Nhật Ký Phịch Thủ - Nữ Viết - Chương 15
Phần 15: Cực Tây – Vượt qua chính mình
Cực Tây A Pa Chải – Điện Biên là nơi “một tiếng gà gáy ba nước đều nghe” Cột mốc là ngã ba biên giới của 3 nước Việt Nam – Lào – Trung Quốc là cực không phải dân phượt nào cũng dám chinh phục thời gian này bởi vì không những cần sức khoẻ, mà nó thử thách ý chí, lòng quyết tâm và bản lĩnh của người chinh phục.
Đấu tranh tư tưởng rất nhiều, khát khao được đi được chinh phục nó nhưng đó đâu phải là cung đường dành cho những bạn trẻ thích đi để chụp ảnh để có cảnh đẹp mang về, vì đó là cả một hành trình rất mệt mỏi, cung đường không phải hai bên đường là cảnh đẹp hoa thơm trái ngọt mà là những sự vất vả khó khăn và gian khổ. Đêm trước nằm trong vòng tay anh ngủ tôi không ngủ được vì lo lắng, cứ trằn trọc mãi, anh lại lấy tay vỗ nhẹ vào mông tôi: em ngủ đi để mai còn có sức chứ. Sao trong đầu tôi lại lo lắng đến thế, cứ có cảm giác điều gì đó bất an, nhưng trong đầu luôn lặp đi lặp lại: Mong bình an cho chuyến đi này. Là con người ai cũng có những lúc sợ hãi, lo lắng khi đối mặt với rồi tôi tĩnh tâm nhắm mắt lại để cho đầu óc mình an yên… vậy là chìm vào giấc ngủ… 🙂
Lần này chúng tôi đi cùng 4 người anh, tất cả là 6 người 3 xe máy mình tôi là nữ. Chúng tôi phải mất gần 2 ngày chạy xe máy từ Hà Nội vừa đi vừa nghỉ mới lên được Điện Biên. Ngày thứ nhất chạy lên Mộc Châu và ngủ tại đây, ngày thứ hai vất vả hơn khi chạy từ Mộc Châu chạy lên thành phố Điện Biên 300km đường đèo, nhưng cảm giác thật tuyệt khi được vượt đèo Pha Đin con đèo cuối cùng trong tứ đại đỉnh đèo vùng Tây Bắc sau 3 đèo đã được tôi chinh phục: đèo Khau Phạ, đèo Mã Pì Lèng, đèo Ô Quy Hồ. Việc chạy bằng xe máy cũng là một thử thách vất vả với xế và cả ôm, hai xe trong nhóm vì là con trai nên các anh thay phiên nhau chạy, còn anh một mình đèo tôi qua các cung đường từ nhà lên đến Điện Biên với 500km đường rừng núi. Nhưng nó cũng không có gì đáng để kể ra đây so với những đoạn đường tiếp theo từ Điện Biên đến Sín Thầu rồi từ Trạm biên phòng 317 lên cột mốc số 0.
Dù đã xem khá kỹ thời tiết để hy vọng những khó khăn vất vả do thời tiết sẽ giảm bớt cho cả đoàn, từ Điện Biên vào Mường Nhé – Sín Thầu là cả một con đường khó nhọc (nó không như thời điểm hiện tại đã đổ bê tông hoá hết lên tận đồn biên phòng 317). Đoạn đường này chúng tôi chịu bao cảnh mưa, lại nắng, gió lạnh buốt của buổi chiều tối người lấm lem và ướt lạnh khi phải qua những con suối chảy xiết.
Ngày thứ ba sau khi lên đến Điện Biên theo lịch trình đã vạch sẵn ra từ Điện Biên sẽ đi Mường Chà – Mường Nhé và tối sẽ ngủ ở tại đồn 317. Con đường từ Điện Biên lên Mường Chà những con đường đổ bê tông chỉ loáng thoáng, thay vào đó là những con đường đất sỏi những đoạn off road mà ê hết cả mông. Cứ đi một đoạn tôi lại phải hỏi anh: – Anh có mỏi không? Vì tôi chỉ sợ cái tay của anh không điều khiển được xe nữa vì nó phải ghì mạnh để điều khiển qua những lớp cát sỏi. Và cái lưng thì quá mỏi sau 1 chặng đường dài chạy xe từ Hà Nội lên Điện Biên.
