Nhật Ký Phịch Thủ - Nữ Viết - Chương 12.1
Tiếp theo phần 12:
Cảm xúc đó khó có thể nói lên thành lời, nó cứ ngân vang ở nơi con tim tôi. Được tắm táp hoà dưới làn nước biển, nô đùa cùng người mình yêu, và bên cạnh là ông anh – tri kỷ. Cả hai chúng trao nhau nụ hôn nhẹ và nằm gọn trong vòng tay anh, cả hội cứ nude như thế lặng yên nằm bên nhau nghe tiếng sóng vỗ rì rào.
-Hứa với em đi.
-Còn bắt hứa gì nữa… anh nói.
– Mãi yêu em như bây giờ nhé.
– Hix, đến bây giờ rồi mà vẫn còn bắt anh hứa điều đó sao… anh còn yêu em nhiều hơn theo tháng năm
Anh trả lời thế đấy, mà cũng lạ, sao phụ nữ lại thích nghe những điều mật ngọt như thế, dù biết nhiều khi chẳng cần phải hứa, vì những điều ta làm cho nhau thì ngàn lời nói cũng không diễn tả được.
Rồi trời bắt đầu mưa nhỏ, tôi và anh chạy loăng quăng trên bãi biển như hai đứa trẻ vầy mưa cả đoàn, đói và lạnh… mặc đồ bơi rồi lên bờ vẫn kịp uống nước dừa. Chạy thẳng xe về thị trấn, tôi và H như nổi loạn vậy cả hai đứa chỉ có mặt mỗi binini ngồi sau xe về khách sạn, đi đường người dân ở đây ai cũng dán mắt nhìn vào hai chúng tôi, như là sinh vật lạ vậy. Chả sao đi biển mà, miễn là mình thích là được 😉
Buổi tối chúng tôi ra chợ đêm Dinh Cậu nơi đây buổi tối tấp lập người mua bán ăn uống, chợ bán chủ yếu là đồ hải sản. Anh là người đi chợ (khoản mua bán tôi không giỏi lắm) chúng tôi mua tôm, mực, hàu, ngao… bia để chuẩn bị cho 1 bữa BBQ trên bờ biển.
Vừa đốt lửa, quạt than khói làm chảy bao nước mắt nước mũi, nhưng cuối cùng cũng được những bữa tối ngon do chính tay mình làm, tại bãi biển ngay chân khách sạn chúng tôi ở. Điều buồn cười và đáng nhớ nhất là cuộc vui chưa tàn thì tôi bị phê mới sợ chứ. Tôi biết là tôi kém mà chỉ được cái hô hào chứ khoản bia rượu thì kém lắm mới uống được mấy cốc bia tôi say, nằm trên cái ghế dài mà lăn cả xuống cát, không biết gì luôn … 😉 lại bị mất kiểm soát vì say… khổ thế đấy. Làm cho mọi người sợ tôi bị cảm, vì buổi chiều thì tắm táp lại dầm mưa trên đường về, anh lại phải lo pha nước chanh muối, uống nước gừng, xát rượu gừng vào chân và chán cho tôi. Sau một lúc nằm vật vã, rồi bao nhiêu thứ bổ béo ăn vào đã được tôi cho ra hết, cũng là lúc cuộc vui tàn cuộc. Tôi tỉnh táo hơn tý, rồi chúng tôi lang thang khắp thị trấn, tìm 1 quán hát có vẻ được nhất ở đây để hát karaoke. Kỷ niệm về nơi này là chưa bao giờ thấy hát hò ở đâu lại tệ như ở đây, mix dở, hai anh nhân viên phục vụ bất luôn cái bóng đèn tuýp ở phòng – kiểu như đèn đường cao áp vậy, thực và nhức mắt có đời thủa ở đâu đi hát mà như vào phòng như vào cửa hàng bán quần áo vậy điện sáng chưng. Chúng tôi yêu cầu tắt điện sáng và bật đèn nhấp nháy thì anh nhân viên trả lời.
-Các anh chị thông cảm quá 10h đêm rồi, theo quy định ở đây các cửa hàng kinh doanh không được bật đèn nhấp nháy.
-Thế thì về thôi 🙂 tôi nói
-Anh chị thông cảm nhé…
-E cứ bật đi có gì anh hoàn toàn chịu trách nhiệm (anh làm trong ngành)
Ông anh của tôi nói….
