Nhân Tra Chi Lộ - Chương 3
Lâm Dật chỉ lấy khăn lau qua người rồi mặc vội chiếc quần cộc dơ trong khi "mụ mụ" đã sửa soạn xong chỉn chu lại vóc dáng. Hắn lật đật đuổi theo nàng trong khi suýt ngã do nền nhà tắm ướt.
Nàng dẫn hắn ra ngoài phòng khách, nơi tiểu tử tội nghiệp vẫn ngồi gục một tư thế không biết trời đất, chỉ có những dây ống nối xung quanh đã trở nên đục ngầu màu sữa.
"Mụ mụ" giơ chiếc bình thủy tinh dưới đất lên lắc nhẹ, tiếng leng keng vui tai vang lên, nàng hài lòng đổ ra lòng bàn tay ba viên "bi ve" to bằng hột đậu.
Cho một viên vào miệng nuốt, nàng chìa hai viên còn lại ra trước mặt Lâm Dật.
– Đây… rốt cuộc là thứ gì?
– Tư Chất và Ý Chí của tiểu tử kia. Ngươi sẽ cần rất nhiều những thứ như này nếu đi theo ta.
Vừa nói, "mụ mụ" vừa nhe hàm răng trắng tinh ra cười quỷ mị. Lâm Dật cũng không quan tâm lắm nhưng hắn nhận thấy những nếp nhăn ở bọng mắt nàng từ từ kéo căng ra, làn da xanh xao nhợt nhạt do tuổi tác và áp lực cuộc sống cũng trở nên trắng hồng đầy sức sống hơn.
Nhận thấy vẻ mặt đần ra của hắn, "mụ mụ" cười khúc khích ra tiếng.
– Thứ mà ta vừa hấp thụ là Thọ Nguyên. Không mấy giúp ích lắm vì cơ thể này vốn dĩ đã gần như bất tử khi dung hợp với ta rồi nhưng có được tuổi trẻ một cách tự nhiên thì sao ta lại từ chối chứ.
– Hừ! Đã bất tử rồi mà còn giành ăn với hậu bối! Đúng là đám đàn bà con gái lúc nào cũng chỉ lo ngoại hình.
Lâm Dật tức tối suy nghĩ trong đầu, có cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám nói ra to tiếng những điều vừa rồi. Cầm lấy hai "viên bi" nhỏ xíu vội vàng bỏ vào miệng do sợ bị "mụ mụ" giành luôn, hắn bỏ vào miệng nhưng chưa kịp nếm thử mùi vị thì một cái cẳng chân đã sút thẳng vào đại bổng của hắn.
– Tại… sao… lại… Ngươi tính… làm… tuyệt tự…
– Hỗn đản! Tưởng ta không biết ngươi vừa nghĩ gì sao?
Hai tay bụm chặt lấy háng, Lâm Dật đau tới chảy nước mắt ngước lên nhìn mụ mụ, suýt nữa thì bốn "viên bi" cả trên cả dưới đều bị bắn phụt ra. Nhìn mụ mụ trợn mắt nhìn hắn không nói gì vẫn có thể phát ra tiếng, hắn biết là tiêu rồi, cả hai có thể tương thông với suy nghĩ của nhau.
Cắn răng chịu đau, Lâm Dật dùng đầu lưỡi đẩy rồi nuốt xuống. Nhưng khi vừa chạm tới cổ họng thì hai "viên bi" tự động hóa thành một luồng hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể hắn.
Cơn đau thấu trời xanh vẫn còn đó, nhưng hắn cảm thấy bản thân mạnh mẽ hẳn lên, hắn không còn bị cơn đau nhức khiến chân tay co quắp như trước. Lấy tay chống xuống đất đứng thẳng dậy, Lâm Dật dè chừng nhìn "mụ mụ" rồi lùi lại như thể sợ nàng vì thấy mình quật cường mà bồi thêm vài cú.
