Nhật Ký Phịch Thủ - Nữ Viết - Chương 14
Mùa hoa Tam giác mạch lại đến, người người lại lên đường để đi đến vùng đất địa đầu tổ quốc để được ngắm sắc hồng mỏng manh đẹp bình dị như chính nét đẹp con người nơi đây. Hà Giang là vùng đất mà tôi có nhiều cảm xúc nhất – cung đường này đối với tôi đầy đam mê, nếu ai đã từng đến nơi đây một lần trong đời đều muốn quay trở lại, vì nếu bạn chỉ đến một lần nơi này bạn sẽ không thể cảm nhận được hết sự hùng vĩ của thiên nhiên cảnh vật nơi đây. Mỗi một mùa: xuân – hạ – thu – đông ở đây đều có một vẻ đẹp riêng. Tôi đã quay lại đây 5 lần vào các mùa khác nhau nhưng vẫn muốn quay lại khi có điều kiện 🙂 Bài viết này tôi viết lại những cảm xúc lần đầu được đến đây (chủ yếu là cảm xúc nhé) mình sẽ viết theo cảm nhận riêng của mình – không giống các bài viết trước. Lần đầu đến nên có thể không khám phá được nhiều như những lần sau, chuyến đi lần sau cũng phong phú hơn về theo cung đường Mèo Vạc – Bắc Mê hoặc kết hợp đi Cao Bằng – Bắc Kạn và lúc về là những cung đường mới. Nhưng chuyến đi lần đầu này nhiều cảm xúc nhất vì những vui buồn cãi vã với người bạn đồng hành…
Phần 14: Cực Bắc – Cung đường đam mê
“Chưa đi chưa biết Hà Giang
Đi rồi mới biết sang hơn ở nhà”
Đó là câu nói vui khi gặp các anh Bộ đội biên phòng trên Đồng Văn. Sang ở đây không phải là tiền vàng, vật chất – mà từ Sang trong câu nói này hàm chứa những tình cảm sâu sắc: nơi đây – rượu luôn có đầy bình để mời khách, và hoa thì nở đầy núi rừng quanh năm theo mùa. Con người hiền hoà, mến khách, trẻ con thì ngây thơ, hồn nhiên luôn nở nụ cười dù vẫn còn nhiều khó khăn về vật chất.
Chinh phục các tỉnh Đông và Tây Bắc tưởng chừng chỉ là ước mơ khá xa vời của tôi. Một con bé trên đôi chân chưa bao giờ biết mỏi, hầu như tất cả các nơi trên đất nước hình chữ S đâu có sân bay là tôi đều đặt chân. Nhưng trước đây chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ đi đến các tỉnh miền núi xa xôi với những con đường quanh co, đồi núi gập gềnh những con đèo con dốc những đoạn cua mà chóng hết cả mặt.
Lần đầu đến Hà Giang, chúng tôi đi đúng vào dịp đầu tháng 11 khi mà hoa Tam giác mạch nở rực khắp các sườn đồi, để trách đông nên chúng tôi đã nghỉ làm và đi vào ngày thường. Anh là người lên lịch trình cho chuyến đi này vì anh đã đi Hà Giang rồi nên dù sao cũng có chút kinh nghiệm, mọi thứ không có gì phải chuẩn bị cả, vì trong balo của hai đứa luôn để sẵn mọi thứ cần thiết chỉ lên lịch là có thể lên đường. Hai đứa mang 2 balo đi, một balo đựng đồ của cả hai, một balo đầy đựng toàn bộ bánh kẹo để chia cho các em bé vùng cao dọc đường đi.
Để giảm vất vả cho cuộc hành trình chúng tôi di chuyển lên Hà Giang bằng ô tô khách. 5h chiều hai đứa đón xe ở bến xe Mỹ Đình đặt 2 vé giường nằm cạnh nhau, đến tầm hơn 4h sáng thì xe đến thành phố Hà Giang. Chúng tôi đã thuê sẵn một chiếc xe máy ở trung tâm thành phố, chạy xe lòng vòng quanh thành phố để hút hà cái không khí lạnh lạnh và trong trong lành của buổi sớm trên Hà Giang. Cái lạnh cộng với cảm giác lại là những buổi sáng thức dậy ở nơi xa làm cho tôi cảm giác rộn ràng lắm, đây chả phải là lần đầu tiên xa nhà nhưng chả hiểu sao cảm giác xốn sang đến lạ.