Đúng là nghệ thuật đàm phán thì phải phục ông anh của tôi 🙂 Ông anh lên gặp chủ quán và đàm phán thế nào đấy rồi cuối cùng phòng hát cũng được bật đèn, 3 người kia đang phê mỗi mình tôi còn tỉnh. Khổ thế đấy, đôi bên cạnh lại có những hành động tự nhiên như chúng tôi không có mặt ở đấy. Anh cũng đang bứt rứt lắm, tôi biết nhưng nhất định tôi không cho làm gì cả, vì say xong tôi bị mệt chả thiết tha gì nũa…. Anh cũng tôn trọng tôi, chàng trai của tôi lại ngoan như con cún vậy, chắc phê lên bắt đầu lên nhảy nhót để giải nhiệt…
Hát đến gần 12h đêm thì chúng tôi về, thị trấn lúc này chả còn ai, đường phố đã vắng bóng người qua lại. Thẳng lối về lăng Dinh Cậu, chúng tôi đèo nhau ra bờ kè ngồi. Ánh điện đừng chiếu xuống lờ mờ, trăng sáng ở trên đầu, gió thổi lộng chúng tôi dựng xe lại. Tôi đứng trên bờ kè (bờ gồ cao hơn so với đường) chạy và hú lên như 1 con điên vậy: Hê…hê… thích quá… a..aaa…
Rồi chạy lại chỗ xe anh ngồi, tôi thì ngồi trên bờ kè thả hai chân xuống.
– Anh hiếp em ở đây đấy
– Help me… hép me… hehehee mà anh hiếp đi…
Chả để cho tôi nói hết câu anh giữ chặt lấy hông tôi, kéo tuột cái quần lót xuống. Buổi tối tôi mặc váy maxi dài. Anh vén váy tôi lên ụp mặt vào cô bé liếm mút. Tư thế này giống như tư thế làm trong nhà bếp hay nhà vệ sinh nhưng khác là tôi đang ngồi trên bờ kè, anh đứng dưới. Tiếng anh múp mát cô bé tôi cứ như anh đang húp súp í, vì nước lồn chảy ra bao nhiêu anh nuốt hết bấy nhiêu. Tôi hai tay giữ chặt vào lỗ bê tông đằng sau để khỏi bị ngã. Cô bé tôi lúc này nứng khinh khủng.
– hazz… anh em chịu không nổi rồi.
– Lúc trong quán anh hứng không chịu nổi luôn mà không cho anh. Bây giờ phải xin anh mới cho.
– Xin anh… yêu em đi.
Tôi quàng hai tay vô cổ anh để nhảy xuống. Anh tụt cái quần sooc chun xuống rồi dí thẳng boài vào cô bé tôi, nhấp được 1 lúc thì tôi đổi tư thế doggy anh cứ ôm chặt lấy hông tôi thỉnh thoảng tay lại vỗ đốp vào mông làm tôi đau điếng, rồi thấy anh run lên từng đợt tinh dịch bắn hối hả vào trong âm đạo. Anh ôm chặt lấy tôi và bóp mạnh vào hai ngực, thì thầm: Cảm ơn em: vợ yêu.
Sau màn làm tình đấy, chúng tôi ôm nhau ngồi hóng gió được 1 lúc nữa thì về khách sạn.
Buổi sáng hôm sau mệt vô cùng luôn vì uống rượu nên chẳng ai muốn dậy sớm. Hẹn đồng hồ 5h sáng vào vệ sinh và gọi anh dậy, nhất định anh không dậy luôn vì quá mệt. Tôi lại ra chiêu “kệ anh ngủ nhưng cứ gọi được cậu bé anh thức dậy là anh phải dậy”. Này thì không dậy này, này thì ngủ này… Chả buồn gọi nữa. cho tay xuống sóc cậu bé, rồi liếm mút mấy phút nó dựng đứng lên làm anh cũng chả chịu được nữa. Vậy là chưa kịp đánh răng rửa mặt gì anh lại ghì tôi ra làm 1 nháy nữa vậy là tỉnh hẳn…. Đó là cách tôi gọi người đàn ông của tôi tỉnh giấc mỗi khi muốn ngủ thêm.