Hắn cứ thế lùi cho tới khi suýt vấp ngã do đụng phải tiểu tử đang ngồi trên ghế. Quay đầu lại quan sát, lúc này hắn mới sực nhớ ra tới nạn nhân đầu năm này.
– Nếu ngươi hút đi sinh mệnh của tên nhóc này, sao nhìn nó vẫn tươi tắn khỏe mạnh vậy?
Trái ngược với những gì Lâm Dật tưởng tượng. Tiểu tử xấu số nhìn không có vẻ gì là khô quắt, nhìn nó vẫn tràn đầy sinh cơ, da dẻ hồng hào.
– Ta đã nói rồi! Ta không phải là lũ yêu quái phế vật mà ngươi đọc được trong các bộ tiểu thuyết nửa mùa. Thứ mà ta lấy đi là ý nghĩa của sự tồn tại, không phải năng lượng, sinh mệnh sinh khí gì hết.
Nói rồi, "mụ mụ" nhẹ nhàng bước tới khiến Lâm Dật hãi hùng nhảy tránh ra một bên. Hóa ra, đích đến của nàng là chỗ tiểu tử kia chứ không phải hắn. Một tay banh họng ra, tay còn lại chọc sâu vào trong ngập tới tận khủy tay, "mụ mụ" tiếp tục vừa giải đáp thắc mắc cho Lâm Dật, vừa thực hiện công việc khiến hắn suýt ói tại chỗ.
– Một cá thể tồn tại cần phải có ba yếu tố thiết yếu khởi nguyên là Thọ Nguyên, Tư Chất và Ý Chí. Thọ Nguyên và Tư Chất tượng trưng cho sự hiện diện ở chiều không gian thứ ba, trong khi đó Ý Chí là thứ nắm tiền đề tụ hợp năng lượng, quyết định sự khởi nguồn của vạn vật.
Rút tay ra ngoài thật mạnh, trên tay "mụ mụ" giờ đây là một nắm nội tạng bự chảng đủ thể loại bốc mùi tanh tưởi. Nếu nói toàn bộ nội tạng tiểu tử kia đều nằm gọn trong tay nàng Lâm Dật cũng tin là đúng. "Mụ mụ" thẳng tay vứt bẹp xuống sàn nhà, cánh tay thoăn thoắt lại chọc sâu vào vòm họng rồi tiếp tục nói.
– Loài người các ngươi tự cho rằng sự sống là khi ta còn hít thở, ăn uống nhưng thực chất không phải vậy. Dạng linh hồn, ma quỷ cũng là sự sống, chết đi phân giải trong đất cũng vẫn là còn sống. Thọ Nguyên tạo ra lớp vỏ bao bọc cho các ngươi hấp thu tinh túy của vũ trụ chứ không chỉ là một con số. Tư Chất… chà thứ này thì định nghĩa của loài người cũng đúng rồi đấy. Ý Chí là ngọn lửa hun đắp sợi dây thép liên kết Tư Chất và Thọ Nguyên. Khi cái vỏ bọc của ngươi bị sinh lão bệnh tử đánh gục, khi từng tế bào phân tử của ngươi bị bùn đất hấp thu, Ý Chí là thứ quyết định xem ngươi hoàn toàn trở thành dinh dưỡng, bị tan biến vào hư vô hay cường hãn đánh tan Ý Chí của những thứ kia rồi đoạt lấy sinh khí bên trong chúng để chu trình tiếp tục hoạt động.
Thêm một lần ra tay nữa, một bộ xương người hoàn chỉnh được "mụ mụ" lôi ra ngoài. Nhìn Lâm Dật vẫn chưa hiểu gì cả, "mụ mụ" chán nản nói.
– Ngươi nhớ bộ phim Y Sĩ Mạn Cáp Đốn (Dr. Manhattan) không? Tên đầu trọc xanh lè đó là hình tượng tương đối nhất mà ta đang ám chỉ.
