Nhật Ký Phịch Thủ - Nữ Viết - Chương 11.2
Phần 11: tiếp theo
Chúng tôi ra xe và tiếp tục chạy về Nghĩa Lộ – Yên Bái, trời về khuya sương xuống và gió thổi mạnh, làm cho hai tay tôi lạnh cóng, tôi cho hai tay vào túi áo của anh, tôi biết đôi bàn tay của anh cũng đang lạnh cóng dù có đeo bao tay, anh phải căng mắt và thần kinh luôn tập trung để chăm chú nhìn đường, tôi vẫn nhớ cảm giác đổ đèo đêm phê kinh khủng… gần 12h đêm chúng tôi đến được thị xã Nghĩa Lộ, lang thang tìm một nhà nghỉ. Người và lưng tôi đang đau nhức, vứt balo xuống giường, tôi nằm bệt ra giường, anh vào bật nước nóng và gọi tôi đi tắm, tắm qua chúng tôi ôm nhau ngủ.
Sáng dậy người vẫn còn đau mỏi và ể oải lắm, chúng tôi ăn sáng và tiếp tục cuộc hành trình. Cảnh đẹp dần dần xuất hiện ở hai bền đường khi lên Tú Lệ, chúng tôi cứ đi một đoạn lại dừng lại để chụp ảnh. Bắt gặp 1 đoàn người 10 bạn xem full đi cùng chiều, chúng tôi chào nhau như những chiến hữu vậy và tôi và anh join cùng với đoàn. Đây là đoàn bay từ Sài Gòn ra họ có 15 ngày để khám phá hết Đông và Tây Bắc đây là chặng thứ 2 sau chuyến đi Mộc Châu leo Pha Luông hôm trước đó.
Trên đường lên Mù bạn không thể bỏ qua một con đèo đó là đèo Khau Phạ. Con đèo này là một trong những con đèo quanh co và dốc đứng bậc nhất Việt Nam. Theo tìm hiểu của tôi Khau Phạ có nghĩa là Sừng Trời (chiếc sừng núi nhô lên tận trời), hay đôi khi còn được hiểu là Cổng Trời… đèo Khau Phạ cao 1200m so với mặt nước biển, đây là con đèo mà quanh năm mù sương bao phủ. Hôm đấy thời tiết khá đẹp nhưng cả con đèo khi chúng tôi qua vẫn nằm ở trong sương mù, cả con đèo như 1 con rắn lớn, quanh co uốn lượn, khoảng cách tầm nhìn bị ngắn lại, xe đằng trước không thể nhìn thấy xe đằng sau khi khoảng cách 5m. Anh lái xe đằng trước tập trung, thỉnh thoảng lại đi chậm lại để lấy tay lau kính vì sương ướt nhèo hết kính mũ bảo hiểm, tôi ngồi sau ôm anh nhẹ và thích thú như là đang lạc vào xử sở thần tiên vậy 😉
Đi đến đỉnh đèo chúng tôi dừng lại để chụp ảnh: anh vừa đưa máy lên chụp những shoot đầu tiên tôi liền trêu anh: “Ở đây sương gió mờ nhân ảnh – Ai biết tình ảnh có đậm đà” Anh lấy máy ảnh hướng về phía tôi: Này thì đậm, này đà này… cho em không kịp chở tay thay quần áo…:) ôi những shoot ảnh tôi xấu điên cuồng đi được. 🙁
Sau nhưng giây phút vui vẻ đó chúng tôi lại lên xe, phóng về hướng mù Cang Chải, đi tầm gần 10 km nữa thì có biển báo Thị trấn Mù Cang Chải. Chúng tôi rú lên như những con thú tìm được về với rừng. Phóng xa tầm mắt là những ruộng bậc thang bạt ngàn trải dài, xa xa là những ngôi nhà bé xíu. Có thể nói nó như là một bức tranh thu nhỏ lại trong tầm mắt.
Lần đầu tiên tôi thấy cảnh ruộng lúa đang mùa thu hoạch đẹp như thế. Cả đoàn dừng xe lại. Ai cũng lấy đồ nghề ra để chụp, vì ai cũng muốn ghi lại nhưng cảnh sắc đẹp nhất của thiên nhiên nơi này. Đặc biệt với đội Sài Gòn thì họ còn phấn kích hơn hai chúng tôi, cảm nhận được những nụ cười mản nguyện của những người bạn được trả công xứng đáng sau cả chuyến bay xa, rồi chạy xe gần 300km lên đây. Những nụ cười trên gương mặt của những người lạ mà chỉ có nói chuyện đã thấy thân thiện quá, từ những người không quen biết chúng tôi có cùng đam mê có cùng sở thích nên thấy mới nói chuyện đã thấy như những người bạn, trong họ toát lên là niềm đam mê khám phá, trải nghiệm và điều đặc biệt là họ yêu tổ quốc Việt Nam muốn đặt chân đến những miền đất xa xôi của tổ quốc.
Đến trưa cả đoàn ăn trưa tại thị trấn Mù Cang Chải, nghỉ ngơi ăn trưa, việc đầu tiên lại là sạc máy ảnh. Ăn trưa nói chuyện với mấy người trong đoàn đi chúng tôi học hỏi thêm được kinh nghiệm chụp ảnh căn chỉnh ảnh, nên rất vui. Ăn trưa xong cả đoàn tìm một nhà nghỉ vứt đồ đặc ở đấy. Tôi và anh nghỉ tầm 30 phút thôi thì chúng tôi lại réo cả đoàn dậy, trời lúc này lại đổ mưa, ai cũng mặc áo mưa, chúng tôi đi về hướng bản Lìm Mông, nhưng chả hiểu đi thế nào chúng tôi lại bị tách đoàn, đường lên bản đi lại khó khăn, hiểm trở, những con đường đất bé tý, toàn đất đỏ, vừa đi vừa hỏi thì cuối cùng tôi và anh cũng đã đến được.