Tìm một quán ăn sáng rồi hai đứa nhâm nhi ly caffe ấm nóng, ngắm thành phố Hà Giang khu Quảng Trường rồi lên cột mốc Hà Giang 0 Km, cột mốc này sẽ là nơi bắt đầu cho chuyến đi đầy cảm xúc. IMG_9899.jpg
Hai đứa quấn khăn, áo khoác gang tay và tôi đi giáp tay chân và chúng tôi bắt đầu chạy thẳng hướng Quảng Bạ – Yên Minh theo quốc lộ 4C, cứ đi thẳng con đường này lên hướng Quảng Bạ, trời hôm đấy nhiều mây lên đi được 1 quãng thì phải dừng lại mặc áo mưa, con đường lên đây khá nhỏ đi khoảng tầm 15km thì trời cũng đã sáng hẳn, cảnh vật con đường bắt đầu hiện ra trước mắt, những con đèo uống cong sườn đồi, những dãi núi xa xa mây trắng phủ bao quanh, càng đi xa thì cảnh vật càng đẹp và nên thơ. Ngồi sau xe anh cứ ôm anh thật chặt, rồi nói chuyện đủ các thứ trên đời. Đi được khoảng 45 Km thì đến cổng trời Quảng Bạ đây là điểm dừng chân đầu tiên cho chuyến hành trình này. Hai chúng tôi dừng xe lại chụp những bức ảnh đầu tiên, thời tiết nhiều sương mù nên khúc cua này bao phủ xung quanh toàn là sương, và thấp thoảng trong sương là Núi Đôi Quảng Bạ, chả hiểu sao tạo hoá lại kỳ điệu đến như thế, tạo ra núi đôi đẹp như bầu ngực của một thiếu nữ 18-20.
Qua Quảng Bạ chúng tôi chạy thẳng lên Yên Minh và theo lịch trình là sẽ ăn trưa tại thị trấn Yên Minh khoảng, chắc cũng phải hơn 50km nữa. Anh vẫn chạy xe không quá nhanh, tôi ngồi đằng sau thỉnh thoảng trò chuyện để cho anh đỡ buồn ngủ. Nhưng chỉ còn vài m nữa là đến đoạn cua rừng thông Yên Minh thì xe bị trượt bánh, tôi chưa kịp phản ứng gì ngã trượt kéo lê dài khoảng 2m. Cả hai bàn tay tôi trượt dài trên sỏi. Tôi nằm dài trên, anh dìu tôi dậy vào ven đường, lúc này tôi mới ngước nhìn anh. Cả nửa mặt anh bị trầy xước ứa máu, nhìn xuống hai chân anh (hôm đấy anh không đeo giáp) quần ở hai đầu gối trái rách cả 1 mảng to, hai khửu tay cũng rách, máu chảy ra.: lúc này tôi oà khóc không thể kìm chế được cảm xúc nữa
– Em có sao không???? Em… đừng làm anh sợ
Tôi không nói thể thốt lên một lời nào lúc này nước mắt cứ chảy ra. Anh thấy thế cầm cả hai bàn tay tôi lên hai bàn tay bị chảy máu toàn bộ cát và những viên sỏi nhỏ găm chặt vào thịt. Anh cầm đôi bàn tay tôi và bắt đầu khóc, tôi biết anh đau hơn tôi, nhưng anh khóc không phải vì viết thương ở chân ở tay và mặt của của anh mà anh khóc vì lo cho tôi, biết tôi sợ khi nhìn thấy máu, biết tôi dát và không chịu được đau.