– À…
Gật gù chép miệng, Lâm Dật thấy đỡ bối rối hơn chút nhưng vẫn chưa nắm rõ lắm. Nhưng hắn chả muốn tiếp tục chủ đề này nữa vì sợ bị ru ngủ. Vừa định lên tiếng thì "mụ mụ" đã ném tấm da người èo ọt vào tay hắn.
– Cầm lấy. Để "mặc" nó vào ngươi chỉ cần cho bất cứ thứ gì của cơ thể ngươi vào cái lỗ ở phía sau phần lưng, nó sẽ tự động bao trùm lấy toàn bộ cơ thể ngươi.
Lâm Dật cầm tấm da người lạnh toát trên tay thích thú. Hắn mân mê khám phá nó một cách tỉ mỉ. Thứ mà cách đây vài nén hương còn là một đứa bé hoàn chỉnh giờ chỉ còn là một miếng cao su lớn.
– Ngươi có nhiệm vụ giả làm tiểu tử này và sống ở nhà nó. Tìm được cơ hội thì báo cho ta để ta tới xử lý chúng, nhớ là nhất quyết không được để lộ hay có biểu hiện gì đâu đấy!
Lâm Dật nghiêm chỉnh nghe "mụ mụ" ra chỉ thị. Hắn biết từ giờ cuộc đời vô vị của mình sẽ có những bước chuyển biến lớn lắm đây. Thế nhưng sau đó nửa ngày trời trôi qua mà hai bên cứ thế nhìn chăm chăm nhau mà không ai cất tiếng nào.
– Bộ… ngươi không dạy cho ta bộ pháp hay thủ thuật gì đó à?
Chờ mãi sốt ruột, cuối cùng Lâm Dật cất tiếng hỏi. Hắn muốn được tu luyện, được có dị năng, muốn được chúng sinh không trầm trồ bái phục cũng phải quỳ gối trước hắn.
– Ta có thể ra tay vì ngươi nếu gặp nguy hiểm, nhưng giúp ngươi tu luyện thì không, ta không chỉ không giúp mà còn cấm tiệt ngươi tu luyện.
Câu trả lời của "mụ mụ" làm Lâm Dật thất vọng. Hắn định mở miệng dùng đạo lý 3 xu hằng ngày để năn nỉ thì "mụ mụ" tiếp tục nói.
– Không phải là ta keo kiệt, mà là vị diện này đang chịu hình phạt từ các Bối Nhị Thần. Nếu như có kẻ nào chạm tới cánh cửa đó sẽ bị tru diệt ngay. Cứ tiếp tục cưỡng đoạt "ý nghĩa tồn tại" đi, tuổi thọ của ngươi sẽ dài vô tận, nếu có ngày hình phạt được nhấc lên thì ta sẽ dạy cho ngươi vài trò đi lừa người.
"Mụ mụ" nhếch mép cười mỉa mai như thể biết trước rằng "hình phạt" đó sẽ không bao giờ được hóa giải. Lâm Dật biết tới đây có nói gì nữa cũng vô dụng, hắn cho ngón tay của mình vào trong cái lỗ phía sau "tấm vải da", nó phồng lên thật to rồi trùm cả người hắn lại. Một cơn đau thấu trời xanh ập lên từng thớ thịt, lớp xương trên người hắn bị ép chặt lại tới khi thân hình to lớn từ từ teo xuống kích cỡ của một đứa bé, cơn đau dữ dội khiến hắn thậm chí không thể phát ra tiếng hét mà chỉ sùi bọt mép liên tục.
Lâm Dật chưa kịp định thần sau cơn đau thể xác vẫn đang tàn phá chi giác hắn thì đến lượt não bộ bị tấn công bởi cơn đau như hàng vạn kim châm đang thi nhau ra sức tấn công, hàng ức con ong vò vẽ đang bay lượn xung quanh.
