Nhân Tra Chi Lộ - Chương 1
C.1: Con rắn nhỏ màu xám
-COONG!
Giữa buổi trưa nắng gắt, tiếng kim loại chát chúa vang lên rất chướng tai.
Trên đường, từng cục đá nhỏ bị sút bay tứ tung, tiếng kêu vừa phát ra là từ một viên vô tình đụng phải cửa nhà người ta.
Lâm Dật vừa đi vừa không ngừng vung vẩy cái chân của mình, hắn muốn trút giật cơn bực tức của mình vào mọi thứ dưới chân.
-Trời nắng gắt thế này, mà còn bắt ta đi mua đồ cho bữa tối. Đúng là đồ thiếu phụ dở hơi!
"Thiếu phụ" mà Lâm Dật đang càm ràn bực tức ở đây chính là mụ mụ của hắn.
Trong nhà hết đồ ăn, hôm nay lại là ngày 30 Tết, sợ hàng quán nghỉ sớm nên nàng bắt hắn ra ngoài đi mua đồ.
Lâm Dật năm nay 24 tuổi, bỏ học cao đẳng sau 3 năm rưỡi mài đũng quần…
Các kì thi ở trường đều dùng trắc nghiệm nên Lâm Dật có thể dễ dàng sinh tồn. Hắn không quay cóp, chọn bừa đáp án thì cũng là đi xin đề. Thế nhưng trong buổi bảo vệ luận án thì không có ai cứu được hắn nên hắn chấp nhận bỏ học.
Trong nhà có 3 người, mụ mụ Tử Hạnh, hắn Lâm Dật và tiểu muội Lâm Hiên. Phụ thân đi làm thợ hàn giàn dầu khí ngoài biển, trong một lần mưa bão tai nạn qua đời, số tiền bảo hiểm thu được đủ cho cả nhà sống tốt nếu biết tiết kiệm chi tiêu.
Chính vì vậy, Lâm Dật lại càng ỷ lại hơn, hắn ở trong nhà thì chỉ biết nằm ườn, ăn, ỉa và chơi game. Ra ngoài đường thì đi vô mấy chỗ thị phi phá làng phá xóm.
Mụ mụ hắn vẫn tiếp tục đi làm, có số tiền bảo hiểm kếch xù nhưng nàng không bao giờ có ý nghĩ ăn bám vào nó.
Trái lại, Tử Hạnh càng dồn tâm trí vào việc trên công ty nhiều hơn. Nàng muốn thăng chức, đạt được nhiều thành tích trong sự nghiệp.
Lân Hiên là niềm tự hào của Tử Hạnh, cô bé học rất giỏi, đạt được nhiều thành tích trong trường, cũng là thứ giúp Tử Hạnh tạm nguôi ngoai được nỗi mất chồng và đứa con hư Lâm Dật.
Rồi một ngày, Lâm Hiên giành được học bổng đi du học.
Không còn Lâm Hiên ở nhà, chuỗi ngày "khổ sở" của Lâm Dật càng ngày càng gắt gao.
Hắn bị dục đi xin việc suốt ngày, mụ mụ cứ đến bữa ăn là lại mắng chửi hắn khiến mọi hứng thú ăn uống đều mất sạch.
Tiền xài mỗi tháng cũng chính thức bị cắt, hắn bị mụ mụ sai xử đi làm những việc vặt trong nhà suốt ngày. Những việc mà ngày xưa hắn đều bắt tiểu muội làm thay giờ hắn phải tự đi xử lí.
Gần 1 năm qua đi, hắn vẫn ráng nhịn mà sống, nhưng nhẫn nhịn trong nhà không có nghĩa là hắn không ra ngoài phát tiết.
Thông thường, hắn hay tới những khu xóm ở xa để trấn lột tiền học sinh, đuổi chó đánh mèo hay đập phá nhà người ta rồi bỏ chạy.
Hôm nay, trên đường đi mua đồ về, hắn đi mãi mà không gặp được ai hay cái gì để xả giận nên cơn bực tức trong người càng lên cao.
– Nữa! Đổ thêm dầu bạc hà vào đi!
Tiếng trẻ con la hét ầm ĩ ở đầu hẻm vang lên khiến Lâm Dật chú ý tới.