Tôi cứ khóc, nước mắt chảy ra lã chả trên khuôn mặt, tôi là con gái mà, đau thì khóc thôi, tôi cũng chả cần phải tỏ ra cứng rắn lúc này nữa. Còn anh – đàn ông sao anh lại khóc….vì tôi biết anh thương tôi ;(
Anh lê đôi chân không đi được nữa lấy cồn tra vào vết thương ở tay cho tôi. Tôi gào lên khi nước xát trùng nhỏ vào vết thương đau như cứa vào da thịt, tôi nhắm mắt chặt lại cắn chặt răng khi anh rút những viên sỏi nhỏ khỏi tay cho tôi. Đồng hồ và điện thoại của tôi đều đã vỡ.
Sau khi lo cho tôi xong thì đến lượt anh, tôi sợ không dám nhìn nhưng vẫn cố hé mắt nhìn anh kéo hai gấu quần lên: ôi cả hai cái đầu gối chân, khửu tay là những vết trầy sâu rỉ bao nhiêu máu. Anh cắn răng tự rửa và băng lại vết thương. Hai đứa ngồi bệt lại bên đường, cảm buồn thê thảm buồn lắm. Anh không thể chạy xe được nữa vì chân không co lại được, tôi giận và trách anh vì ngay từ nhà đã bảo mang theo giác nhưng anh bảo thủ: anh chưa bao giờ bị ngã xe cả, nên không phải lo cho anh….
Tôi nói với anh trong giận rỗi:
– Anh mình về hay đi tiếp đây… em đau anh như này sao đi tiếp được nữa.
– Anh vẫn muốn đi, nghỉ ngơi một chút xem thế nào rồi tính tiếp.
Tôi lúc này lại như cây gậy để dìu anh đi, chúng tôi nằm nghỉ trên rừng thông Yên Minh, cả một khu rộng là một rừng thông bao phủ, xanh mát điều này làm tôi nhớ đến cảnh tôi và anh sex trên rừng thông ở Đà Lạt. Hai đứa nằm nghỉ ngơi tôi và anh uống thuốc giảm đau, nằm dưới những tán thông già thực sự mệt đói nhưng chả muốn ăn uống gì, chúng lại động viên nhau cố ăn cho đỡ đói, nằm đấy mê mệt những kỷ niệm trên những chuyến đi bên nhau lại ùa về. Đi bên nhau bao nhiêu cung đường nhưng đây lại là cung đường đầu tiên bị ngã thực sự tôi không muốn quay lại vì tôi háo hức cho chuyến đi này lắm, cứ vừa giận vừa thương anh.
Tôi biết anh đau nhiều lắm, anh còn bị sốt nữa. Nằm cạnh nhau dưới đồi thông anh anh vòng qua ôm chặt khuôn mặt tôi thì thầm: “Anh yêu em, anh sẽ đưa em đi tiếp dù chân anh có đau hơn thế” tôi hôm vào má anh, ôi khuôn mặt của anh không còn lành lặn vì những vết xước.
Nhìn mỗi bước chân của anh tập tễnh và mỗi bước đi là cho vết thương khô lại rỉ máu cả hai đầu gối mà lòng tôi xót lắm, và qua chuyến đi này tôi biết tôi ích kỷ, nhỏ nhen… Tiếp tục con đường từ Yên Minh lên Phó Bảng chắc khoảng 40km anh chạy với tốc độ chậm chạp vì mỗi lúc về số những cái giẫm số đều khiếm chân đau điếng, rời địa phận này là khung cảnh tuyệt vời của thiên nhiên. Đi đến Phó Bảng nơi này đã từng một thời vô cùng tấp lập và sầm uất bởi thuốc phiện, ma tuý, thì hiện tại nơi này nó lại bình yên và tĩnh lặng đến kỳ lạ, nhưng cảm giác ấm hơn khi nhìn thấy những nụ cười, cái ôm của tôi với những em bé trên này. Từ cảm ơn vẫn còn ngọng và nụ cười khúc khuých khi tôi cho các em những chiếc kẹo, cái bút chì, tôi biết đối với em bé miềm xuôi khi cuộc sống quá no đủ thì nó chả là gì nhưng đối với các em nơi đây nó cả là một món quà và niềm vui của các em.