Cung đường từ Mường Nhé vào đến Xã Sín Thầu là con đường gian khổ vất vả nhất, đó là những đoạn đường sạt lở, bùn lầy trơn trượt ngập đến gần đầu gối chúng tôi. Có nhiều đoạn vừa đi vừa đẩy, cảm giác bước qua những đống bùn lầy người đi bộ còn khó nhấc được gót chân lên, đằng này phải đẩy theo cả xe máy nữa. Dồn hết lực để dẩy, chân thì như kiểu bị kéo lại không nhấc lên được nữa. Đầu tiên là cứ 1 người dắt xe một người đẩy xe nhưng dùng sức của hai người cũng không thể đẩy qua được lớp bùn đất keo vào chân vào bánh xe nhơm nhớp, rồi cuối cùng phải tập trung hết lực của cả đoàn để đẩy xe. Có đoạn không thể đẩy được phải dùng dây thừng cột vào thân cây để khiêng đi. Cứ nghĩ lại nhìn cảnh mọi người cong mông lên, rồi tiếng hô: 1,2,3 của cả hội để tất cả tật trung sức cùng hợp lực mà nghĩ lại sao thấy thân thương quá đi. Nhìn lại quần áo, mặt mũi, đầu tóc lấm bê lấm bết toàn bùn và đất, vừa đói vừa mệt nhưng nhìn thấy mặt nhau lấm be lấm bét mà chúng tôi không thể không nở những nụ cười.
Nhớ kỷ niệm khi vượt qua con suối Chung Chải, con suối này là con suối rấ sâu và rộng, đầu tiên nhìn con suối thực sự tôi hơi choáng, chưa bao giờ nghĩ đến cảnh chúng tôi phải vượt qua con suối này bằng bè cả, thực sự bất ngờ nhưng cũng may mắn nếu không nhờ có bè và dịch vụ đẩy bè của người dân địa phương thì không biết phải di chuyển như thế nào nữa. Sự vất cả của những người ham khám phá như chúng tôi là một phần nhỏ chưa thấm tháp vào đâu so với sự vất vả, và cả sự nguy hiểm của những người dân địa phương để kiếm tiền thêm thu nhập trang trải cho cuộc sống khó khăn của mình mà họ làm những việc này dù thực sự hết sức nguy hiểm, vì nếu thời tiết mưa bão lũ có thể nguy hiểm đến cả tính mạng của họ. Qua bè nước chảy xiết, cảm giác sợ hãi đến kinh khủng.
Khi đã qua được suối Chung Chải an toàn chuẩn bị lên đường thì tôi khóc thét lên khi quần tôi có máu chảy: mọi người tưởng có chuyện gì chạy lại, lần đầu tiên trong đời tôi bị vắt cắm, cảm giác sợ hãi và thật là kinh khủng, tôi chỉ biết hét ầm lên và khóc…không dám nhìn xuống dưới chân mình nữa, con vắt đã cắn no máu ở chân tôi. Tôi khóc thét khi anh trưởng đoàn lấy con vắt ra khỏi chân, thật là kinh khủng. Từ lúc đấy cái giác rùng mình cứ bao trùm lên suy nghĩ của tôi, vì tôi sợ rất sợ những loài côn trùng, sâu bọ… tôi bịt khăn trùm kín hết cả mặt, tai chỉ còn để hở ra hai con mắt lấy bông nhét cả vào mũi và hai lỗi tai và áo mưa thì mặc vào người cho đỡ lạnh, và để trống vắt cắm. Qua được Chung Chải chúng tôi đi qua bản Đoàn Kết đi chừng được gần 30 km thì lại phải qua 1 con suối nữa, thực sự lúc này tôi thấy nản vì cảm giác, mệt, và sợ và chán. Ngao ngán nhìn dòng suối chảy xiết mà chỉ muốn khóc, nhưng không dám khóc nữa tôi không muốn tôi là cái đuôi mà ảnh hưởng đến tinh thần của cả đội. Tôi ứa nước mắt rồi lại lấy tay vội dụi đi vì sợ có ai nhìn thấy: rồi tự mình nhắc nhở bản thân mình: tôi là icandoit mà, tôi là con bé luôn kiên cường mà, tôi phải cố gắng lên chứ icandoit.