Mọi thứ trước mắt như tối sầm lại, Lâm Dật cuối cùng buông bỏ và lịm người đi nhưng "mụ mụ" đã ngồi xổm xuống cạnh hắn. Nàng cúi người xuống ghé sát vào tai hắn, đôi môi đỏ hồng tràn đầy nhựa sống sau khi lấy đi thọ nguyên của một tiểu tử với số tuổi còn chưa đủ hai bàn tay, chiếc lưỡi ướt át liếm mép nhẹ rồi đâm thẳng vào trong tai Lâm Dật.
Cơn đau như lửa đốt từ từ được xoa dịu. Lưỡi của "mụ mụ" liên tục đảo qua đảo lại từng ngóc ngách, mỗi một nhịp như vậy Lâm Dật lại có cảm giác như một cơn gió mát rượi đang thổi qua người mình. Hắn từ từ cảm nhận những biến đổi nhỏ nhẹ, từng đốt xương vang lên những tiếng tách tách như pháo nổ khi chúng định hình lại, hộp sọ quá khổ méo mó dần dần định hình lại cân bằng, những ký ức khổng lồ liên tục chảy vào đầu hắn.
Giờ đây thì hắn mới tin vào giả thuyết rằng não bộ con người không bao giờ đánh mất thứ gì, người ta chỉ quên cách nhớ lại chúng mà thôi. Hắn "nhớ" cảm giác ấm áp ẩm ướt khi mình còn nằm trong bụng, "nhớ" khoảnh khắc vòng bụng khi đè chặt tới mức suýt ngạt thở khi bị đẩy từ bên trong ra, được bác sĩ nắm đầu lôi ra, hắn "nhớ" từng kỉ niệm, từng ngày, từng món đồ chơi được mua, từng cuộc thảo luận của ba ba và mụ mụ tiểu tử đáng thương này… và hắn nhớ, tên nhóc này còn có một tỷ tỷ học cuối cấp 2.
– Bẹt!
Một cú tát thật mạnh vào má khiến Lâm Dật choàng tỉnh dậy. Lưng hắn giờ đây ướt đẫm mồ hôi ra nền nhà, hắn ngước lên nhìn xung quanh rồi lại thăm thú "cơ thể" mới của mình.
Mọi thứ nhìn vẫn y chang vậy, chỉ có điều tầm với của hắn đã thấp lè tè hơn hẳn so với trước. Làn da ngăm đen cáu bẩn và cái bụng phệ đã biến mất, giờ thứ còn lại trên bề mặt là lớp da trắng sạch sẽ, mịn màng của trẻ em. Có thể nói "cơ thể" của tiểu tử này còn tốt hơn Lâm Dật về mọi mặt, chỉ thua về kích cỡ người lớn và …"đại bổng" phía dưới.
Trong lúc Lâm Dật còn đang mân mê "cơ thể" mới thì "mụ mụ" ném cho hắn bộ quần áo vừa lột ra từ người tên nhóc này vào tay hắn.
– Cố gắng an phận sống cho yên bình. Mỗi ngày ta sẽ quay lại một lần để… thực hiện chu kỳ.
– Tại sao phải rách việc như vậy? Ta tưởng mình chỉ cần giả dạng một tí để ngươi có thể bắt gia đình họ chứ?
– Những thứ mà ta rút ra là ý nghĩa tồn tại của một cá thể. Nó tác động tới quy tắc vận hành của vũ trụ nguyên căn chứ không chỉ là năng lượng đơn thuần. Ngươi nghĩ ta muốn hút nó ra dễ thế à? Nếu không có vỏ trứng của ta làm vật dẫn thì mấy sợi dây cao su nhựa làm được gì? Bây giờ thì xài hết cả rồi, trên tinh cầu này không biết còn thứ gì dùng được không đây. Đống vừa rồi có thể là lần duy nhất ngươi được nếm thôi đấy.
