Nhật kí người tôi yêu - Chương 19
Đợi chờ là hạnh phúc mà ..
Phần19
Khi mọi người đều ra về , cái nhìn đầy lưu lưu luyến của Vy, ánh mắt của hoàng nhìn em ,tất cả đều được thu gọn lại trong võng mạc của tôi .
Chiếc xe đang đi trên một con phố thì em khẽ nói
– mình đi dạo một chút …anh nha ..
Tôi và em ,tay đan xen nhau đi dạo trên con phố ,tôi sợ , nỗi sợ của tôi không đơn thuần là ..sợ hãi , mà còn là lo sợ sẽ làm tổn thương người khác nữa .Nhưng ở cái thế giới rộng lớn này tôi biết mình muốn tồn tại thì phải thêm một chút gia vị vào cuộc sống , thêm cả nhẫn tâm , độc ác và chút khéo léo nữa .
Con người ai chả có số mệnh nhưng sợ hãi một tương lai chưa xảy ra mà quên mất đi hiện tại cần phải sống chẳng phải là một sự hèn nhát hay sao?Tôi kéo mình về với thực tại
Em thấy tôi im lặng bước đi ..
– anh …anh ..:- em giật giật tay tôi khẽ lên tiếng
– ừ …em lạnh không
– dạ không …anh nghĩ gì thế ..mà ngẩn người ra thế kia ..lúc sớm hai người nói gì mà cười vậy
– có gì đâu , chỉ là anh chọc hoàng thôi
– hì ..em tưởng có gì chứ .hix …
– hoàng cậu ta quen anh minh sao ..
– vâng ạ ..hihi nói ra thì dài dòng lắm , anh ấy thích em , trước em cũng hơi hơi thích anh hoàng nhưng rồi bố anh ấy làm ăn với anh minh rồi cứ gán ghép em với hoàng , đâm ra em giận anh Minh rồi cũng lây sang hoàng luôn, Anh hoàng đi du học hơn 1 năm nay rồi chưa gặp . :-em nói một hồi đưa mắt nhìn tôi ,em nói tiếp
– Vy nó thích a rồi hay sao ý , em thấy lạ lắm ..:- vẻ mặt em thoáng buồn ,tôi lúng túng khi nghe xong câu nói
– hihi em hạnh phích quá
– hừm …nói vớ vẩn gì đấy
– Vì em biết chồng yêu em mà hihi
Tôi mỉm cười nhìn em , cái nhìn trìu mến chứa đựng đầy yêu thương
Hà Nội có những con đường mang hình của nỗi nhớ. một thời nồng nàn say đắm biết bao nhiêu để quá khứ qua đi rồi, Tôi vẫn nhìn thấy bóng hình mờ nhạt của Ly , người yêu cũ trên mỗi con đường theo mỗi bước chân chạy dài vào tận trong tim
“nhói …nhói…đau ..đau”
Tiếng còi xe vẫn hối hả , tiếng người vẫn không ngừng ,chính điều đó làm nên cái thành phố đông đúc chặt hẹp này trở nên thu hút hơn .
Em nắm tay tôi những bước chân tinh nghịch của em thật dễ thương biết nhường nào ,Em cố gắng bước thật dài đến nỗi tôi phải đua tay ra để nắm không thì sẽ tuột mất tay em .Cứ thế bước đi ,Tôi nghe từ phía sau Có ai đó nói rằng “xinh thế “.
Con người thật buồn cười họ chỉ nhìn thấy những gì trước mắt mình thôi chứ không hề suy nghĩ về một điều gì xa xôi hơn .Có ai đó lại khen em đẹp ,nhưng cái đẹp đó họ khen như thế nào. đẹp đúng với nghĩa của nó. Nghĩa là sự thuyết phục của một vẻ đẹp có chiều sâu tâm hồn và chiều rộng hình thức.