Đôi kia không dậy nên cũng không muốn làm phiền nên tôi với anh đi bộ dọc bãi biển ra ngắm bình minh lên ở lăng Dinh Cậu. Dinh Cậu được xem là biểu tượng du lịch của đảo Phú Quốc. Có thể nói, đến Phú Quốc mà chưa đặt chân đến mũi Dinh Cậu thì coi như chuyến đi chưa thể trọn vẹn. Bàn tay của mẹ thiên nhiên đã tạo ra ghềnh đá lạ lùng này ngay giữa biển với ba bề sóng vỗ và nhiều bãi đá nhô nhấp ngày đêm như réo hát cùng sóng biển. Trên đỉnh ghềnh đá này là một ngôi miếu cổ phủ ngói rêu phong được rợp mát bởi tán cổ thụ đã hơn thế kỷ làm nên cảnh tượng như chốn bồng lai. Cạnh bên miếu là ngọn hải đăng sừng sững làm người dẫn đường cho tàu thuyền. Khoảnh khắc vô cùng đặc biệt khi đến Dinh Cậu ấy là lúc bạn được ngắm bình minh hoặc ánh hoàng hôn rớt xuống trên mặt biển. Nó đẹp đến nỗi ai đã đến đây và được ngắm cảnh này cũng muốn thốt lên cùng đất trời một từ – Ôi, tuyệt quá. Đó cũng là lý do mà dù có mệt nhưng buổi sáng đi biển tôi đều dậy sớm vì không muốn bỏ qua những khoảng khắc đẹp của thiên nhiên.
Sau đó về ăn sáng thì đôi kia dậy, bữa sáng được chúng tôi ăn nhanh. Chúng tôi chuẩn bị đồ đạc để kịp một hành trình cho một ngày mới, chúng tôi lại chạy xe quay lại phía con đường hôm qua đi chúng tôi đến Làng chài cổ Hàm Ninh nó thuộc phía đông đảo Phú Quốc từ thị trấn Dương Đông, đi thêm 20km về phía Đông Bắc. Đến nơi đây cảnh đầu tiên nhìn thấy là con đường bê tông nhỏ xíu chạy dài ra biển, con đường này khá đẹp để ai thích chụp ảnh checkin. Tàu bè buổi sáng đã về đây để họ mang tôm cá về bờ sau chuyến đi biển, anh lấy máy ghi lại cảnh này còn tôi chạy lon ton trên con cầu cảm giác thích thú vô cùng.
Sau đó cả hội đi về khám phá Suối tranh, phải leo mất tầm 1 tiếng thì tới được được suối, suối rất nhiều nước có rất nhiều bạn trẻ tắm luôn ở đây. Chúng tôi đùa nghịch trong làn nước, chụp ảnh rồi nghỉ ngơi lấy đồ ăn trưa nằm ngủ trên phiếm đá giữa rừng ngủ. Cảm giác mát mẻ trong lành lắm. Đầu giờ chiều quay về phía Bắc đi vào địa điểm sản xuất nước mắn để tham quan tìm hiểu quy trình làm nước mắm và đi vào thăm vườn Tiêu ở Phú Quốc, vào vườn tiêu đã ngửi thấy có mùi rất thơm và cho vị cay nồng rất đặc biệt. Có lẽ cũng chính vì vậy mà rất nhiều du khách đều coi hồ tiêu là một điểm tham quan không thể bỏ qua khi đến Phú Quốc. Chúng tôi ghé thăm vườn tiêu cảm giác đầu tiên là Bác chủ vườn tiêu với nước da đen cháy nắng vì vị mặn của biển, vì gương mặt luôn cháy nắng suốt ngày ở trên vườn thấy chúng tôi bác niềm nở đón du khách bằng những nụ cười dung dị, chân chất và đầy cảm mến.
Buổi chiều tối lại là khoảng thời gian đẹp và ngọt ngào nhất, chúng tôi đến với Bãi Dài, nằm phía tây bắc đảo Phú Quốc nơi mà tôi thấy đẹp nhất vì vẻ đẹp hoang sơ chưa bị đụng chạm bởi bàn tay của con người. Đúng là không hổ danh là 1 trong 10 bãi biển đẹp và hoang sơ nhất thế giới theo bình chọn của BBC. Theo như bình chọn Bãi Dài là một trong số 5 bãi biển đẹp và sạch nhất trên thế giới. Tin BBC đã giới thiệu về Phú Quốc là một hòn đảo tuyệt vời mà Bãi Dài chính là thiên đường dường như bỏ quên với nắng vàng, nước mát và không gian du dương tĩnh lặng đầy hoang sơ.