Nói xong, không kịp để Lâm Dật kịp phản ứng, "mụ mụ" tóm lấy vai hắn. Nàng chạy một mạch ra trước cửa một căn nhà ngói xanh, 3 lầu khá là sang trọng, ném hắn lại đó rồi cứ thế chạy khuất tầm mắt.
Lâm Dật xoa chiếc mông ê ẩm do bị ném mạnh tay rồi đứng dậy. Từ những ký ức mà hắn chiếm lấy thì gia đình ở đây không có truyền thống thức 30 Tết đón pháo hoa, thế nhưng những tập tục cúng bái ăn chơi thì vẫn giữ cả. Lại gần bức tượng kỳ lân canh cổng, nhẹ nhàng đẩy cổ nó lên, Lâm Dật đã có được chiếc chìa khóa dự phòng. Hắn mở cửa rồi bước vào trong.
Trong khi nhà nhà người người giờ đây đều đang cụng ly đón năm mới, đốt pháo tưng bừng khắp mọi nơi thì trong căn nhà rộng lớn này chỉ có bóng tối và tiếng ngáy từ "ba ba" giả.
Gia cảnh tên nhóc này cũng thuộc dạng nhất nhì trong xóm. Ba ba và mụ mụ của nó đều đồng sở hữu dãy nhà trọ cho sinh viên và công nhân, kiêm thêm hai trạm xăng ở gần trung tâm.
Dù mức sống thu nhập khá ổn định và dư dả nhưng ngoài căn nhà nhìn có vẻ nổi trội so với khu vực lân cận, cuộc sống của họ khá bình ổn bên ngoài, không mua xe xịn, không khoe mẽ với người ngoài. Ba ba hằng ngày đi đánh cờ uống trà cùng các lão tiên sinh trong xóm, mụ mụ đi tán dóc cùng các tỷ muội quán xá. Không ai trong xóm nghĩ rằng bên cạnh mình đang có một tiểu phú hộ.
Nhẹ nhàng bước chân vào phòng ngủ, Lâm Dật có thể hồi tưởng lại ký ức mà tiểu tử này bị bắt cóc. Lúc đó, nó không chịu nổi không khí ngột buồn chán trong nhà nên quyết định lẻn ra ngoài đi chơi giao thừa với đám bạn, ai ngờ cửa chưa kịp mở đã tự động mở, một bóng đen đánh ngất nó rồi diễn biến thế nào thì ai cũng biết rồi.
Tiếng thở đều đều của "tỷ tỷ" đáng kính vang lên theo nhịp phát ra từ bên dưới chiếc giường đôi. Dù nhà rất rộng rãi và nhiều phòng nhưng hai tỷ đệ lại được xếp chung phòng. Không phải vì cả hai thích thú gì mà do "ba ba" và "mụ mụ" nhất quyết không xếp phòng riêng. Một phần vì bản thân mỗi phòng vốn dĩ đã rộng rãi, thứ hai là để cả hai có tuổi thơ vui vẻ chơi đùa với nhau hơn.
Rón rén lại gần thiếu nữ đang nằm ngủ mà không giữ kẽ, đạp xô lệch hết cả chăn ra, Lâm Dật ngắm nhìn tuyệt tác của tuổi mới lớn này thật kỹ.
"Tỷ tỷ" mới có tên là Hâm Ánh, lớp da mà hắn đội lốt từng có tên là Hâm Bằng. Nhờ ơn hai bậc phụ mẫu tuân thủ quy tắc an toàn cho người mẹ khi sinh nên thời gian mang thai cả hai đều cách nhau rất nhiều năm.
Nếu tính theo tuổi âm thì Hâm Ánh vừa bước qua tuổi 15, cái lứa tuổi đẹp nhất, mỹ vị nhất của một người con gái. Cái tuổi mà hoóc-môn bên trong được định hình thúc đẩy mạnh mẽ, từng đường cong bắt đầu được hình thành, mùi hương kêu gọi người khác phái chớm nở nhưng vẫn còn giữ nét tươi non của một chiếc bánh ngọt mới ra lò.