Anh nhìn tôi, rồi anh ôm chặt lấy tôi trao một nụ hôn ấm nóng của hơi thở hai tay chúng tôi run run, sau đó là lời động viên của anh trưởng đoàn và những anh trong đoàn. Anh trưởng đoàn ôm lấy tôi động viên: “Cố lên người đẹp của đoàn, em lúc nào cũng đẹp không chỉ đời thường mà là trên cả những hàng trình khó khăn nhất” sau cái ôm lời động viên của anh trưởng đoàn là cái vỗ mạnh vào vai tôi, tất cả mọi người đi đến chỗ tôi cụm tay nắm đấm vào nhau như thể hiện sự quyết tâm của tình đồng đội. Thực sự nó như mang lại sức mạnh, một ngọn lửa của lòng quyết tâm nó có thể qua hết nỗi sợ hãi.
Con suối thứ hai chúng tôi phải vượt qua là con suối Leng Su Sìn, nó không dài như con suối Chung Chải nhưng có thể nói nó khá sâu, nhìn dòng nước chảy và cũng chả dám nhìn xuống dưới đáy nữa.
Tưởng đã hết những khó khăn của một ngày dài vất vả vật lộn với những khó khăn trên đường nhưng chưa hết, đến trời tối thì thử thách cuối cùng của ngày hôm đấy chúng tôi phải vượt qua là con suối Mo Phí, vì trời đã gần tối con suối nước chảy xiết dòng nước thì sâu, nước đục ngầu, lại còn có bao nhiêu tảng đã lởm chởm nằm giữa suối. Lúc này không còn cách nào khác chả nhẽ lại ngủ lại ở đây. Nên phải tìm mọi cách để có thể vượt qua con suối này. Các anh trong đoàn loay hoay mãi để tìm cách có thể vượt qua suối an toàn nhất; chỉ còn cách cho xe qua suối trước sau đó người qua sau. Cuối cùng cách anh đã tìm được mấy cây gỗ, tất cả các anh lúc này phải cởi hết quần áo ra chỉ mặc cái quần đùi để xuống nước nước đỡ bị tạt, nhìn mọi người hì hục thắt những đoạn dây thừng vào thân cây gỗ vào xe, rồi 4 người khênh xe qua, nhìn mọi người lần từng bước và cứ hô hào 1-2-3, lúc đấy nói thật chỉ cần 1 nước bước hụt chân, thì không biết sẽ như thế nào nữa. Tôi đứng trên bờ cố nhìn theo những bước đi dò dẫm và cũng có phần chắc chắc của mọi người, nghe tiếng suối nước chảy cùng với tiếng hô hào của các anh và thấy cái xe đầu tiên đã khiêng được qua suối thực sự xúc động lắm. Khi xe đã được khiêng hết qua tôi ứa nước mắt mà khóc, cảm thấy thực sự sự cam đảm của anh và cả đoàn. Tôi nói trong xúc động: “Các anh tuyệt vời quá”… Sáu con người khi bình thường là những cá nhân riêng lẻ nhưng lúc này chúng tôi như là một vậy. Cả 6 ôm chặt lấy nhau để vượt qua suối. Thực sự cảm giác này xúc động mà nó in đậm trong tôi không thể nào quên được suốt cuộc đời này.