Hắn rất thích bắt nạt trẻ con, nhưng trẻ con ở xóm gần nhà thì cho tiền hắn cũng không dám làm gì… nếu thật nhiều nhiều tiền thì có lẽ khác.
Lí do đơn giản là vì Lâm Dật sợ hàng xóm thù ghét, đánh hắn trả thù lúc nào không hay.
Lâm Dật là một tên tiểu nhân chính hiệu, hắn không có trí lẫn sức khỏe hơn người. Đến cả lũ bạn du thủ du thực của hắn cho hắn nhập bọn vì chúng thích có một thằng hề tiên phong làm mấy trò ngu ngốc.
Nếu có chuyện gì xảy ra mà do hắn tự gây nên thì phước đức 3 đời tụi đó cũng không ra mặt vì hắn.
Lâm Dật tính vượt qua lũ nhóc rồi về nhà thật nhanh, nhưng ánh mắt hắn đã chạm phải thứ mà tụi nhỏ đang đùa nghịch.
Một con rắn nhỏ chỉ dài chừng 3 ngón trỏ, nó ngắn tới mức nếu không nhìn kĩ lại tưởng nó chỉ là một con giun đất lớn, lớp vảy xám đục pha với tính trong suốt của thủy tinh đang quằn quại trên đất.
Trên người của nó có một vết thương dài nhưng không sâu, chỉ lộ ra ít đường máu, không nghiêm trọng cho lắm.
Ngặt nỗi lũ nhóc đang thi nhau đổ dầu bạc hà vào khiến nó bị bỏng xót quằn quại liên tục.
Lâm Dật đã chú ý tới một điểm kỳ lạ, hắn chú ý tới ánh mắt của con rắn. Mặc dù bị cơn đau khiến cơ thể giãy đành đạch nhưng đôi mắt đen đó vẫn luôn nhìn chằm chằm vào lũ trẻ.
Từ ánh mắt đó, hắn thấy được một sự thù ghét, quyết tâm trả thù của bản thân. Ánh mắt đó rất có hồn, giống với hắn mỗi khi bị "kẻ mạnh" hơn trừng trị.
Lòng hiếu kỳ nổi lên, Lâm Dật quyết định thử đem con rắn này về nhà nuôi.
– Dừng lại đi mấy đứa! Hành hạ động vật thế là đủ rồi đấy!
Lũ trẻ dừng lại một chút để quay đầu lại xem người bắt chuyện với chúng là ai nhưng…
– Hóa ra là tên Lâm Cẩu! Lâm Cẩu! Mi xĩa mũi vào chuyện của bọn ta làm gì?!
– Biến đi, Lâm Cẩu!
Lũ choai choai không hề có tí kính trọng nào đối với Lâm Dật. Tiếng xấu của hắn không hề nhỏ tí nào, mụ mụ của hắn vì quá chán nản cũng chả thèm bào chữa cho con mà thậm chí còn thêm mắm muối vào để đả vực dậy tự tôn của con mình.
Miệng cười hề hề, không để tâm tới những gì tụi nhóc nói, hắn đã quá quen và cũng chả muốn dây dưa cho phiền phức.
Bất ngờ dùng tay đẩy nhẹ cả đám ngã xuống cho khỏi tốn thời gian, hắn cúi xuống nhặt lấy con rắn rồi nhét vào túi đựng bàn chải, xà phòng.
Bỏ ngoài tai từng tiếng thét the thé đằng sau, hắn lủi vào nhà nhanh như một con chuột.
Ở bên trong nhà bếp, mụ mụ vẫn đang mải miết nấu bữa trưa, Lâm Dật liếc nhẹ một cái rồi tiếp tục công việc của mình.
Từng túi đồ được đặt xuống giữa nhà một cách vội vã, hắn hí hửng ôm bịch bàn chải đựng "chiến lợi phẩm" về phòng.
Chiếc bàn học bụi bặm mấy năm rồi chưa được đụng tới nay bỗng dưng có một vật thể lạ đáp cái "bịch" lên trên. Chiếc hộp xốp lớn cũ mèm đựng sách được Lâm Dật lôi ra chuẩn bị làm chuồng.
Túi ni-lông được tách mở ra, thế nhưng khi nhìn vào trong thì không có con rắn nào cả, chỉ toàn là bàn chải, đồ gia dụng nhỏ.