Sủng Là là một nơi bao nhiêu lần đi lại tôi đều phải đứng lại rất lâu để ngắm nơi đây nó là xã vùng cao đẹp nhất bao quanh cao nguyên đá Đồng Văn. Làm vài kiểu hình nhà Pao (nơi quay bộ phim Truyện của Pao) di chuyển lên Phố Bảng, Phố Là thì chúng tôi choáng ngập bởi cả thung lũng bên đường là hoa Tam giác mạch… lúc này cả sườn đồi được tô thắm bởi một phớt đỏ hồng, tôi ngỡ ngàng tưởng mình đi lạc vào một thế giới truyện cổ tích vậy…. Anh thì hầu như chỉ dừng xe lại ngồi trên xe chứ không đi lại vì vết thương còn tôi lăng quăng tay máy đủ cố làm sao không bỏ phí những góc máy đẹp nhất…
Sùng Là – Đồng Văn là cung đường cuối của ngày thứ nhất, đi hết thung lũng hoa lại là khung cảnh của cao nguyên đá, thực ra cả cao nguyên đã nó trải rộng trên bốn huyện Quản Bạ, Yên Minh, Đồng Văn, Mèo Vạc của tỉnh Hà Giang, từ Sùng Là đến Thị trấn Đồng Văn đẹp mê hồn, cảm giác bao nhiêu mệt mỏi cũng như tan biến hết tôi thực sự bị choáng ngập với vẻ đẹp của thiên nhiên hùng vĩ, những ngọn núi ngút ngàn nối nhau trải dài trùng trùng điệp điệp, với cao nguyên đá mà người dân nơi đây nói “sống trên đá và chết cũng trên đá”. Trên đường đi cứ một lúc chúng tôi lại phải dừng xe lại vì cảnh vật quá đẹp chỗ nào cũng muốn ngồi lại để chụp ảnh muốn hút hà cái khí lạnh của thiên nhiên buổi hoàng hôn, ngắm cảnh hoàng hôn xuống và như muốn quên đi tất cả những lo lắng của cuộc sống xô bồ vật chất thực tại tôi đang phải sống hàng ngày.
Sau một ngày dài đến tối muộn chúng tôi mới đến được Đồng Văn, đói và thực sự rất là mệt việc đầu tiên là đi ăn vào chợ Đồng Văn tôi và anh chọn ăn lẩu, lồi lẩu ấm nóng giữa tiết trời buổi tối lành lạnh nơi đây, tay chúng tôi run run cầm trên tay là ly rượu ngô nóng và nặng được nấu bởi người dân tộc, cùng nhau thưởng thức món cháo Ẩu Tẩu… ôi… cảm giác đấy tuyệt vời biết bao…!!!
Lang thang quanh khu Đồng Văn rồi chúng tôi mới đi tìm một nhà nghỉ để ngủ. May quá nhà nghỉ vẫn còn phòng vì là ngày thường chúng tôi thay đồ và hai đứa tắm cho nhau, không giống như tất cả các lần trước tắm là để yêu luôn ở trong nhà tắm lần này chúng tôi tắm là để nước không vào vết thương. Người mệt bã chỉ còn biết ngủ, nhưng thực sự khó chịu không phải vì thèm được yêu mà thèm được gác chân lên chân lên đùi anh, được nằm trong vòng tay anh ngủ, nhưng hôm nay không được. Tôi không dám gác chân lên anh sợ lúc ngủ đạp vào vết thương, tính tôi xấu thế đấy nên cả đêm đấy dù rất mệt nhưng ngủ không ngon ;(
Sáng sớm thức dậy cảm giác người như có một niềm sinh lực mới, vết thương ở tay tuy vẫn đau nhưng cảm giác chả thấm tháp vào đâu nữa, tôi gọi anh dậy, đi ăn sáng và nhâm nhi ly caffe trên phố cổ Đồng Văn, vẫn là caffe sao caffe hôm nay tôi uống thấy ngon và thơm lắm chắc bởi tại nó được uống bởi một không gian khác, ngồi trên quán nhìn những chiếc váy xoè, chiếc khăn choàng đầu của người dân tộc đội, cảm giác thấy yêu đất nước mình đến lạ, 54 dân tộc anh em, nhưng chung một dòng máu chảy trong người dòng máu Lạc Việt, chỉ qua chuyến đi tôi mới cảm nhận được như thế.
