúc này thực sự trống rỗng, chưa bao giờ thời gian trôi đi với tôi lại chậm chạp như vậy, đồng hồ đã điểm 9h40 phút tối. Tôi không thể cứ ngồi đây nữa, tôi khoá phòng đi xuống sảnh khách sạn và đi lòng vòng ở sân khách sạn, ngoài trời vẫn mưa lất phất, những hạt mưa cứ lất phất hắt vào mặt tôi lạnh buốt, chuông điện thoại của tôi reo lên, tay tôi run rẩy cầm điện thoại như muốn rơi xuống đất và bên kia đầu dây giọng anh nói rất mệt mỏi:
– Em ở khách sạn nào vậy anh đến nơi rồi.
Tôi lý nhí trong miệng nói tên khách sạn, tim tôi đập mạnh và cảm giác hơi nhói lên. Chờ anh đến chỉ mấy phút nữa thôi là tôi được gặp anh rồi, người tôi yêu vẫn bình an – cảm ơn ông trời.
Khoảng 5 phút sau anh đứng trước mặt tôi dựng cái xe máy xuống, cởi cái áo mưa ra, chúng tôi ôm nhau, lúc này hai bàn tay anh ướt và lạnh run, tôi khóc nghẹn lên và không nói một lời nào nữa. Anh vì tôi mà chạy một mình 200 km lên đây giữa trời mưa gió, tôi ôm chặt vào người anh, dựa khuôn mặt vào bờ vai gầy nhưng lúc nào cũng mạnh mẽ quyết đoán, anh thì thầm vào tai tôi “anh yêu em, vì em anh có thể làm tất cả, đừng giận anh nữa nhé”, lúc này tôi không còn cảm giác nào là giận dỗi nữa, cảm giác xúc động lắm, anh hôn chặt lấy môi tôi, đôi môi tôi run run có cảm giác đây như là nụ hôn đầu đời vậy, nước mắt tôi chảy dài trên má nó hoà quyện vào nụ hôn vừa ngọt ngào hoà lẫn vị mặn chát của nước mắt, chúng tôi cứ lặng yên không nói đứng ôm hôn nhau như thế trong mấy. Những phút giây hạnh phúc này nguyện suốt đời tôi sẽ không bao giờ quên, người đàn ông tôi yêu chẳng ngại vất vả, ngại mệt mỏi, chạy gần 200 km lên để gặp tôi, để mong tôi hết giận, hạnh phúc nào lớn hơn như thế nữa.
Tôi lên phòng lấy đồ đạc và gọi cho chị cùng phòng là mai tôi không về với đoàn mọi người cứ về trước, rồi chạy xuống sảnh, chúng tôi tìm một nhà nghỉ ở gần đấy. Do anh đi cả một quãng đường dài nên tôi biết anh rất mệt, anh đi tắm qua rồi chúng tôi ôm nhau ngủ đến sáng.
Buổi sáng trên cao nguyên thật trong lành, vì những ngày trước tôi phải vội vàng làm việc, nên chả có thời gian đi thăm thú đâu cả. Chúng tôi đèo nhau loanh quanh thị trấn đi ăn sáng, rồi qua nông trường nuôi bò sữa rồi qua mấy nhà máy chế biến chè… Đến gần trưa trời đã nắng không còn mù sương nữa, những ánh nắng dịu nhẹ trên vùng cao nguyên cộng với những cơn gió mát làm cho thời tiết như chiều lòng người vậy. Anh đèo tôi qua những đồi chè, trước mắt tôi là cả một cánh đồng chè màu xanh mướt, ngút ngàn chạy dài đến tận chân trời, anh dựng xe xuống, lần đầu tiên anh chủ động cõng tôi trên lưng, tôi như cô bé mới lớn được người yêu cưng chiều cảm thấy cả thế giới này chỉ có chúng tôi mà thôi. Chúng tôi lạc vào những luống chè, cả đồi chè chỉ có tôi và anh, tôi thì mặc váy đỏ còn anh mặc anh mặc áo cờ Việt Nam, cả hai chúng tôi như là điểm nhấn nổi bật giữa màu xanh ngút ngàn của nương chè.
Buổi chiều chúng tôi chạy qua đồi chè Trái tim, và lên cái đồi chè có đỉnh cao nhất ở đấy có một cái cây cô đơn ở giữa ngọn đồi, hai chúng tôi lên đến nơi chụp ảnh, tôi và anh ngồi ngắm những đám mây bay, bầy trời xanh ngắt, với những đám mây trắng bay lững lờ. Anh nói với tôi:
-Em yêu chỉ có mỗi cái cây này cô đơn một mình giữa những nương chè, còn anh thì luôn bên em trên mọi lối mòn em nhé.
Cảm giác lúc này sao cuộc sống của tôi hạnh phúc đến thế, nằm bên nhau trao nhau những nụ hôn giữa trời đất, được hoà mình hút hà mùi nắng, mùi gió cùng với mùi thơm thơm của hương chè đặc trưng nơi đây mà chả nơi đâu có được.