– Quái lạ! Ta nhớ rõ ràng đã bỏ nó vào đây mà!
Dốc ngược túi ni-lông xuống, hắn đổ hết mọi thứ bên trong ra nhưng vẫn không thấy tí dấu vết nào. Hắn bực tức xới tung đống đồ đó lên rồi quyết định ra kiểm tra các túi còn lại ngoài kia.
Bỗng dưng, cửa phòng mở ra khiến hắn xém nữa bị dập mặt. Mụ mụ của hắn bước vào với ánh mắt hình viên đạn.
– Lâm Dật! Mi mua đồ về sao không sắp xếp vào tủ cho đoàng hoàng?! Đã thế chưa chào hỏi gì đã tót vào phòng là sao?! Đống đồ dưới đất kia là gì?! Tại sao…
Một tràng mắng mỏ làm Lâm Dật choáng váng hết đầu óc.
Mụ mụ hắn trước giờ vẫn vậy. Rất nóng nảy, hay to tiếng nhưng nàng không bao giờ dùng vũ lực. Ấy vậy mà chỉ cần dùng lời nói áp đảo thôi cũng đủ khiến ai là "nạn nhân" bị tê liệt thần kinh.
Bỗng dưng, một mẩu vữa gần cửa ra vào tự bung ra như sắp rớt tới nơi… Không! Không phải vữa! Mà là một thứ gì đó nhìn như một sợi dây thừng nhỏ có màu sắc giống y hệt tường của Lâm Dật đang rụng khỏi tường.
Lâm Dật dễ dàng chú ý tới điểm khác thường vì nó quá bắt mắt. Nhưng đang lĩnh chiêu "Sư tử hống" của mụ mụ nên hắn chỉ nheo mắt nhìn chứ không nói được gì hay lại tìm hiểu.
Mụ mụ của hắn thì càng không biết gì. Nàng đang dành hết mọi giác quan để nạt con trai mình.
"Sợi dây" lúc lắc một tí rồi đứng im, hai khe màu đen ở phía trên mở ra nhìn vào hai mẫu tử.
Lúc này, Lâm Dật nhìn không chối đi đâu được. Kia là đôi mắt của con rắn mà hắn vừa cứu. Màu sắc có thể khác, hắn cũng không biết sao con rắn nhỏ có thể dính vào tường như keo, hay nó làm cách nào để bò lên cao nhưng sự kiên định, cái hồn trong đôi mắt đó không khác tí nào.
Hắn há miệng định nói, nhưng không biết phải nói gì. Mụ mụ vẫn thoải mái "nổ bom" như chưa có ngày mai.
Con rắn nhỏ ngúng nguẩy cái đầu rồi dừng lại. Không một tiếng động, nó búng người bay thẳng tới chỗ… mụ mụ.
Nó bay một đường thẳng tắp xuống vai nàng, rồi nhảy bật lên một lần nữa chui thẳng vào bên trong tai.
Diễn tả bằng lời thì nghe có vẻ chậm chạp, nhưng mọi thứ đều xảy ra trong chớp nhoáng. Mụ mụ hắn chỉ cảm giác có gì đó đụng vào vai, vào tai. Nàng đưa tay sờ lên kiểm tra nhưng con rắn nhỏ đã hoàn thành công việc xâm lược của mình.
Sau đó, mụ mụ của hắn bỗng dưng gập oằn người lại. Một tiếng thét chói tai khiến cửa kính run bần bật cất lên.
Một cảnh tượng kì dị hiện ra trước mắt Lâm Dật khiến hắn lúng túng không biết phải làm gì. Mụ mụ nằm quằn quại trên đất, hai tay liên tục đánh vào đầu mình, hai chân thì quẫy đạp liên hồi xung quanh khiến đồ đạc trong phòng rơi rớt liên tục, ở bên tai nơi con rắn nhỏ vừa chui vào có một dòng máu đào chầm chậm chảy ra.
Thời gian nửa nén hương qua đi, Lâm Dật lấy lại bình tĩnh. Hắn quyết định lấy điện thoại ra cấp cứu thì mụ mụ co giật thêm mấy lần rồi dừng lại hẳn.