Anh mua 2 chai rượu ngô cho vào balo chúng tôi lên đường theo thẳng lối lên Dinh họ Vương rồi tiếp theo đường lên cột cờ Lũng Cú, ngày thứ hai là ngày thực sự nhức nhối về tình cảm của hai đứa, những cãi cọ bất đồng từ những điều nhỏ nhặt nhất tưởng chừng anh bỏ rơi tôi giữa đường rồi lại là cảm xúc ngọt ngào lãng mạng nhất trong ngày hôm thứ hai này.
Đoạn đường ngày thứ 2 đẹp vô cùng từ địa phận Mé Lèng đến địa phận Lũng Cú, những con dốc quang co, những dãy núi xanh xanh trùng điệp nối tiếp nhau, những mảng đồi bạt ngày hoa, cảm giác thiên nhiên như 1 bức tranh vẽ mà không một từ nào tôi có thể tả hết nét đẹp hoang sơ bình yên ở nơi này.
Tôi bắt anh dừng lại liên tục để tôi chụp hình, một mình leo lên mỏng đá cao để cố gắng lấy được hết toàn cảnh vẻ hùng vĩ nơi này. Đến trưa cũng đến được cột cờ Lúng Cú, để xe ở chân núi chỗ đồn biên phòng, có lối phóng xe lên nhưng các chú bộ đội biên phòng không cho xe máy lên lối đó. Anh có lẽ vì quá mệt nên anh không muốn leo lên cũng vì chân anh quá đau mỗi bước đi lại làm cho hai đầu gối ảnh rỉ máu nên anh không muốn leo lên. Tôi nói với anh: Ok anh ở dưới chờ để em leo lên một mình.
Rồi lại là một cuộc cãi vã rồi tôi dìu anh những bập thang, lên đến đỉnh chân cột cờ Lũng Cú đâu là chóp nón cao nhất của cực Bắc Việt Nam, nhìn thấy cờ đỏ sao vàng tung bay trong nắng và gió, cảm giác thiêng liêng cái gì đó nghẹn đắng trong cổ và thắt lại trong lồng ngực, sau những chặng đường dài, nhưng khó khăn vất vả trên đường, những bước đi tập tễnh để lên đến đây. Chúng tôi ôm chầm lấy nhau, hai tay trái hai đứa đặt lên ngực nơi có con tim đang đập và trong mình dòng máu Việt đang chảy, cờ tổ quốc mang theo tôi dơ lên tung bay trong gió, cả hai cũng mặc áo cờ tổ quốc cảm giác xúc động đến nghẹn ngào. Nhìn toàn cảnh xung quanh những bản Lô Lô nhỏ bé với những mái nhà siêu vẹo, những màu xanh của cỏ cây, của nói, màu đỏ của hoa tất cả như một bức tranh nhiều màu sắc.
Trao nhau những nụ hôn của tình yêu, tình đồng chí, của người bạn đồng hành, nơi địa đầu tổ quốc thấy đất nước mình đẹp vô cùng, chỉ có những lúc này mới thấy yêu đất nước qua từng tấc đất, nhiều khi cuộc sống nơi thành thì phải sống cuộc sống quá áp lực bon chen, giữa bao toan tính của người đời, thấy cuộc sống đểu giả và thấy chán nản với xã hội hiện tại, nhưng ở nơi này mới biết yêu tổ quốc vì sao thế hệ thanh niên xưa sẵn sàng hy sinh tất cả để mạng sống để bảo vệ cho nền độc lập. Từng tấc đất chủ quyền của Việt Nam phải mất bao xương máu để có được.
