Nhật kí người tôi yêu - Chương 6
Phần 6
Tôi thấy cửa mở em bước vào trên tay là bát phở.
– Em ăn đi ,bụng em đang sôi lên kia kìa , Em ko sao chứ …(thấy tay em bị xước)
Thấy tôi lo lắng mà chẳng hề than vãn thì khóe mắt em lại ứ đọng những giọt nước long lanh.
– Hu hu, làm người ta sợ muốn chết, anh là đồ …đáng ghét
– A ko sao mà ,khỏe lắm
– Ko sao cái gì mà ko sao, bác sĩ bảo thiếu tí nữa là vào cột sống ko đi lại đc rồi.
– Tay em có bị sao không .
Em lại ép mặt vào tay tôi
– Lo cho e thế cơ à, a mà có làm sao e sống sao đc , nên từ giờ không được như vậy nữa nghe chưa.
Tôi ko nói gì, chỉ nhìn em. Em đã thôi khóc nụ cười lại hiện trên môi
Từng gắp phở em đút cho tôi thật ân cần, nhưng tôi thầm cảm nhận được nó sẽ không còn lâu nữa ,cố ăn đc 1 nửa bát thì đau quá ko nuốt đc nữa
Lúc này Hắn đến , Gã đàn ông mỉm cười nhìn tôi , tôi muốn vùng dậy đập thẳng vào mặt gẫ nhưng không thể . Cố gắng kìm nén cảm xúc điệu cười gượng gạo của tôi thật đáng thương.Mặt gã vẫn còn vài dư âm của việc mới xảy ra .
em cố nán lại nhưng tôi ghé sát vào tai em nói nhỏ.
– em về tắm đi kìa ,đêm qua …chưa …rửa mà
Em đỏ mặt ,ngượng ngùng xấu hổ
– đồ….đồ đáng ghét …còn chưa chết à mà nghĩ đến nó nữa chứ
Tôi cố tỏ ra vui vẻ che dấu đi cơn đau thể xác .Đưa mắt dõi theo bóng hình em chào
Em lững thững bước từng bước nặng nề, như thể sức lực của em đã bị một thứ gì đó hút hết vậy , Nhưng sao lúc nào và ở bất kì hoàn cảnh nào đi nữa em vẫn thu hút bởi ánh nhìn xung quoanh , khi cánh cửa phòng bật mở tôi nhìn thấy mấy ánh mắt nhìn em có vẻ rất tôn thờ …cái điệu bộ mệt mỏi ấy, vùng vằng ấy làm tôi thoáng vu vơ …
Gã đàn ông lại mỉm cười nhìn tôi ,tôi nhắm mắt làm ngơ như thể hắn ta là vô hình và không hề tồn tại trước mặt tôi vậy.Hắn biết điều đó nhưng cũng chẳng nói gì , nhưng sao ánh mắt đó …nó hình như vẻ rất hài lòng không hề như tôi từng nghĩ .Hắn bắt chuyện với tôi nhưng tôi đã nhắm chặt mắt .
5 phút sau ,tiếng bước chân đều đều ,dồn dập từ những đôi giày nện xuống nền đá kêu cồng cộc ,tiếng xin lỗi chị cho tôi qua liên hồi. một đám khoảng chừng 15 người xuất hiện ,Tôi hé mắt nhìn trộm cách ăn mặc thể hiện lên sự sang trọng quần tây áo vest , tất cả đều săm trổ đầu tóc thì chẳng ai giống ai đến đứng trước mặt gã đàn ông vẻ lễ phép đồng thanh nói
– đại…c….
Gã đàn ông ra dấu im lặng chỉ tay về về phía hành lang ,cả gã và bọn kia đều ra ngoài ngồi ở một quoán nước mà trên tầng tôi có thể nhìn thấy ,Đây là bệnh viện chia ra 5 dãy nhà ,tôi ở một mình một phòng (phòng vip) có điều hòa , từ cạnh giường nhìn xuống dưới các quoán nước, quoán phở san sát nhau kín mít.