Chúng tôi nằm bên nhau rồi lại cùng nhau bước đi bên những luống chè, xa xa dưới kia là những người dân đang thu hoạt chè, ở bên đường có những cái vũng nước trẻ em Hmong đang đùa nhau ở đấy và chúng đang bắt cá, tiếng nói ríu ríu của những đứa trẻ làm bớt đi vẻ im ắng lúc này, chúng tôi xuống nói chuyện và đùa nghịch với các em, một số em không nói được tiếng kinh nên nói tiếng dân tộc nên yêu lắm.
Khoảng hơn 4h chiều thì chúng tôi lần theo con đường đất đi vào trong khu Ngũ Động – Bản Ôn, đường từ chân đèo lên đến động khó đi vì đường bé tẹo chắc chỉ tầm 40 – 50cm, một bên là núi một bên là vực, tôi sợ lắm nên định đi bộ nhưng do đường dài nên anh vẫn để tôi ngồi sau xe bảo em ngồi chắc và nhắm mắt lại, tôi ngồi sau xe mà tim thót lại vì sợ, chỉ cần anh chệch tay lái là chúng tôi có thể ngã luôn xuống vực. Tôi chỉ biết ôm chặt lấy anh, tim như ngừng thở chậm, mắt nhắm nghiền lại phó mặc theo tay lái của anh. Chiếc xe cứ loạng choạng và lắc lư vì đường xóc, nhưng rồi đã đến nơi. Tôi xuống xe nhìn vào mặt anh, thấy mặt anh vẫn còn hết sức căng thẳng.
– Em, anh không giám hút hết điếu thuốc, thực sự anh phải tập trung cao độ.
– Em sợ quá…huhu, bây giờ mới biết mình còn sống.
Anh đi trước nắm chặt tay tôi đi vào trong động, lúc này trời đã nhá nhem tối, anh trông động đã tắt máy nổ (trong động chưa có điện phải phát máy nổ để có điện) chúng tôi có lẽ là những vị khách cuối cùng trong ngày hôm nay. Anh gặp anh trông động chào hỏi và nói nhờ anh phát tiếp máy nổ chờ nốt chúng tôi xuống động tham nhé. Anh cười hiền lành và đồng ý để chúng tôi xuống thăm quan động.
Tiếng máy nổ bắt đầu chạy bành bạch, anh dắt tay tôi xuống động, vào trong động cảm giác đầu tiên trong tôi là rất sợ, vì động sâu, chỉ có vài cái bóng điện để ở những chỗ chính, còn những góc thì hoàn toàn không có. Người tôi cảm giác sởn hết gai ốc, cơ thể lạnh toát, tôi lững lự bước chậm và nói với anh “ mình lên đi anh, em sợ lắm”
Anh lắc đầu và kéo tay tôi đi xuống, cảm giác mùi nước, cộng với mùi đất ẩm ướt ngai ngái, bóng tối của những hốc đá chiếu lên động làm cho tôi nghĩ đến cảnh ma quỷ mà tôi thường hay xem.
– Anh, em sợ lắm. Lên đi, cả động có mỗi hai ta. Em có cảm giác không an toàn, máy nổ hết điện thì sao.
– Đã đến đến đây rồi thì đi hết mà, có anh rồi sợ gì.
Anh bước xuống những bậc thang làm bằng cây tre để xuống bậc sâu bên trong. Oạch 1 cái, anh ngã quần và tay lấm đầy đất. Tôi bắt đầu hét toáng lên. Em lên đây, em sợ lắm…Anh đứng dậy cảm giác thản nhiên đi ra chỗ đọng nước rửa hết tay bẩn và chèo lên đến giữa bậc thang và dắt tay tôi xuống….
Thực sự lúc này tôi không dám nhìn lại phía sau vì luôn nghĩ có những bóng ma đang ở phía lưng tôi, lạnh toát hết sống lưng.
Tôi ôm chặt lấy người anh, và lúc này mắt chỉ hơi hé mở, trong đầu chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi ẩm ướt, nhầy nhụa, tối om chẳng có chút gì gọi là đẹp cả (nó không đệp như động Thiên Đường hay Phong Nha – Kẻ Bàng mà tôi đã đi).
Tiếng bước chân cứ nhép nhép do giày của hai đứa dính vào nền đất ẩm ướt, tiếng vo ve của côn trùng kêu, cộng với tiếng hút hút của gió… tất cả mọi thứ như chúng tôi đang cùng nhau đi vào thế giới ma mị, ánh đèn thì là ánh đèn đỏ, không đủ sáng, những bóng tối chiếu xuống chân chúng tôi với những hình thù ma quái. Hai chúng tôi không ai nói với nhau một tiếng nào, tôi cảm giác thực sự không an toàn và có lẽ anh cũng sợ, anh lấy điện thoại ở trong túi quần ra và mở đèn pin để soi cho rõ hơn, tôi lúc này không muốn mở mắt ra nữa, hai tay ôm chặt lấy người anh, cứ lần theo anh đi, chẳng mở mắt để biết nó có cái gì xung quanh nữa. Cuối cùng thì đã đến cuối động, cái hang bé tý sâu hoắm, anh nói đến cuối rồi. Lúc này tôi mở mắt và từ từ nhìn thì thấy những khối đá xếp tầng thạch nhũ, nước chảy rỉ xuống theo đá xuống đất để những hố nước. Lúc này cảm giác tôi đang lạc vào hố sâu và tối cộng với mùi ẩm ướt tanh tanh của nước và đá, làm cho rợn hết cả người….Ôi mai gớt… Lên đi anh, em không muốn chúng ta chết ở nơi này.