Đi xuống thì trời đã quá trưa, tôi hỏi anh có đói không để ăn trưa nhưng anh nói anh không muốn ăn vì cũng chưa đói nên chúng tôi theo thẳng hướng Đồng Văn về Mèo Vạc. Đi tầm mấy Km thì trời buổi trưa quá nắng cái gay gắt hơi khô của tiết trời thu, chúng tôi dừng lại đoạn này khá đẹp vì nó là 1 đường vòng cung nhìn thấy toàn cảnh cột cờ Lũng Cú ở xa lại. Lấy nước ra uống và bỏ ít thức ăn khô ra ăn tạm qua cơn đói, nhìn thấy 2 em bé đi lại chỗ hai chúng tôi. Cho hai bé ít đồ ăn bánh kẹo rồi nói chuyện, tý nữa quên mất cột mốc 422 cần phải check. Hướng theo tay hai em bé chỉ chúng tôi lại dìu nhau trèo qua đoạn đèo, nhưng cả hai đi nhầm sang địa phận của nước Trung Quốc, nhìn trạm Gara của Trung Quốc ở phía xa xa. Cả tôi và anh mặc áo cờ tay tôi vẫn cầm cờ tổ quốc tung bay phấp phới. May quá vì nếu bọn Tàu có bắn thì cũng chả làm gì được vì đi sang địa phận của Trung Quốc, đặt chân lên cột mốc 422 chủ quyền Việt Nam tôi biết mình đã an toàn 🙂
Đi tiếp về hướng Mã Pì Lèng, anh muốn chạy nhanh về Mã Pì Lèng khi hoàng hôn xuống, máu mê chụp ảnh trong người lên cứ một quãng tôi lại bắt anh dường lại để chụp ảnh, chắc vì anh quá mệt cũng vì bữa trưa bỏ bữa ăn mấy cái bánh đồ ăn khô không làm cho anh no nên chúng tôi bắt đầu có những cãi cọ.
– Sao cứ chụp chụp mãi thế, đưa máy ảnh ngay cho anh.
– Không đưa, ai khiến anh chụp em cầm máy mà.
– Đi nhanh còn về Mèo Vạc không tối
– Anh thích thì anh đi đi… tôi không đi tiếp …(tôi gào lên)
Rồi tiếp tục cãi nhau, bao nhiêu chuyện vớ vấn được tôi lôi ra… tôi chả nhớ mình nói thêm những gì nữa và những lời xưng hô Anh – Tôi. Tôi biết anh bực lắm, anh đã phải cố gắng chạy xe, leo lên cột cờ… dù chân vẫn sưng đâu mỗi bước đi là lại làm cho vết thương ở đầu gối chảy máu, rồi bữa trưa thì ăn vớ vẩn, còn phải chiều theo ý của tôi. Nghĩ lại bây giờ tôi thấy mình thật là ích kỷ, chỉ biết cá nhân tôi.
– Em có muốn nghe anh nói không?
– Không….. Anh cút đi…. mặc kệ tôi.
Anh im lặng khi nghe thấy tôi nói với anh những lời đấy. Hít một hơi thật sâu như giữ bình tĩnh. Rồi anh bỏ lại tôi, tôi ngồi vệ đường và bắt đầu khóc… Sao tôi lại khóc, chính tôi đuổi anh đi mà, chính miệng tôi nói ra mà, sao tôi lại khóc??? Tôi chấp nhận nếu anh bỏ rơi tôi ở đây thì tình yêu của chúng tôi cũng đã kết thúc. Tôi gục mặt vào tay, những giọi nước mắt cứ lăn xuống, tôi chả nhớ ngồi đến bao lâu nữa nhưng rồi bàn tay ấm áp của anh ôm tôi từ phía sau:
– Anh xin lỗi…đừng khóc nữa
Tôi càng khóc lớn khi thấy anh quay lại, rồi anh dỗ dành tôi.
-Anh xin lỗi, anh không như thế nữa, mệt đâu thì nghỉ, thích dừng đâu thì dừng lại. Không cần phải fix là bắt buộc phải về Mèo Vạc trước trời tối.