Tôi khẽ cựa mình định ngồi dậy nhưng đau vã hết mồ hôi nên đành thôi, với cốc nước tôi uống 1 cách khó khăn.
30 phút sau thì một người khuân mặt trông khá già dặn , da ngăm đen đến ngồi cạnh giường tôi …Tôi cũng chả thèm để ý làm gì.Tiếng nhạc chuông mà tôi để , đúng là điện thoại của tôi rồi ,không sai vào đâu được , Nhưng không thể với tới ..ôi cái Dm tôi thầm chửi. Gã kia thấy thế lễ phép hỏi
Gã : anh dậy rồi à….anh cần gì không để em giúp
Tôi: bạn lấy giùm mình cái điện thoại với
Nó ở trong tủ đồ cá nhân
Gã: dạ được …gã gãi đầu cúi gằm mặt xuống ,trán nhăn lại tay đưa điện thoại cho tôiTôi biết h này chỉ có em gọi chứ còn ai
Tôi: alo ,anh nè …em về đến nhà chưa …
Em: em về rồi ,anh ơi ….em..em …tắm đã nó nhây hết ra rồi ghê quá …hix hix
Tôi: ừ …em tắm đi
Em : dạ …a nghỉ đi tắm rửa xong em lại vào ..à anh thích ăn gì em mua
Tôi: Thôi k cần đâu ,ngốc …ah …em ở nhà nghỉ đi … …hai mắt tôi lại cay cay ,tôi nghĩ tên Minh kia cho một đứa ở lại và về là vì chuyện giữa tôi và em liệu rằng có xảy ra chuyện gì không …tôi bất an lắm
Em: Ứ đâu …vào đó với anh cơ
Tôi: anh bảo k nghe à
Em : không đấy hihi thôi em tắm đây …em yêu anh …Rồi em cúp máy
nằm mãi ko ngủ lại đc vì vết đâm hết thuốc tê bắt đầu đau. Đành bật tivi xem cho đỡ nhàm. Tôi nhìn đồng hồ 7h tối thì em đến.Trên tay là hai bịch màu đen khá nặng tiến đến hôn vào má tôi rồi bắt đầu lôi trong 2 cái túi mà vừa nãy em khệ nệ sách vào. Nào là hoa quả, sữa, bánh, thuốc rồi mấy quyển tạp chí. Tôi cảm tưởng em bê nguyên cái cửa hàng bách hóa về đây vậy. Em bắt tôi ăn đủ thứ tôi nhăn nhó mà há mồm cho em đút, em còn ngủ lại đây với tôi .
Gã da đen xin phép ra về để lại tôi và em
Màn đêm buông xuống cũng chính là lúc con người trở nên yếu đuối hơn bao giờ hết , ánh đèn mờ nhạt hắt vào khung cửa chiếu lên khuân mặt xinh đẹp của em.Tôi ngắm nhìn tim đập rộn ràng như thể nó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy .
tôi không biết bầu trời màu gì. Tôi chẳng cảm thấy điều gì ngoài nỗi đớn đau vượt sức chịu đựng. . Tim tôi thắt lại tan ra làm ngàn mảnh Vỡ vụn.
Tôi nằm lặng nhìn em hàng giờ, cổ họng nghẹn đắng. Chưa bao giờ cảm giác bất lực lại làm tim tôi nhức nhối như vậy. Vì em không phải một người đơn thuần, em là người con gái tôi yêu . Những dòng kí ức đẹp trong tôi chợt hiện lên như một thước phim quay chậm.
Tôi đã từng ví hạnh phúc như bong bóng xà phòng, chúng rất đẹp, rất long lanh, mà chỉ được một thời gian ngắn thôi, rồi cuối cùng cũng sẽ vỡ tựa như chưa từng tồn tại.
Tôi bực bội, điên cuồng, gào thét, giận người đó, mắng người đó. Tôi quá tin vào tình yêu của tôi và người đó. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tình yêu của chúng tôi sẽ có một ngày dừng lại.
