Nhật Ký Phịch Thủ - Nữ Viết - Chương 11.1
Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời
Em ngược thời gian, em ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh
…
Có phải khi tớ yêu cậu là trái ngược không? Tuổi tác, công việc, mối quan hệ… Nhưng trả biết cuộc sống khéo gieo tơ duyên. Đến với cậu như là một định mệnh của tớ. Chả là gì cả nếu như cả hai yêu nhau, những điều tưởng chừng luôn luôn trái ngược thì khi yêu nó lại trở nên đặc biệt trong tình yêu của tớ và cậu.
Cậu một chàng trai kém tuổi tớ, nếu không vì yêu cậu thì những đàn ông kém tớ tuổi chưa bao giờ được tớ để ý, tớ luôn coi là: gà con, ít kinh nghiệm vắt mũi chưa sạch vậy.;)
Nhưng chính vì tuổi trẻ, vì cậu ít tuổi nên nhiều thứ mà những người đàn ông trưởng thành không làm được cho tớ: Cậu yêu tớ, chiều tớ và quan tâm chăm sóc tớ theo cách của riêng cậu. Tình yêu thì vẫn có yêu ghét rõ ràng, những điểm tớ ghét cậu tớ vẫn phải nói:
Tớ ghét cái kiểu mỗi khi cậu giận tớ. Cậu luôn im lặng, tắt máy, tớ thì điên cuồng lên để liên lạc với cậu.
Tớ ghét nhất cậu có chuyện gì buồn nhiều khi hay giấu tớ, tớ biết vì cậu không muốn làm tớ lo lắng nhiều. Phụ nữ luôn thế tớ lại luôn nói rõ nhiều. Nhưng cậu có biết mỗi lần cậu như thế tớ muốn phát điên lên vì không thể liên lạc được với cậu, tớ lo lắng, tớ đặt ra hàng trăm câu hỏi: vì sao, tại vì sao… rồi lại tự mình trả lời. Chắc cậu chỉ muốn được yên lặng và không muốn nghe tớ nói lúc như thế.
Rồi khi những lúc tớ giận cậu, tớ lại không nói gì thì lúc này cậu lại nói: Làm ơn em nói đi dù có mắng chửi anh, nhưng em nói đi xin em đừng im lặng. Nhiều khi sự im lặng còn sợ hơn cả những tiếng ồn ào…
Tớ ghét lắm mỗi lần tớ khóc vì cậu, tớ biết tớ lúc đấy trông ngu ngốc lắm, Không phải một lần mà rất nhiều lần cậu làm cho tớ khóc. Cậu luôn hứa không bao giờ làm cho tớ buồn, không bao giờ làm cho tớ phải khóc… Nhưng mà rồi cậu lại làm tớ khóc. Phải chăng vì tớ quá nhạy cảm, và tớ đòi hỏi ở cậu quá nhiều hay đơn giản chỉ vì khi yêu cậu tớ lại trở nên quá yếu mềm như thế…
Còn những điểm tớ yêu cậu thì nhiều lắm:
Nhiều thứ tớ muốn khen cậu lắm nhưng chưa bao giờ tớ nói với cậu: Chỉ có chê cậu thôi. Qua đây tớ muốn nói với cậu nếu cậu đọc được: Chàng trai à, có nhiều điểm của cậu mà càng yêu tớ càng chết mê chết mệt cậu, cậu có biết không?
Tớ yêu cái dáng người cao, thư sinh, đôi mắt to với hàng mi dài. Tớ biết nhiều bạn gái thích đôi mắt ấy nhưng chưa bao giờ tớ khen cậu 1 lời nào… Chưa bao giờ luôn… Vì tớ ghét đàn ông biết mình đẹp trai là luôn ra vẻ thế này thế nọ.
Tớ yêu cái kiểu nghệ sĩ của cậu, nào làm thơ, đánh đàn, hát, chụp ảnh lại còn luôn luôn ga lăng với con gái… Cũng vì thế mà nhiều lần tớ với cậu cãi nhau chỉ vì chuyện trên trời dưới biển ví như chuyện cậu viết thơ vu vơ trên FB rồi tớ cứ hỏi cậu viết cho ai???