Hâm Ánh là một cô bé bị ảnh hưởng của thành tích trường lớp. Lúc nào rảnh là nàng sẽ học hoặc kiếm một quyển sách mới để đọc. Đôi mắt đáng thương bị nàng dày vò tới mức cận 6 độ. Hâm Ánh cũng không ham mê sắc đẹp, thú vui bầy đàn như đám bạn gái cùng lớp, đầu tóc nàng khá xù xòa nên hay bị bàn tán sau lưng. Nếu không nhờ thành tích thi học sinh giỏi hàng năm thì có lẽ giáo viên đã chả đứng ra bảo vệ nàng trước sự bắt nạt do thói dị hợm của mình.
Bề ngoài nhìn vào ai cũng tưởng nàng là một đứa dị hợm xấu xí nhưng từ ký ức của Hâm Bằng, Lâm Dật biết nàng là một bông hoa chưa được vun xới hay chải truốt mà thôi. Da của Hâm Ánh trắng và đẹp như trứng gà luộc vậy. Mỗi khi hai tỷ đệ tắm chung, Hâm Bằng có thể thấy được vẻ đẹp thô sơ của chị mình, khi nàng không đeo kính, khi mái tóc của nàng thẳng mượt chứ không rối bù như khi sinh hoạt bình thường, chỉ là nó còn quá nhỏ hay vì đây là tỷ tỷ của mình nên không thèm để tâm mà thôi.
Nhan sắc của Hâm Ánh không phải là mỹ nữ quyến ái nhân gian mà rất bình thường, chỉ hơi có vẻ ưa nhìn nhưng Lâm Dật có thể nhận định nàng có một khuôn mặt với tỷ lệ vàng. Một màn trang điểm 3 xu nhẹ nhàng thôi, có khi Điêu Thuyền cũng phải ghen tỵ khóc thét lên. Một đóa hoa giản dị đang chờ được vun đắp bởi bàn tay của người nghệ sỹ đúng nghĩa.
Đánh giá xong khuôn mặt, Lâm Dật đưa mắt ngắm nghía những chỗ khác thì suýt nữa té ngửa. BỰ! Hai trái đào.. KHÔNG! Phải gọi là hai quả bom mới đúng! Hai bầu ngực khổng lồ hoành tráng khiến Lâm Dật ứa hết cả nước mắt. Đây không còn là phạm trù "Mặt học sinh, ngực phụ huynh" nữa rồi, bất quá ta thích. Hai bầu vú sữa núc nùng nục như mời gọi hắn nhảy vào đó, tan chảy bên trong nhưng Lâm Dật đã bấu chặt hai bàn tay để kiềm chế… thế nhưng kiềm mà không chế nổi. Lâm Dật nhè nhẹ đưa hai tay ra úp lên hai thánh vật.
– Ưm!
Hâm Ánh hơi nấc nhẹ lên một cái rồi xoay người vào bên trong khiến Lâm Dật hoảng hốt giật lùi ra sau. Hắn rủa ông trời tại sao lại tạo ra một vưu vật câu dẫn nam nhân như thế này cơ chứ. Mềm mềm, đàn hồi, nếu là Lâm Dật ở hình dáng cũ mà ôm ấp hai cặp vú sữa đó có khi cũng không ôm trọn được chứ nói gì tới đôi tay bé tí này.
Dục hỏa trỗi dậy khiến Lâm Dật nóng hết cả người. Hắn mở tủ quần áo khe khẽ, quơ đại một chiếc quần lót hình mèo Kitty của Hâm Ánh rồi leo lên giường trên "tự xử" tạm. Đêm khuya 30, đầu mùng một cứ thế trôi qua và kết thúc như mọi năm. Ngoại trừ giờ đây trên chiếc giường đôi trong một căn nhà nọ, một chiếc quần chip tội nghiệp đang bị dày vò bằng đủ kiểu hình trong tiếng thở dốc nhè nhẹ.