Vì hôm trước chúng tôi đã qua cả Bãi Khem và Bãi Sao thì tôi thấy rằng: Bãi Dài khác hẳn với Bãi Sao, nó là bãi biển có cát vàng tự nhiên, Bãi Sao với cát nhỏ và trắng mịn màng, có thể nói cát trắng như dãy bánh kem khổng lồ. Còn ở Bãi Dài cát vàng và biển trong xanh như ngọc bích ở nơi đây như thuộc về một nơi khác, tách biệt bởi vẻ thanh thoát trinh nguyên. Thực sự tôi thấy mình may mắn khi được đặt chân đến hòn đảo xinh đẹp này khi nơi đây còn hoang sơ chưa có bàn tay con người tác động nhiều như hiện nay.
Cảm xúc sau cả ngày mệt mỏi với cái nắng cái gió khi đến bãi Dài trước mắt tôi hiện ra cả một bãi biển trải dài, chúng tôi dắt tay nhau giữa bãi cát, nằm phơi mình hưởng nốt ánh nắng của buổi chiều, rồi chán lại xuống tắm rồi lại lên nằm trên cát ngắm mặt biển mênh mông một màu xanh lơ tuyệt đẹp, biển ở đây theo tôi như cô gái 16 tuổi đẹp bình yên, trong sáng và hoang sơ khó cưỡng. Nhưng ai đã yêu đã phải lòng thì chỉ có cảm giác không muốn dời xa nơi này.
Buổi chiều hôm đấy nơi đây không có nhiều người đến, có mấy đôi là khách nước ngoài cũng đến tắm nắng rồi đã về. Gần tối hội tôi bỏ lều ra cắm trại trên bãi biển. Vẫn là thịt nướng, xúc xích, mực khô nướng, bánh mỳ hoa quả và bia đã được chuẩn bị sẵn… Buổi party tối lại bắt đầu với mùi thơm của thịt, mực nướng, mùi của than cháy quện với vị bia vị muối mặn của biển, của cát. Chúng tôi ngồi bên nhau ăn uống, tâm sự những chuyến đi, những kỷ niệm vui buồn trong cuộc đời, những kỷ niệm chung của cả nhóm… Có thể nói mỗi con người đến với bạn đều là duyên số, chẳng ai có thể thay thế được ai cả, mỗi người lại có những vị trí riêng… tôi may mắn có được anh người đàn ông tuyệt vời yêu tôi, có ông anh người tốt nhất tôi yêu quý nhất hơn cả người thân. Cảm ơn cuộc đời cho họ ở bên tôi và chúng tôi đã có một buổi tối đầy ý nghĩa.
Chả nhớ tôi say từ lúc nào chỉ biết giật mình tỉnh khi có cảm giác ấm nóng ở mặt mở mắt ánh bình minh đã chiếu rộ vào mặt, lấy tai dịu mắt, anh đang mơn chớn cặp vú của tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài, vẫn là biển xanh cát trắng nắng vàng, lại thèm cảm giác được yêu thương. Chưa kịp đánh răng rửa mặt nên chỉ hôn nhẹ vào tai anh, anh đã nằm nên người tôi và cho cậu nhỏ bên trong cô bé của tôi. Anh nhẹ nhàng đưa đẩy để cho cô bé có nước, hôm nay anh không bj vì cả hai chưa kịp dậy vệ sinh miệng. Chỉ một lúc là tôi lại bắt nhịp với anh, cả hai lại hoà vào một để có một cuộc yêu nhẹ nhàng nhưng cũng nồng cháy ở đây. Yêu xong chúng tôi dậy đi dạo trên biển chụp những kiểu ảnh kỷ niệm cuối cùng ở nơi này dọn đồ rồi quay trở lại thị trấn Dương Đông trả xe máy. Trên đường về tôi và H ngồi sau xe nhiều lúc vì quá phiên vì có cảm giác cả cung đường ven biển chỉ có 4 chúng tôi đi nên tôi và em ôm chặt người đằng trước bảo đứng lên hét ầm lên… Đây mới hiểu vì sao nhiều khi cảm xúc bị nổi loạn, không thể kìm chế được.
Chúng tôi trả thêm tiền cho anh chủ xe để chúng tôi đi xe máy ra sân bay và anh phải cho hai người ra sân bay lấy xe. Do tôi bay chậm hơn một ngày nên còn vài nơi tôi chưa khám khá được ở hòn đảo xinh đẹp này, nhưng đó cũng là chuyến đi quá tuyệt vời cho những khám phá và trải nghiệm của nhóm tôi. Chuyến đi xa đầu tiên đầy đủ cả 4 người với những cảm xúc chỉ có một lần khó có thể nào quên trong cuộc đời của tôi.