Qua chuyến đi tôi mới thấu hiểu được những khó khăn vất vả của người dân nơi đây, đặc biệt là những em bé, những học sinh nơi này để đến được với cái chữ là cả một hành trình đầy nghị lực của các em, nên nhiều khi mới thấy đau xót khi mùa lũ chúng ta nhìn thấy trên tivi những cảnh các em bé vùng cao Sơn La – Điện Biên phải tự đu dây ròng rọc để vượt thác vượt suối đi học, hay những cảnh bố mẹ cho con vào trong bao tải để đẩy qua… Mới biết nhiều nơi trên mảnh đất hình chữ S này, còn khó khăn gian khổ lắm và cần những hành động đẹp, những tấm lòng sẻ chia từ cộng đồng xã hội.
Theo kế hoạch là chúng tôi sẽ ngủ tại đồn Biên Phòng 317 nhưng do qua được suối trời đã tối và chúng tôi đã ướt hết, vừa lạnh vừa đói vì ngấm nước vào người nên ai cũng lạnh run lên, chúng tôi tìm một nhà dân ở Bản để ngủ nhờ. Bác chủ nhà thấy chúng tôi vui vẻ cho chúng tôi ngủ nhờ, đói và lạnh, đun được ấm nước nhóm củi chúng tôi hì hục nấu mì tôm ăn và hơ người, hơ tay chân. Ngọn lửa ấm cháy rực một góc bếp, nhìn bát mì tôm ấm nóng, tiếng húp nước sùm sụp mà cảm giác sao mà ngon đến thế, chưa bao giờ có được bữa tối đơn giản mà lại ngon như sơn hào hải vị thế này 😉
Ăn xong chúng tôi được chủ nhà dọn cho 1 cái buồng nhỏ, mọi người ăn xong, ai cũng khá mệt nên đã đi ngủ, nhìn mọi người ngủ ngon lành khi không có gối cũng chẳng có chăn, đắp tạm tấm áo mưa lau khô cho khỏi lạnh. Tôi nằm co quắp trong vòng tay anh cảm giác bớt lạnh hơn, chiếc vỏ chăn mỏng được tôi chuẩn bị mang theo đến lúc này lại có tác dụng đến thế. Cứ rúc chân co quắp vào đùi anh và ôm chặt để có hơi ấm. Hơi thở nóng ấm tai tôi, anh đã ngủ nhưng theo thói quen tay trái anh vẫn ôm chặt lấy cặp vú của tôi. Cảm giác được nằm bên nhau và như xua tan được cái đêm lạnh giá ngủ cùng nhau vùng biên ải. Gần sáng tôi tỉnh giấc vì lạnh hôi ấm trên làn môi anh làm cho trong con người tôi cảm giác nứng, thèm và khao khát yêu đến rạo rực, chân tôi vẫn trong đùi anh, tôi mò tay xuống cậu bé của anh lúc này ấm nóng nhưng vẫn còn đang ngủ yên, tôi ôm cậu nhỏ vào trong lòng tay rồi cứ thế xoa xoa, và bóp nhẹ, được một lúc cậu bé cũng đã lớn dần lên và thức dậy và đến khi nó cương cứng hết mức, anh mắt vẫn nhắm vì một ngày dài quá mệt mỏi nhưng cũng cảm nhận được sự kích thích của tôi. Một tay anh bóp nhẹ vú, tôi thấy thế liền cho tay vân vê xuống hai hòn cà, và cởi cúc áo mút nhẹ vào núm vú của anh. Cơ thể anh như bị kích thích nên lưng hơi ưỡn lên,. Rồi anh đã cho 1 tay xuống thọc vào khe cô bé của tôi, tôi thấy thế chủ động hơi mở rộng chân ra để cho tay anh thọc sâu vào vùng nhậy cảm và rất nứng và đang thèm khát cháy bỏng. Tay anh vừa thọc vào trong rồi lại ve ve hạt le rồi sờ hai mép bé, lúc này nước nhờn của tôi bắt đầu rỉ ra, cùng lúc nước đầu boài của anh cũng rỉ ướt hết đầu khấc. Anh không chịu được nữa để nhẹ tôi nằm nghiêng rồi chọc sâu cậu nhỏ vào trong cô bé của tôi theo tư thế úp thìa. Tôi ghì tay ôm chặt xuống sàn còn anh thì đẩy từ sau. Lúc này