Người đó bảo …ở bên cạnh tôi thì được cái gì .. à vâng chẳng được cái gì cả.
Ngày mà người đó bỏ tôi theo đuổi một người giàu hơn tôi ,tôi đã cố níu kéo nhưng không được , tôi nghĩ rằng mình sẽ không thể yêu ai chân thành được nữa.
Ngày hôm đó tôi gom đồ để chuyển sang khu trọ mới , tôi không muốn ở cái nơi
“đau thương này nữa”. tôi ôm đồ đi dưới mưa, em hàng xóm của tôi bảo: “Trông anh tội nghiệp thế, mà người yêu anh chẳng thương anh.” Em ấy là đứa cứng rắn, tôi chưa từng thấy nó thương hại ai. Thế mà giờ nó thấy tôi tội nghiệp. Tôi ngẩng đầu lên, mưa rơi lã chã trên mặt: “Cả thế giới đều thương tôi, sao người đó không thương tôi?”.Tôi không tin người đó hết thương tôi. Mỗi ngày tôi ôm ấp niềm hy vọng đó để tiếp tục sống ,Nhưng rồi hi vọng cũng bị dập tắt.
“Rồi thì em lại đến ”
Ngày yêu em ,tôi đã không còn vui cười như trước kia nữa rồi , ngày yêu em, tôi muốn làm mọi thứ. Tôi muốn ra nước ngoài học Thạc sỹ. Tôi muốn đổi việc lương cao hơn, có tiền đồ hơn. Tôi muốn học TOEFL, GMAT, … Đủ thứ trên đời mà tôi có thể làm. Tôi lao đầu vào học hành. Có những hôm em đến chơi tôi để em ngồi chơi một mình, tôi ngồi học.Thỉnh thoảng ngước mặt lên nói một câu “nhìn gì mà ghê vậy” rồi lại cắm đầu học. Lúc sắp đến giờ về rồi tôi mới chạy ra ôm em một chút.
Với tôi lúc đó, em chỉ là một đốm sáng trong ngọn lửa hạnh phúc bập bùng mà tôi theo đuổi. Tôi chưa từng nghĩ rằng, xa em, mất em là điều gì to tát. Cuộc sống mới đang chờ đợi tôi ở phía trước, tiền tài, danh vọng đang vẫy gọi tôi.
Ngày yêu em, Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày, mình sẽ lại yêu “một ai đó” điên cuồng như thế. nước mắt tôi chỉ chực ứa ra. Tôi ngửa mặt lên, tôi sẽ không rơi một giọt nước mắt nào vì ai nữa. vì tất cả đều là kẻ xấu xa . Tôi thì thầm hát ca khúc : “In the end, it doesn’t even matter.” Bài hát “In the end” của nhóm nhạc Linkin’ Park tôi thường nghe mỗi khi bị stress. Nhưng lần này, nó cũng chẳng giúp tôi được bao nhiêu.
Bao nhiêu người nói tôi mạnh mẽ, tôi kiên cường, tôi dũng cảm. Hóa ra, tôi cũng chỉ là một người, bị thứ mà nhân gian gọi tình yêu quật ngã.
Em giống như một nhà ảo thuật gia với phép thôi miên đặc biệt tài tình. Đôi mắt em giống như hai hòn ngọc khép hờ lung linh và thu hút đến diệu kỳ. Mỗi lần nhìn sâu vào đôi mắt ấy là thần kinh tôi lại tê liệt cả đi. Tôi cứ ngơ ngẩn, ngẩn ngơ giống như người mất hồn vậy, em đã cướp mất hồn tôi chứ chẳng phải ai khác. Tôi yêu em, mê em, say em. Em đã khiến trái tim tôi ngày đêm thổn thức, đập rộn ràng mỗi lúc nhớ về em.