Giật mình đánh rơi điện thoại xuống đất, hắn run hết cả người lên. Ngộ nhỡ mụ mụ mà chết thì hắn phải làm sao? Sau này ai sẽ nấu ăn, chăm lo cho hắn? Ai sẽ xử lí mọi sự vụ? Ai rút tiền, đi làm nuôi hắn?
Lật đật quỳ xuống túm lấy bả vai nàng, hắn định thử làm các biện pháp hô hấp nhân tạo thì mụ mụ bỗng dưng mở to mắt ra.
Đôi mắt cả hai nhìn thẳng vào nhau. Vẫn là mụ mụ của hắn, nhưng từ trong đôi mắt, hắn thấy có một cái gì đó đã thay đổi, nhưng nó cũng có một cái gì đó quen thuộc.
– Mụ mụ… người… không có làm sa…
Hắn nói một cách lúng túng, chậm chạp không rành mạch. Vì một lí do nào đó mà hắn không thể dứt ra khỏi đôi mắt đó, hắn muốn được ngắm nhìn mãi khuôn mặt mà bình thường hắn rất ngán ngẩm.
Từ trong đôi mắt mụ mụ, hắn thấy một lực hấp dẫn khó tả, cảm giác như thời gian xung quanh đã ngưng đọng lại vậy.
Nhưng thời gian không được "ngưng đọng" lâu cho lắm, khoảnh khắc an tĩnh đã bị phá vỡ.
Mụ mụ nhỏm người dậy, nàng áp đôi môi mình với môi Lâm Dật, đứa con trai ngỗ nghịch của nàng.
Căn nhà rộng rãi mới tràn đầy tiếng đổ vỡ và la hét giờ đây tĩnh lặng tới lạ thường. Tiếng động duy nhất phát ra là tiếng "Ưm" bất ngờ của Lâm Dật xong mọi thứ lại lần nữa bình lặng.
Lâm Dật cực kì bất ngờ, và cũng hơi sợ khi thấy mụ mụ tự dưng áp lấy mình. Ban đầu hắn cảm thấy rối loạn, muốn đẩy mụ mụ ra nhưng hai tay của nàng đã vòng qua ôm chặt lấy người hắn.
Cảm nhận được sự kiên quyết của nàng, một phần cũng vì bên trong hắn đang nổi lên một cơn dục vọng khó tả từ các bộ phim con heo, hắn xốc mụ mụ dậy rồi cũng đáp trả lại nàng.
Hai tay hắn sờ soạng, nắn bóp cơ thể mụ mụ một cách máy móc. Chỗ nào hắn với tới, thì hắn sẽ với, chỗ nào nhào nặn được, hắn sẽ nhào nặn.
Hai cơ thể ôm rịt lấy nhau, lăn qua lăn lại trên nền nhà như hai con thú. Điều quái dị duy nhất là cả hai đều mở mắt trừng trừng nhìn nhau. Nhìn cứ như là hai con ma-nơ-canh đang có một khúc dạo đầu vậy.
– Tự dưng có lộc ăn cuối năm thế này. Không lẽ ông trời hay quỷ dạ xoa phương nào thấy ta ăn ở đúng đạo nên ban thưởng cho ta con rắn kia để bù lại những năm tháng cực khổ?
Những ý nghĩ không biết xấu hổ hiện lên trong đầu Lâm Dật. Hắn đã đọc đủ loại tiểu thuyết để suy đoán lờ mờ chuyện gì đang xảy ra.
Hắn không biết cũng không quan tâm liệu mụ mụ hiện giờ đang bị thúc đẩy bản năng tình dục, bị đoạt xá, bị kiểm soát,…
Hắn cũng không quan tâm việc mình có sống sót sau vụ này, bị giết hay bị cắn nuốt sinh lực tới chết hay không nhưng hắn phải làm cho buổi trưa hôm nay trở thành buổi trưa đã đời nhất của hắn.
Thế nhưng điều mà hắn thấy bực bội là ngoài khóa môi ra, mụ mụ không cho hắn làm gì khác cả. Cơ thể của nàng ôm chặt hắn, giữ hắn sát vào người nên hắn chỉ có thể sử dụng tay để lấy lại nợ nần ở phía sau.
Khốn nạn thay! Đến cả cháo lưỡi cũng là hắn bị thiệt thòi. Cái lưỡi của mụ mụ uốn lượn rất điêu nghệ và rất mạnh.