rất là sợ 4 anh trong đoàn tỉnh dậy vì tiếng động nên cả hai chúng tôi làm rất khẽ, được một lúc thì nước dâm thuỷ của cả hai chảy ra ướt nhẹt xuống phần bẹn. Tôi và anh dường như không chịu được nữa vì đang muốn về đích và trong tinh trạng cao trào nên không kìm hãm được. Anh đặt tôi nằm ngửa, quần jean của tôi vẫn chỉ kéo xuống đến gối. Cả hai ngước mắt nhìn sang bên thấy 4 anh vẫn ngủ chỉ là tiếng thở nhẹ của cả anh, cũng không biết là các anh đã tỉnh chưa có thể họ đã tỉnh nhưng vẫn im lặng để chúng tôi làm tiếp chăng??? 🙂
Anh đút mạnh cậu nhỏ vào sâu trong cô bé tôi, phập 1 cái nó đã sâu tận trong âm đạo của tôi, vừa ấm vừa nóng, cảm giác âm hộ đang co bóp mạnh để ôm lấy nó. Tôi như muốn rên lên trong cơn sướng, anh liền lấy cái chăn như ra hiệu cho tôi, tôi hiểu ý ngậm chăn vào miệng anh nhấp nhạnh, nhấp mạnh những tiếng ú a, ú ớ phát ra khẽ khẽ từ cái miệng bị tắc bởi tấm chăn bịt rồi. Tiếng anh đẩy chân xuống sàn bằng tre lứa tách tách ngày một to, cô bé tôi đang sung sướng nên nước nhày chảy ướt át như tè vậy, đầu óc vẫn lo lắng vì những tiếng dập mạnh của anh phát ra thành tiếng. Tôi sợ quá, trong phút đấy không thể kìm được cảm xúc lên on trước, tôi sợ mọi người tỉnh dậy lên cho tay xuống tác động vào hai hòn cà của anh, đồng thời lưỡi như con rắn liếm quanh vòng tai anh rồi thọc sâu vào lỗ tai. Anh á lên một tiếng…rồi anh ôm chầm lấy tôi, lúc này tôi vội vàng trùm cái chăn mỏng qua người hai chúng tôi trong chăn là hai tay hai đứa đang vội vàng kéo vội quần. Rồi chúng tôi ôm nhau nghe ngóng… 😉 tiếng ho của anh trong đoàn cất lên.
Tôi và anh vẫn thở đều coi như có chuyện gì xảy ra vậy, và tôi biết là phút cuối hành động của chúng tôi đã bị lộ, vì tiếng anh đập mạnh xuống sàn tre tạo lên tiếng kẽo kẹt và tanh tách vậy. Nhưng kệ… lúc đấy ai mà kìm lại được cảm xúc chứ phải không nào? 🙂
Trời vẫn chưa sáng hẳn nằm thêm một chút nữa thì tôi lục đục dậy thì mọi người cũng dậy, rồi di đến trạm biên phòng 317. Quãng đường từ Điện Biên đến Sín Thầu lại chả là gì so với đoạn đường ngày thứ hai ở đây. Có thể nói “Chưa lên được cột mốc số 0 coi như chưa xong cuộc hành trình”, từ đồn Biên phòng 317 đến cộc mốc chỉ vẻn vẹn 5 km theo đường chim bay, nhưng để đến được đấy là một sự khó khăn gian khổ chúng tôi phải vượt qua 20km đường uốn lượn ngoằn ngoèo men theo các sườn núi. Anh bộ đội biên phòng là người dẫn đường, chúng tôi gộp vào hai team khác cũng chinh phục cột mốc, phải chia nhau ra để đi. Những con dốc dựng đứng, nếu không bám chặt chân là có thể trượt bất cứ lúc nào, mồ hôi mồ kê chảy dài trên trán trên má nhễ nhại. Đi qua địa phận rừng già, xương mù dày đặc bao phủ, như lạc vào cõi mây; qua địa phận rừng là những bụi gai tua tủa đâm vào chân tay và da thịt, những lớp cỏ cao hơn cả đầu người chỉ cần không để ý có thể có thể đi lạc đường sang địa phận nước bạn Lào. Mặt mũi tôi tuy đã quấn bụi hết nhưng vẫn bị lớp cỏ cao lá như lưỡi dao vệt qua mặt làm chảy máy và xước xát.