Anh cứ thủ thỉ như thế, rồi anh dắt tay, lên xe suốt quãng đường đến Mã Pí Lèng tôi không nói gì với anh cả, tôi tệ quá… IMG_9900.jpg
Đèo Mã Pì Leng là một trong tứ đại đỉnh đèo, con đèo này khá dài. Đến Mã Pì Lèng trời đã xế chiều, cũng chả còn nhiều khách tham quan ở đây nữa, phóng tầm mắt ra xung quanh toàn bộ khu vực quanh Mã Pí Lèng là những núi đá nối tiếp nhau, dựng đứng lởm chởm, trong đó vực sâu sông Nho Quế sẻ đôi một bên là đỉnh Mã Pí Lèng và một bên là Sam Pun, nơi có cột mốc biên giới và cửa khẩu thông thương từ Xín Cái sang Điền Bồng, Trung Quốc. Dòng sông Nho Quế nhìn từ trên cao xuống chỉ như 1 sợi chỉ nhỏ uống cong hai bên là hai vách núi. Tôi hét lên như 1 con điên vì cảnh vật nơi đây đẹp đẹp hùng vĩ máy ảnh cứ nháy liên tục, tôi đi xuống khu vực bên dưới quây bê tông để ngắm kỹ hơn về cảnh quan nơi này. Anh cũng lê những bước đi chậm theo tôi, từ khu vực bê tông này nhìn lên trên người phía trên bé xíu.
Anh ở trên này chờ em nhé, em muốn xuống tiếp phía dưới tít dưới những mỏn đá kia. Anh nói: Đừng: nguy hiểm lắm đó… chân anh đau lắm không xuống được đâu. Tôi vẫn tiếp tục men theo đường tắt để đi xuống sâu hơn phía dưới dòng sông Nho Quế. Anh gọi với theo: – Chờ anh, anh sợ em bị nguy hiểm lắm.
Tôi chờ anh chúng tôi dìu dắt nhau xuống bên dưới sâu khu vực mỏn đá. Cỏ lau bám hết vào tất, quần áo cũng như khăn của hai đứa. Ôi… Nhưng xuống được tới phía dưới sâu thích lắm, ngước mắt nhìn lên trên người chỉ bé tý. Ngồi trên mỏm đá rộng anh lấy thuốc ra hút, đăm chiêu nhìn xa xăm rồi nói rằng:
– Cuộc đời này đâu phải ai cũng những giây phút ngồi ở đây ngắm hoàng hôn bên cạnh người yêu.
Tôi thì thầm:
– Em yêu anh… mình cứ giận nhau nhưng đừng bao giờ buông tay nhé…
Anh mở balo mang ra chai rượu ngô, bánh mì, nước, thịt bò khô. Chúng tôi ngồi cùng bên nhau, tôi cũng nhâm ly chút rượu cay nơi đầu lưỡi, cộng với vị cay nồng của thịt bò khô, miệng nhai, mũi hút mạnh, mắt nhìn. Tôi chỉ muốn hít hà tất cả không khí nơi đây vào đầy lồng ngực như muốn cất giữ thiên nhiên để dành mang cả về nhà.
Anh lấy từ ba lô ra chiếc kèn Hamonica và anh bắt đầu thổi, tôi bất ngờ và hết sức ngạc nhiên vì yêu anh lâu rồi nhưng tôi chưa biết anh biết chơi Hamonica chỉ được nghe những bản tình ca anh hát và đánh guitar cho tôi nghe, có lẽ đây lại là thời điểm tuyệt vời nhất tôi biết anh biết chơi một nhạc cụ nữa. Một loại nhạc cụ mà tiếng thở quyết định chất lượng tiếng kèn, có phải chăng chính ở nơi đây, giữa trời đất xung quanh sông núi, dưới ánh hoàng hôn tím đỏ trong con tim anh ngập tràn tình yêu thương dành cho tôi vì thế mà tiếng kèn của anh ngọt ngào đến thế. Anh thổi nhiều bài nhưng tôi nhớ nhất là bài “lạc giữa thiên đường”, tôi dựa đầu vào vai anh nghe anh thổi cảm nhận cảm giác sâu lắng, thanh tịnh và yên bình.