Dù hắn cố để lưỡi mình chui qua miệng nàng hay đóng hàm răng lại thì chúng đều bị đánh bật ra. Nàng thỏa sức khám phá miệng hắn, lưỡi của Lâm Dật thì hoàn toàn bị ép xuống vòm họng.
Tay trái vò mái tóc mềm mịn thơm mùi dầu gội, tay phải vọc xuyên qua lớp quần ngoài và quần lót một cách không kiêng nể, nhào nặn cặp mông to mềm.
Cũng may, Lâm Dật cao hơn mụ mụ nhiều nên hắn có thể thỏa sức để tay mình di chuyển. Tay của hắn càng ngày càng đi sâu vào trong hơn nữa, cho tới khi đụng vào vùng cấm.
Ngón tay trỏ miết nhè nhẹ lên bờ mu, vo ve từng sợi lông một cách nghịch ngợm, bỗng dưng người mụ mụ hơi run nhẹ lên.
Cảm nhận được điều đó, một chủ ý hiện lên trong đầu Lâm Dật. Tay trái của hắn rời khỏi mái tóc mụ mụ, để lại một "bãi chiến trường" rối mù trên đó.
Bàn tay trái nhanh chóng chung vui với tay phải, hắn nhẹ nhàng dùng tay trái banh bờ mông mụ mụ ra. Dù ko thấy gì nhưng hắn biết đường tới lỗ hậu của nàng đã mở ra.
Không sợ bẩn tí nào, ngón trỏ tay phải rờ rẫm lỗ hậu xinh xinh, lúc này cặp mắt trong veo của mụ mụ đã đổi thành đôi mắt trừng trừng tức giận với hắn.
– Không biết ba ba đã phá trinh lỗ hậu của nàng chưa nhỉ?
Mặc kệ đôi mắt hình viên đạn trước mặt, mặc kệ tôn ti gia giáo, ngón trỏ của hắn chọc thẳng vào bên trong.
– Ưm… Ư… Ư…!
Bị "tập kích" bất ngờ, bờ môi mọng nước của mụ mụ cuối cùng cũng rời khỏi hắn. Nàng ngửa cổ lên rên rỉ rồi cúi xuống nhìn Lâm Dật như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tới nước này rồi thì hắn còn sợ gì nữa chứ. Cảm nhận được sức nóng hôi hổi truyền tới từ đầu ngón tay, Lâm Dật bắt đầu thụt ra thụt vào, ngó ngoáy 4 phương 8 phía khiến mụ mụ lại oằn mình giãy giụa như lúc nãy. Điểm khác biệt duy nhất là tiếng la hét được thay thế bằng tiếng rên rỉ đầy ma mị.
Dâm thủy phía dưới tràn ra khiến hắn ướt đẫm cả tay. Khuôn mặt đứng tuổi nghiêm nghị nay đã đỏ ửng đầy nét xuân hồng phơi phới.
Bị đùa bỡn lỗ hậu, mụ mụ không còn kiểm soát được cơ thể. Lâm Dật thừa thế tấn công hai cặp nhũ hoa xế chiều hơi xệ, hắn thỏa sức mút chùn chụt đầu ti thâm đen.
Cắn thật mạnh vào môi dưới, mụ mụ khống chế cơn khoái cảm bùng nổ dưới hạ thân. Nàng dùng tay đẩy Lâm Dật khiến hắn ngã ngửa ra sau.
– Ân… Ngươi…!
Mụ mụ đứng thẳng người lên nhìn hắn, mái tóc xù xì do bị vò nát, áo quần xộc xệch sau một đợt chinh chiến nhẹ nhàu nát tạo nên một khung cảnh ma mị.
Vào khoảnh khắc đó, Lâm Dật có thể cảm nhận được một luồng sát khí nhè nhẹ chạy dọc sống lưng hắn.
Lúc ấy, khi hắn nghĩ cuộc đời mình thế là xong rồi, thì mụ mụ túm lấy ống quần hắn rồi giật mạnh ra.
Lực tay mạnh tới bất ngờ, chiếc quần dây nịt bị xé rách toạc, để lộ ra "cây gậy" căng cứng.
Mụ mụ thở phì phò nhìn vào dương vật của hắn, nàng thở phì phò một cách thô bạo, hai bờ má đỏ ửng nóng ran như hai trái gấc.