Đột nhiên anh kéo tôi lại đè tôi vào tường đá, hôn tôi ngấu ngiến.
– Tôi ú ớ: Làm cái gì đấy em sợ.
– Anh muốn mình địt nhau ở nơi tối tăm này.
– Đừng bỏ em ra em sợ lắm, ở đây có ma đấy, e thấy rợn hết gáy nè.
– Anh cũng sợ…… nhưng anh thích.
Anh hôn tôi ngấu nghiến, một tay anh bóp chặt lấy ngực tôi, còn một tay luồn xuống lồn tôi, tôi thực sự sợ hãi, mắt thì nhắm nghiền lại và cũng cuốn theo nụ hôn của anh, trong đầu tôi lúc này không nghĩ được gì cả, mắt nhắm nghiền, anh kéo quần lót xuống và lấy lưỡi liếm dọc lồn tôi, tôi vẫn nhắm chặt mắt, lưng dựa hẳn vào tường đá lạnh toát, tay nắm chặt lấy tường, trong đầu tôi lúc này tưởng tượng rằng hàng trăm con ma đang nhảy múa xem chúng tôi làm tình, cảm giác vừa lo lắng sợ hãi lại hứng vô cùng… nước lồn tôi chảy ra nhớp nhắp, cùng với tiếng lưỡi anh mút mát thọc ra thọc vào lỗ lồn cộng với tiếng nước chảy xuống nền đá làm tôi hứng đến tột độ…
Cảm giác phê khó tả lắm, như hai đứa đang địt nhau nơi chết chóc với bao nhiêu con ma đang nhảy múa xung quanh, mắt tôi vẫn nhắm nghiền và nói.
– Anh không sợ à, ma anh ơi.
– Con ma đang muốn địt em này.
Tôi lại tưởng tượng những bộ film tôi thường xem có cảnh ma quỷ nhảy múa, ôi rùng rợn thật sự… nhưng nước lồn tôi chảy ra nhớp nháp, lồn tôi hứng lắm rồi không còn nghĩ thêm điều gì nữa tôi thì thầm: Anh địt em đi…Anh kéo khoá quần xuống và ấn mạnh con cặc ấm vào lỗ lồn tôi, tôi co 1 chân lên, một tay anh giữ chân tôi, một tay anh giữ eo, hai cái mắt nhắm nghiền không còn nghĩ đến mọi thứ xung quanh nữa, anh cứ nhấp mạnh vào lồn tôi, nước dâm thuỷ chảy xuống hết háng tôi, tôi hét lên: á…người mềm nhỉn ra…ontop trong sợ hãi và sung sướng. Tôi quay lại ưỡn mông để anh địt tư thế doggy, hai tay anh ôm chặt lấy mông tôi và trong im lặng tay anh phát đét vào một bên mông tôi, tạo thành tiếng kêu bét, cảm giác như cả bàn tay hằn lên mông tôi vậy: mồn tôi lẩm bẩm: a…a …ư…đau…
Anh không kìm được nữa từng đợt tinh dịch bắn mạnh hết vào sâu trong, ôm chặt và hôn tôi nói. Ôi tuyệt quá vợ ơi, anh vừa sex vừa sợ nhưng sướng quá.
Tôi lấy giấy ướt lau sạch hết tinh dịch của anh, và dâm thuỷ của hai đứa, không để rơi tý nào ra ngoài, và cho hết giấy ướt vào trong túi không dám vứt ở đây, vì thực sự tôi nghĩ nơi này thật sự có ma, và chỉ cần để lại một chút gì của hai đứa sẽ bị ma theo. Chúng tôi xách quần, anh soi đèn bằng điện thoại và nhanh chóng ra khỏi hang tối. Ra đến hang trời đã tối không nhìn rõ mặt người, chờ chúng tôi lên anh trông động cũng rọn đồ nghề mang máy về…
Một kỷ niệm hãi hùng sex ma mị khó có thể nào quên suốt cuộc đời này, nếu có lần sau chắc tôi cũng không dám làm lại nữa, đến bây giờ hỏi lại anh anh vẫn bảo vào đấy anh cũng sợ lắm chứ nổi hết da gà, nhất là lúc ngã nữa nhưng anh không muốn bỏ cuộc và muốn trấn an tôi nên làm ra vẻ không sợ…. Đúng là bản lĩnh đàn ông có khác, luôn tỏ ra mình mạnh mẽ… yêu anh lắm.