Người ta có thể khen một người phụ nữ có ngoại hình bắt mắt là xinh, nhưng để khen một người phụ nữ đẹp, họ phải đủ hiểu cô ấy. Và tôi cũng vậy, Tôi biết em đẹp không phải bởi vẻ bề ngoài thoạt nhìn đã lộ rõ vẻ lộng lẫy, cái đẹp của em đằm theo con tim .vẻ đẹp trong tâm hồn em nó thật ngây thơ và trong sáng .càng gắn bó mới càng nhận ra sự quyến rũ của em đến từ những thứ nhỏ bé, trầm mặc tất cả những thứ mà em đang sở hữu đều rất đẹp từ khuân mặt đến chiếc mũi đến bờ môi và nàn da .tất cả đều hiển hiện trước mặt tôi , cái đẹp ấy như nét duyên thầm làm nên chính con người em, như thứ hương đêm phảng phất, len lỏi rồi đọng lại trong ký ức của tôi và hiện tại .
mỗi khi lòng xác xơ, tôi vội vã trở về lấy cho mình dù chỉ là một chút bóng đêm trên đường phố quen… Vội vã trở về, vội vã ra đi… Chẳng thể nào qua hết từng con phố nhưng còn đó mùa thu, mùa thu đầy gió và rêu xanh bên những gốc cây già .
Tôi và em dừng lại , ngồi sát nhau hai đôi bàn tay vẫn cứ nắm để truyền hơi ấm cho nhau , tay tôi lạnh giá , tim tôi nghẹn lại .
Có những nỗi nhớ tạc vào những gốc cây, những con đường, những gánh hàng rong chở mùa về ngang phố, những vết ố của thời gian in lại trên lối nhỏ, tiếng chuông nhà thờ đổ và đám lá khô rơi đầy trên phố một đêm thu không quá ồn ào , không quá lạnh lẽo… Tôi đã ôm vào lòng biết bao thương nhớ, đã cất giữ biết bao kỷ niệm của bước chân người đi, của những bàn tay lạc mất nhau trong một ngày trời đất phẳng lặng mà lòng người thì trở gió chẳng yên… để rồi một ngày hôm nay tôi sánh vai cùng em bước lặng lẽ trên đường, nhìn hàng cây đang mùa rụng lá, cảnh vật chẳng đổi thay mà người thì đã thay đổi, chỉ ký ức đã gửi cả vào đây, vào những hàng cây có hình của nỗi nhớ.
Bởi vì có một Hà Nội như thế nên người ta có thể lạc mất nhau nhưng nỗi nhớ thì vẫn còn, vẹn nguyên trên một lối cũ, nơi những hàng cây đứng song hành qua bao mùa mưa nắng, như nhắc về những nguyện cầu, ước hẹn trong dĩ vãng đã xa..
Và đêm nay như số ít đêm đã qua, tôi nghĩ về kỉ niệm cũ trên phố, chẳng biết tìm gì. Có lẽ là đã tìm, sẽ tìm và còn tìm. Tìm những con đường đưa người ngược về một đêm ký ức thân thương. Dù đêm nay… Chỉ thấy tôi và em
Tôi như trẻ nhỏ đi dạo cùng em trên con phố cũ nghe thế kỷ tàn phai.
“Tôi như trẻ nhỏ tìm nơi nương tựa”
Tôi giống như một số nguyên tố cứ ngụp lặn trong cái vỏ bọc của chính mình. Bởi vì bản thân là số nguyên tố, chỉ có thể chia hết cho một và chính mình.Tôi chỉ có thể dành tình yêu của mình cho một người ,tôi chọn em .
Nên ở tôi, luôn ẩn chứa sự đấu tranh giữa các mặt đối lập – của một người quá đỗi nhạy cảm và vô tâm, yếu đuối và mạnh mẽ, dịu dàng và bướng bỉnh, đơn giản và khó hiểu, tự ti và ngạo mạn, trẻ con và đàn ông. Tôi không đặc biệt nhưng tôi khác biệt – Đơn sắc rực rỡ một nét màu dứt khoát… Một số nguyên tố các bạn có thể thấy ở tôi sự cô đơn nhưng không hề cô độc .