Tớ yêu đôi bàn tay gày gày xương xương của cậu, đôi bàn tay ấy đã đèo tớ qua bao nhiêu cung đường, đôi bàn tay này đánh đàn hát cho tớ nghe mỗi khi tớ buồn, và luôn ôm ghì chặt lấy tớ làm cho tớ như muốn nghẹt thở mỗi khi mình gặp nhau sau bao ngày xa cách…
Tớ yêu cách cậu chiều chuộng tớ, cậu là người đàn ông đầu tiên yêu tớ mà biết nấu cho tớ những món tớ thích, tớ nhớ những bữa cơm trưa, những buổi chiều cậu chờ tớ đi làm về ăn cơm. Tớ chưa bao giờ được ai làm cho như thế cả…
Nhớ những lần tớ ốm, cậu mua thuốc chạy xe mang đến tận chỗ tớ làm, đưa tớ đi ăn rồi bắt tớ uống thuốc. Hay những quan tâm chỉ là những tin nhắn rất đỗi giản dị: Nhớ uống thuốc đấy nhé k là chết với anh.
Tớ yêu cách cậu yêu tớ… Những nụ hôn, những cái vuốt tóc, vuốt ve cơ thể tớ, mát xa cho tớ, cậu quá hiểu từng ngõ ngách cơ thể tớ nên luôn làm cho tớ những giây phút ngất ngây. Mỗi khi làm tình xong cậu luôn ôm tớ vào lòng rồi cả đêm tay cậu làm gối để tớ được nằm gọn trong vòng tay của cậu. Mỗi lần tớ chở mình lại như phản xạ cậu lại lấy tay vỗ nhẹ vào mông tớ như sợ tớ tỉnh giấc kiểu như đang ru em bé ngủ… Hành động này đáng yêu lắm cậu có biết không ??? Tớ cũng biết cậu mỏi tay lắm nhưng cậu luôn làm thế với tớ. Cậu bảo cậu thích ôm tớ cả đêm, và bảo ở bên tớ cậu cảm thấy bình yên lắm.
Cậu ít khi mua quà tặng tớ mà mỗi lần tớ buồn là lại một hành trình mới, cậu muốn đưa tớ đi khám phá một địa điểm mới nơi mà tớ có thể đã qua hoặc chưa qua nhưng để cho tớ có những cảm nhận, trải nghiệm khác mỗi khi ở bên cậu.
Tớ đã thay đổi rất nhiều từ khi yêu cậu, từ một con bé kiêu kỳ, rồi thành một người thân thiện hoà đồng, tớ cứng rắn hơn, độc lập và mạnh mẽ hơn sau mỗi cung đường. Lúc nào cũng sống có niềm tin và nghị lực vì đi nhiều khi trở về bài học tớ nhận được không phải là những cảnh đẹp tớ nhìn thấy mỗi cung đường tớ đi qua mà tớ biết tớ phải thấy hạnh phúc và phải luôn sống vui vẻ, vì ngoài kia còn bao nhiêu mảnh đời éo le, bao nhiêu em bé vùng cao nghèo đói mà các em vẫn luôn cười.
Yêu cậu tớ trưởng thành hơn rất là nhiều và cho đến bây giờ tớ nhớ lại từ khi yêu cậu tớ không còn biết mình đã bao nhiêu lần xa nhà khi mà bên cậu ngủ dậy không cần tiếng chuông báo thức và cậu có biết mỗi buổi “sớm thức dậy ở một nơi xa” tớ hạnh phúc lắm không? Và tớ biết, tớ có thể ngược đường – ngược nắng chỉ để yêu cậu và ở bên cạnh cậu dù có ở nơi đâu. Gửi cậu người đàn ông tớ yêu….
….
Thật lòng em mơ mơ cùng anh đi đến tận cùng
Tận cùng chân mây vượt núi cao hay biển sâu
Biết mấy là yêu cho vừa
Giết mấy thời gian cho vừa
Khi yêu ta mơ về nhau
Thấy lắm lúc lòng mình nhẹ nhiều khi
Muốn ném hết tất cả để mà đi
Một lần mình sống như những đứa nhóc không nhà
Sớm thức dậy ở một nơi xa.
(Viết cho cậu – Người đàn ông tớ yêu – Nhân vật chính trong Nhật Ký của tớ)