Cả một thung lũng lúa vàng óng, một vài bà con người dân tộc đang thu hoạch lúa, anh thì hì hục chụp ảnh, tôi qua chỗ bà con đang gặt lúa cũng vào cầm liềm gặt lúa cùng, những đứa trẻ cũng theo mẹ vác lúa trên lưng, ánh mắt đen nháy của mấy em nhỏ hồn nhiên và vui đùa bên những bông lúa. Nhớ mãi gương mặt với nụ cười hiền từ ấm áp của bà con nơi đây, niềm vui hiện lên gương mặt họ đó là năm nay thời tiết mưa thuận gió hoà nên họ đã có một mùa vàng no đủ. Đó là niềm vui tưởng chừng hết sức bình dị nhưng lại là tất cả niềm hạnh phúc của bà con, vì ngoài lúa ra họ chẳng có gì để trông chờ vào cả.
Tôi và anh chào bà con rồi lại theo con đường quay lại lối cũ để đi về xã La Pán Tấn, nơi đây có ruộng bậc thang mâm xôi, La Pán Tẩn nổi tiếng bởi những thửa ruộng bậc thang đẹp tựa vân tay của trời. Lúc này trời đã hết mưa những tia nắng buổi chiều càng làm cho cảnh vật nơi đây đẹp và bình lặng, đi đến ruộng bậc thang mâm xôi chúng tôi bị lạc đường, con đường người dân chỉ không phải con đường chính lên đến mâm xôi, cứ đi qua những dốc ngược tôi phải xuống đẩy xe cho anh, một lúc thì lại gặp đoạn đường toàn bùn tôi phải bỏ giày ra đi chân đất, vì phải lội qua những vũng bùn lầy lội. Cả người tôi và anh toàn là bùn là đất… mệt lả thì cuối cùng cũng đã đến. Mâm xôi đã hiện ra trước mắt, tôi và anh như vỡ oà, vì may mắn vẫn còn kịp chụp được những kiểu ảnh khi còn ánh mặt trời chưa lặn hẳn.
Khi những ánh mặt trời đã lặn không còn tay săn ảnh nào ở đấy nữa, nhóm trẻ và những người dân ở đây cũng đã về, chỉ còn lại hai chúng tôi nơi đây. Quần áo còn vương bẩn bùn đất, bụng đói, khát nước, mệt mỏi. Anh ngồi còn tôi gối đầu lên chân anh, tôi lấy máy ảnh mở xem lại những kiểu ảnh chính tôi chụp, mỉm cười hạnh phúc. Anh cho tay vuốt tóc và xoa ngực tôi, cúi xuống hôn tôi. Dưới ánh hoàng hôn, cả một cánh đồng lúa chín, chỉ có hai chúng tôi, nụ hôn anh hôn tôi ngọt ngào đến thế, anh cho tay bóp chặt ngực tôi, rồi bú liếm nó, anh nói: hôn ngực em thơm như mùa hương lúa chín í, chắc là sắp có sữa rồi” 🙂
Tôi cho tay thọc cậu bé anh, nó cũng đã rỉ nước ở đầu khấc, tôi hôn nhẹ nhàng nó, rồi boài anh đã nằm gọn trong miệng tôi, anh vẫn ngồi nhưng chống hai hai ra đằng sau, mắt nhắm lại, miệng hơi rên rỉ: nữa đi em…
Tôi cứ mút rồi lại đá lưỡi quanh con cu anh nóng hổi, cảm giác làm tình dưới ánh hoàng hôn thích và lạ lắm, đây không phải là lần đầu chúng tôi yêu ở ngoài thiên nhiên nhưng chả hiểu sao mỗi khi yêu ngoài thiên nhiên, cảm giác mỗi nơi một khác. Được một lúc anh không chịu được nữa cởi luôn cả quần anh và quần tôi ra, ấn mạnh boài anh vào cô bé của tôi. Tôi nằm đấy mắt hướng nhìn lên bầu trời, những đám mây trắng vẫn đang lững thững trôi, rồi nhắm nhắt lại khi nụ hôn của anh tới tấp đến tìm lấy môi tôi. Lúc này tôi chả còn nghĩ nữa thả lỏng cơ thể và người như đang trôi theo nhưng đám mây về đâu tôi không cần biết nữa, chỉ biết lúc này tôi đang đám say trong men tình. Anh cứ nhấp, nước lồn tôi chảy ra ướt át, anh nhấp theo nhịp bẩy nhẹ ba mạnh, cứ thế cứ thế người tôi lại run lên, tay tôi phải giữ và vò vào cỏ, đất vì không kìm được cảm xúc nữa và anh cho tôi lên trên mây từ lúc nào không hay nữa. 😉
Kỷ niệm về Mù còn nhiều lắm vì tôi đã đi lại nơi này mấy lần rồi, nhưng xin phép tôi chỉ kể thế thôi. Hẹn mọi người cung tiếp nhé. Hôm nay tôi dành nửa buổi chiều để viết nốt vì mai tôi đi chơi Trung thu ở nơi xa rồi, về sẽ có phần mới cho mọi người đọc nhé. Chúc cả nhà Trung thu vui vẻ. Love all. <3