Ôi … ôi … chuyện gì đang xảy ra vậy ,nước mắt tôi lại rơi sao , lại một lần nữa nó không thể kìm nén được nữa , nó ứ đọng rồi lăn dài trên khuân mặt tôi ..tôi nấc lên từng tiếng , từng tiếng như một đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi vậy
Em tỉnh giấc , chạy đến ôm lấy tôi mà khóc theo , tôi chẳng biết em khóc vì cái gì nữa .Tôi khóc ,em khóc hai tiếng nấc quyện vào nhau như bản hòa ca đầy bi thương
Sau những phút giây mất kiềm chế đó ,em
ôm lấy tôi bờ môi căng mọng hàng ngày của em giờ trở lên khô ráp ,Nó áp vào hai mắt tôi mà lau đi những giọt nước mằn mặn ấy .
Em hỏi tôi vì sao lại khóc có phải anh đau quá không ,tôi lắc đầu ngoay ngoảy Tôi kể hết cho em về tôi, tôi ko muốn giấu em bất cứ điều gì nữa, em chỉ chăm chú nghe về cuộc đời tôi về những mối tình bi thương của tôi rồi thỉnh thoảng đưa tay lên lau nước mắt .
Mùi Thơm từ cơ thể em phả vào mũi tôi khẽ hít để cảm nhận lấy nó thơm như mùi tình . Thoang thoảng trong chốc lát, nhưng không thể quên.
“Giống như tình yêu của tôi dành cho em vậy” .
Tôi nhận ra rằng.
Thì ra, tình yêu không cần một lí do nào cả.
Ai bảo phải có tâm hồn thánh thiện thì mới có thể bắt đầu một tình yêu đẹp?
“Tình yêu rõ ràng không thể làm thay đổi một người, nhưng một người có thể thay đổi vì tình yêu.”
Và tôi đã thay đổi vì em ,tôi hận lũ con gái hám tiền ,hám danh ,hám lợi .nhiều lúc tôi
còn thầm chửi thề nữa . Nhưng em đã dạy cho tôi thế nào là tình yêu thật sự
Giờ đây tất cả những thứ kia chẳng còn quoan trọng với tôi nữa rồi , tôi nhận ra chính em …và em mới là tôi cần nhất .
Tôi muốn hét lên Em à, anh chẳng cần gì, chỉ cần em yêu anh. Anh nguyện gồng gánh cả quá khứ, hiện tại và tương lai cùng em. Công việc này không làm thì làm việc khác, không kiếm tiền bằng cách này thì bằng cách khác, không ở nơi này thì ở nơi khác, nhưng em thì chỉ có một. Có thể, trên đời này, bao nhiêu bàn tay chìa ra cho anh nắm, nhưng anh chỉ muốn nắm lấy bàn tay em. Bao nhiêu bờ vai có thể tựa vào, nhưng chỉ muốn ngả vào vai em. ” xin em đấy” , nhưng tôi không thể thốt lên chỉ ư ứ trong cổ họng nghẹn đắng.
Trong đầu tôi không ngừng xuất hiện lên vẻ mặt của gã lại là cái nhìn đáng ghét đó ,tôi như muốn phát khùng lên khi mỗi lần gã ném cái nhìn thân thiện đó thẳng vào mặt tôi.
Tôi nhắm mắt lại hiện lên những giấc mơ không hình hài. Trong giấc mơ nào đó, hắn kéo em về phía hắn , bỗng dưới chân tôi hóa thành một vũng lầy đỏ au nhớp nháp, tôi vẫy vùng trong đó, cố ngoi lên tìm cho mình một lối lên nhưng không thể hắn vẫn đứng đó, nhìn tôi và cười ***
Hắn là ai ,mà đã xuất hiện giữa cuộc đời tôi. để đánh cắp đi hạnh phúc của tôi chứ Tôi lắc đầu vài cái để trấn an mình.