Tôi đang nắm lấy bàn tay em thật chặt, tôi sẽ không để em phải thấy cô đơn. vì tôi biết cô đơn là một thứ vô cùng đáng sợ .Tôi yêu em ..rất …rất yêu em , tôi đã nghĩ rằng mình đã thực sự quên hẳn người yêu cũ nhưng không phải , cô ấy đi mang theo trái tim băng lạnh và hôm qua cô ấy lại đến mang theo sự đáng thương đến “cùng cực” .tôi không biết lần sau cô ấy đến , người yêu cũ sẽ mang theo cái gì cho tôi phải chịu đựng nữa , cái quá khứ đó tưởng chừng như đã mờ nhạt đi theo thời gian thì giờ nó lại hằn lên rõ rệt giống như một vết “săm hình sữa” vậy ,chỉ cần có xúc tác rượu nó lại nổi lên . Nhưng biết thế nào được ,tôi cần phải mạnh mẽ vượt qua . tôi cần lạnh lùng và tàn ác ,đôi mắt tôi nhắm lại nghĩ đến tình yêu của tôi .
Tôi chẳng biết có ai giống như tôi không nữa ,tất cả mọi áp lực từ công việc cho đến đời thường tôi chỉ cần nhắm mắt , tưởng tượng ra hình dáng nụ cười của em là mọi thứ sẽ trở nên tĩnh nặng giống hệt như khoảng không mặt gương vậy .
Tôi không còn yêu cô ấy nhưng tôi cũng là con người , trong kí ức của tôi cô ấy đã từng được coi là tất cả ,đây chỉ là một thứ cảm xúc ùa về sau khi gặp lại mà thôi và có lẽ ai ai cũng sẽ có cảm xúc như tôi
Em cảm nhận được một điều gì đó thay đổi tâm hồn tôi đang xáo trộn , em chồm lên môi em lấp kín lấy môi tôi
” nụ hôn ngay giữa đường phố?”
” nụ hôn thức tỉnh tôi về với hiện tại”
” nụ hôn tràn ngập yêu thương ”
“nụ hôn tuyệt vời”
” mặc kệ trời đất xoay chuyển
” mặc kệ bao ánh mắt đang nhìn”
” mặc kệ tất cả ”
” áp sát ”
” say mê”
“liên miên không dứt”
Tình yêu của tôi dành cho em được nhìn một cách nhìn tổng quan chân thật nhất về tình cảm xuất phát từ hai tâm hồn đồng điệu, đến với nhau từ cảm xúc chân thật nhất mà bất cứ ai cũng phải ngưỡng mộ. Tình yêu của tôi và em hệt như là vũ điệu đẹp nhất mà bao người mơ ước, là khi tôi trao trọn con tim cho em và cảm thấy hạnh phúc mỗi khi được gần gũi âu yếm quan tâm, săn sóc cho nhau.
Tôi biết với tôi có 2 thứ mà tôi cần phải giữ thậy chặt.
“Thứ nhất là em”
” Thứ hai là tình yêu của em!”
” Nếu giọt nước là những nụ hôn, anh sẽ trao em biển cả”
“Nếu lá là những ôm ấp vuốt ve, anh sẽ tặng em cả rừng cây”
“Nếu đêm dài là tình yêu, anh muốn gửi em cả trời sao lấp lánh”
Bởi vì…
Tìm được một hạnh phúc quá khó
Nó phải trả giá bằng niềm đau, bởi những giọt nước mắt và thời gian và tôi phải nắm thật chặt em .Tôi yêu em
Chợt một nàn hơi ấm áp khẽ phả vào tai tôi , tiếng em thì thầm nói nhỏ .