Đi trekking này cũng chả thiết ăn gì, đa số là uống nước lọc và các loại nước khoáng để tăng cường thêm sức khoẻ. Những cứ ngã vồ ếch của mọi người làm chúng tôi cười té ngửa cảm giác xua bớt đi được các mệt.
Đoàn phải chia ra thành các cặp để trekking cùng nhau, tôi với anh đi thành 1 cặp, mỏi và bắp chân tôi bị đau nên chúng tôi từ đi đầu mà bị tụt xuống cuối đoàn, tôi nhớ những cái nắm tay, những cái ôm, những nụ hôn những cử chỉ tình cảm của anh lau mồ hôi cho tôi suốt chặng đường dài. Chân tôi đau nhức, cả bàn chân tôi sưng tấy lên, bắp chân mỏi nhừ, người đau ê ẩm… Nhiều lúc cứ ngồi bệt xuống chỉ muốn ngủ một giấc rồi đến đâu thì đến. Nhưng may mắn có anh bên cạnh và lúc này trong tôi luôn phải cố gắng, không nghĩ cho bản thân nữa mà nghĩ đến mục tiêu vì sao tôi đến đây??? Anh luôn bên tôi và nhắc nhở nhau phải cố gắng: vì chỉ còn chặng cuối suốt gần 4 ngày dài vất vả rồi, vì thế không thể bỏ cuộc được. Những tiếng hú gọi của người đi trước để gọi những người đằng sau nhằm tránh để chúng tôi bị lạc giữa rừng. Đến được ngọn núi Khoan La San cao gần 2000m, khi trải qua đoạn đường này mới biết những khó khăn của ngày hôm trước chả thấm vào đâu cả. Một điều rất hài hước cho chuyến đi này là một vật dụng của tôi lại là cứu sinh của cả đoàn để lót xuống mũi giày, chân để giảm đau giảm sưng tấy cho hành trình trekking: đó là băng vệ sinh 😉
Cuối cùng sau khi leo qua ngọn dốc cao, cũng đã đến được cột mốc số 0, nơi “một tiếng gà gáy ba nước đều nghe” hiện ra. Ôi quá vội vàng nên tôi và anh chạy và đều vấp ngã đau điếng… lại dứng dậy và thở dồn dập vì quá mệt và có vẻ như không khí bị thiếu oxi. Tất cả mọi người ngừng lại để thở nhìn anh bộ đội biên phòng với nụ cười tươi rói trên môi nhìn cả đoàn chúng tôi, có lẽ đoạn đường này chả thấm tháp vào với những vất vả khó khăn của các anh vùng biên giới, bởi hàng ngày để bảo vệ chủ quyền thiêng liêng vùng biên giới các anh phải đi bộ, đứng gác, tuần tra trên những con đường dài vất vả và khó khăn hơn gấp nhiều lần như này.
Cảm xúc thiêng liêng đến khó tả khi anh trưởng đoàn giương cao lá cờ bay phất phới, cả đoàn không ai bảo ai, người quấn cờ lên chán, người cho tay trái lên ngực, rồi tất cả đều đứng trang nghiêm hứng về cột mốc và hướng lá cờ tổ quốc với hình nền đỏ sao vàng … không ai không khỏi xúc động nghẹn ngào cùng với niềm tự hào dân tộc, khi cùng nhau qua bao khó khăn vất vả trên đường; chúng tôi ôm lấy nhau cảm giấc lâng lâng của dòng máu chảy xuống tim nghẹn lại. Cả đoàn hoà làm 1 dù nhiều người chúng tôi còn không biết tên nhưng cảm giác đấy mới biết sức mạnh của đoàn kết. Anh trưởng đoàn hô vang bài quốc ca… ai cũng hát theo, có người hát như khóc. Cờ tổ quốc vẫn cứ bay, lời hát vang lên nơi đây. Những dòng nước mắt của tôi chảy trên khoé mi, khóc vì hạnh phúc, khóc sung sướng vì niềm tự hào tôi đã vượt qua được bản thân mình khi chưa bao giờ nghĩ mình chinh phục được cực Tây tổ quốc.