Tôi mở mắt, đưa tay bấm nhẹ vào thái dương, tất cả chỉ là ảo giác thôi mà.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn em , một giọt mồ hôi từ người tôi rơi xuống dù máy điều hòa trong phòng vẫn đang bật. Một luồng hơi lạnh thổi qua lưng tôi, không gian và thời gian dường như đứng yên. Giọt mồ hôi của tôi ngưng đọng giữa không gian,chuyển sang thành màu đỏ bỗng chốc nó biến thành vũng lầy rồi vỡ tan trên gương mặt em , cũng là lúc tôi bỏ em ra, nằm thở từng hơi nặng nhọc.
Em hoảng hốt , ngồi bật dậy gương mặt em tái nhợt như không còn một chút máu , em lay đầu rồi gọi tên tôi cho đến khi tôi mở mắt mới hoàn hồn lại
Tôi cười, nụ cười cay đắng. *** Gã đàn ông vẫn đứng, trân mắt nhìn tôi rồi cười mỉm, hiền dịu. Gã lại cười, nụ cười càng ngày càng rộng, méo mó đến kì dị.
Tôi rúm ró người trên tấm nệm trải gas nhàu nát … Tôi giật mình, ngồi bật dậy, mồ hôi tuôn ra như tắm. Căn phòng 13m2 chìm trong bóng tối đặc cứng, chỉ còn tiếng kim đồng hồ nhích từng giây một, uể oải. Tôi không còn cảm nhận được vết thương thể xác kia nữa , nó quá nhỏ bé .
tôi và em chưa bao giờ hiểu hết về nhau, và cũng chính vì chưa hiểu hết về nhau, nên em và tôi vẫn luôn ma mị, ám ảnh nhau trong những vòng tròn luẩn quẩn, không tìm ra lối thoát
Cuộc đời mỗi người bắt đầu bởi một chữ duyên, và khi gặp gỡ và ở cạnh một người có thể đi cùng tới hết quãng đời còn lại thì còn cần đến chữ phận. Và người ta gọi đó là định mệnh.
Tôu ôm em vào lòng, quyết định hỏi em ,sự thật về bản thân em mà tôi đã tự nhủ sẽ chẳng bao giờ hỏi đến ,hơi thở tôi trở nên nặng nề khó cất thành tiếng dọng trầm xuống ,hai tay run run nắm lấy bàn tay em.
– Em …ơi…
– dạ …anh
– a..n..h …anh hỏi em một chuyện nha …
– vâng…anh hỏi đi
– Người …cái người…tên …M..i…n..h …kia ấy …anh ta là gì với em mà sao…sao em ..lo lắng cho anh ta như vậy
-Hở …anh …anh ..đang …ghen …
– không ( miệng em hé một cụ cười mỉm thật thu hút)
– Đây là lần đầu tiên em thấy anh ghen vì em thì phải
– hix hix (tôi bực mình nhưng cũng chẳng biết nói gì)
-ngốc ạ…không phải đâu …anh minh là anh trai em đấy hì cũng biết ghen cơ
– Hả …cái gì …vậy sao em không nói sớm ah…ah…tôi há hốc miệng vui mừng khôn xiết …nửa đêm rồi …mà trong phòng bệnh ..một tiếng cười sảng khoái haha rõ to phát lên …làm mấy cô y tá phải chạy sang gõ cửa hỏi có chuyện gì vậy …haizzz có khi lại nghĩ tôi bị động kinh cũng nên ấy chứ ……sao lúc này tôi lại trở nên hạnh phúc đến như vậy …tôi ôm chặt lấy em mà quên đi vết thương , làm nó rỉ máu .Tôi nghĩ lại mình đúng là một thằng trẻ trâu chưa hỏi rõ mà đã …đã…..nghĩ …em như vậy
Cũng đúng thôi người ta nói
“khôn đâu ở trẻ ,khỏe đâu ở già ”
… trong hoàn cảnh đó mấy người có thể suy nghĩ được những điều vậy chứ . Tôi hạnh phúc và đã gỡ được nút thắt kia …cảm nhận sự thân thiện và hài lòng của một người anh . Bầu ngực em lắc lư cọ vào khuân mặt khẽ thoáng cười .Ôm em ngủ một giấc ngon lành đến tận sáng