Tiếng Hamonica vừa dứt cảm xúc yêu trong tôi tràn về, sao tôi lại không yêu giữa một nơi như này anh nhỉ? hai bàn tay băng chằng chịt của tôi luồn vào ngực anh, rồi một tay cởi cúc áo anh ra lưỡi liếm nhẹ ngực rồi liếm lên đến cổ, tôi hôn vùng quanh tai và mắt anh. Rồi luồn tay xuống kéo khoá quần vuốt ve cậu bé, cả một ngày hôm trước đi chúng tôi không sex và cũng không vuốt ve yêu chiều cậu nhỏ của tôi được, tôi nhớ lắm. Nó dựng thẳng đứng lên, mút mát nó một chút. Đồng thời lúc này tay anh cũng đã thọc sâu vào trong cô bé của tôi, nước đầu boài rỉ ra ướt át cùng với tiếng nhép nhép phát ra khi tay anh thọc trong cô bé tôi. Chúng tôi hứng cao độ, tôi kéo cái quần bò và quần sịp xuống dưới chân và đồng thời cởi quần của tôi ra. Anh duỗi thẳng chân, tôi ngồi lên đùi anh, cậu bé đã nằm trong tôi nóng hổi, tôi hôn anh, tay anh mò sâu dưới lớp áo bóp mạnh hai bầu ngực của tôi đau điếng. Tay tôi vòng qua cổ anh còn chân và đùi tôi đẩy nhẹ, sự hợp tác của chúng tôi ăn khớp với nhau, tôi làm không quá mạnh bạo như những lần khác vì tôi sợ động vào mặt, vào tay và chân anh đau.
– Em làm gì anh thế.
– Em giết anh thôi
– Địt anh đi… địt mạnh anh nữa đi…
– Em yêu anh nhiều lắm… Anh cũng thở hổn hển: me too.
Đến đây anh xuất mất rồi, rồi tôi hứng quá dập mạnh thêm vài phát nữa tôi cũng xuất chúng tôi ôm chặt ghì lấy nhau sung sướng.
Thu dọn đồ đạc, rồi lết lên đường chính cũng mất khá nhiều thời gian. Vì trời lúc này đã tối, chạy thẳng về Mèo Vạc. Chúng tôi lang thang dạo quanh Mèo Vạc check con đường mang tên Hạnh Phúc. (Đặc sắc ở đây có Chợ tình Khâu Vai và chợ phiên ở Mèo Vạc nhưng đợt đi này không phải ngày, cũng như Cửa khẩu Săm Pun check cột mốc 476).
Sáng sớm hôm sau lại là hành trình quay lại Hà Giang để về Hà Nội, trên đường về chúng tôi ngắm nhìn những cảnh đẹp mà tối hôm trước không ngắm được, tôi không nhớ nổi chúng tôi đã vượt qua bao nhiêu khúc cua tay áo, bao đường viền chạy hình chữ M cheo leo bên sườn núi. Anh chạy xe với thứ cảm xúc đầy hứng khởi, như kiểu đang chạy đua với những tia nắng mặt trời vậy. Những tia nắng mặt trời tràn qua hết thung lũng này sang thung lũng khác, nó thay đổi màu sắc từ xang non của lá sang vàng… tạo nên những gam màu tươi sáng đầy nhựa sống.
IMG_9908.jpg
Có thể nói cảm xúc được ngồi sau xe anh, ôm anh ánh nắng chiếu vào xe, thời tiết lành lạnh. Thứ cảm giác ấy cùng với cảnh sắc dọc đường đã để lại trong tôi những ấn tượng mà chẳng có thứ máy quay, hay bút mực nào ghi lại được. Chuyến đi khám phá Cực Bắc đầu tiên của tôi là thế đấy… Kỷ niệm về Hà Giang thì còn nhiều lắm, nhưng đây là chuyến đi đầu tiên chưa khám phá được nhiều như những lần sau nhưng lại là chuyến đi nhiều cảm xúc nhất; cảm xúc về cảnh vật, con người trên mỗi cung đường, những bất đồng giận hờn giữa chúng tôi qua chuyến đi mới thấy mình nhỏ nhen, ích kỷ và cần phải đặt mình vào vị trí của người khác để rồi mới hiểu, cảm thông và yêu nhau nhiều hơn.