Đường quay lại đồn biên phòng đỡ khiến chúng tôi căng thẳng hơn, cảm giác sung sướng hạnh phúc vẫn cứ cháy âm ỉ trong người, chả còn cảm giác mệt mỏi nữa cả. Chúng tôi vẫn đi phía cuối đang đi anh thì thầm:
– Mình phải đánh dấu trên Apachải em nhé
Tôi chưa kịp trả lời thì anh đã kéo tôi vào một góc, nhanh như cắt anh ôm ghì lấy tôi và luồn tay xuống cô bé thọc thọc. Tôi cũng luồn tay xuống bụng cầm thẳng vào cậu bé. Cả hai lao vào nhau, ôm hôn ngấu nghiến như đây là lần cuối cùng chúng tôi ở bên nhau vậy. Không còn ngửi thấy mùi nước hoa mùi sữa tắm quen thuộc khi bên nhau, mà mùi của mồ hôi mặn mặn của muối, mùi của bụi của nắng của gió cộng với mùi hương của cỏ cây núi rằng, một hương vị đặc biệt. Anh bóp chặt lấy vú của tôi từ đằng sau, răng thì cắn vào tai rồi lưỡi lại liếm xuống cổ, tôi lấy tay dựa vào gốc cây ưỡn cặp mông ra để kéo quần tôi xuống anh chọc thẳng vào cô bé từ phía sâu, cứ vừa dập vừa bóp chặt lấy vú của tôi. Lúc này mọi thứ không thể nhìn bằng mắt nữa, tôi nhắm mắt để cảm nhận được sự sung sướng cháy âm ỉ từ trái tim lên đầu sau khi chinh phục được cột mốc và cảm nhận sự sung sướng của tình yêu khi những cứ nhấp mạnh của của boài chọc sâu vào tôi, hai hòn cà cứ đập mạnh vào mông cảm giác như tôi đanh bị hiếp vậy… :). Tôi cứ ử ử rên trong miệng…Được một lúc tôi không còn ử ử nữa mà như hét lên…á á… ôi… sướng quá… em on rồi 😉
Tối đấy chúng tôi ăn ngủ tại đồn và giao lưu với các anh bộ đội biên phòng dễ mến ở đây, tôi không uống được nên chỉ uống có chút là say nhũn hết cả người có lẽ cũng vì quá mệt mỏi cho chặng đường suốt 3 đêm ngủ không ngon giấc vì lo lắng, còn lại anh và những người trong đoàn tôi và đoàn khác có trận say bí tỷ thấm đượm của tình quân dân và rượu ngon của người dân Hà Nhì.
Cuộc đời là những chuyến đi – những cuộc hành trình không biết mỏi, và đã là con người ai cũng lo sợ trước những khó khăn những thử thách của cuộc sống… Nhiều khi chỉ là những sợ hãi hết đỗi bình thường của con bé như tôi của 5 năm trước: sợ bẩn, sợ lạnh, sợ đau, sợ những hiểm nguy trên mỗi bước đường hay đơn giản là rất rất sợ bị xấu, bị đen da…và mỗi chuyến đi là những trải nghiệm khó quên trong đời, tôi mạnh mẽ và trưởng thành hơn rất nhiều. Và qua chuyến đi này tôi biết rằng mỗi khi chúng ta đã quyết tâm thì sẽ qua hết nỗi sợ hãi. Có lẽ cái quan trọng là phải vượt qua được nỗi sợ hãi trong chính trong con người mình, có chiến thắng được chính bản thân mình thì không còn phải sợ hãi gì nữa cả.