Không một tiếng báo trước, mụ mụ cúi đầu nuốt trọn con cặc của hắn vào trong miệng. Chiếc lưỡi mềm mại ướt át di động không ngừng nghỉ bên trong phối hợp với từng nhịp nhấp nhô của cái đầu.
Lâm Dật choáng váng hết chỗ nói, cảm giác tê rần từ dưới hạ thân làm hắn muốn cử động cũng không được. Luồng hơi nóng từ cổ họng mụ mụ, sức ép tê tái từ chiếc lưỡi phối hợp nhau liên tục.
Đã thế, mụ mụ còn giở chiêu thức mà Lâm Dật không thể nào quên, "Nhất Thủ Lưỡng Hoàn". Chỉ cần một bàn tay cũng có thể cầm và mân mê hai hòn dái một cách điệu nghệ. Đây là thứ mà hắn thi thoảng nhìn lén ba ba và mụ mụ chứng kiến, không ngờ có ngày hắn lại được thưởng thức.
Vài khắc qua đi, Lâm Dật không nhịn nổi nữa mà quyết định bùng nổ.
Mụ mụ cũng cảm nhận được, nàng ngậm đầu khấc của hắn rồi mút. Từng đợt tinh dịch xả ra đều được nàng mút sạch thế nhưng Lâm Dật biết, thứ hắn mất đi trong đó không chỉ đơn thuần là tinh dịch.
Một nén hương qua đi, mụ mụ thỏa mãn ngẩng đầu lên nhìn hắn, thế nhưng thứ mà nàng nhìn thấy là một cái hộp hình chữ nhật nhỏ màu đen đang lao thẳng tới trán mình.
Cái "hộp nhỏ" đó chính là cái kìm chích điện mà Lâm Dật giấu trong phòng. Lúc nãy mụ mụ quẫy đạp đã làm nó rơi ra, may xui quỷ khiến thế nào lại ngay cạnh vị trí hắn đang bị đè.
Một luồng điện xộc thẳng từ trán lan tỏa ra khắp cơ thể mụ mụ làm nàng bị tê liệt. Nhưng Lâm Dật biết khoảnh khắc đó ko kéo dài được bao lâu vì hắn thấy cặp mắt sắc bén đó vẫn còn rất tỉnh táo.
Hắn nhanh chóng lật người nàng nằm qua một bên, gạt cái tay đang cố giơ lên chống cự, chiếc quần lót được tụt xuống vội vã chưa qua mắt cá chân nhưng vừa đủ để thấy được mọi thứ quan trọng. Thay vì chạy trốn thật nhanh, hắn quyết định biến mụ mụ thành người đầu tiên cũng như cuối cùng của mình. Con cặc hắn kê sát vào mép lồn nàng để tìm vị trí.
– Ngươi… Ân… Không được…
Đôi mắt hung ác trước đó giờ đây đã trở nên hoàn toàn sợ hãi. Nhưng nó không đủ để khiến hắn thay đổi ý định. Lâm Dật phủ người xuống khóa những gì mụ mụ muốn nói bằng một nụ hôn, cặp hông của hắn đẩy mạnh cái "Ót".
– Vào rồi! Vào trong rồi!
Một cảm giác nóng ran bao phủ khắp con cặc của Lâm Dật. Hắn nhấp một cách mạnh bạo, ban đầu hơi khó khăn nhưng càng nhấp thì càng dễ vì dâm thủy của mụ mụ đã tiết ra khắp nơi trước đó rồi.
Đôi mắt đó, đôi mắt đen trên mặt mụ mụ nhìn vẫn thế. Nhưng Lâm Dật có thể cảm nhận được từng khung bậc cảm xúc đang liên tục thay đổi bên trong.
Từ khinh bỉ, chán ghét, cho tới sợ hãi, van xin và cuối cùng là khuất nhục, đê mê. Vào phút cao trào, hắn gồng mình lên bắn vào bên trong mụ mụ dòng tinh dịch của mình, mụ mụ cũng lim dim mắt tận hưởng quá trình.
Trong lúc đó, hắn cảm nhận được bản thân đã có một sự thay đổi, một mối liên kết nhẹ như lông vũ nhưng cực kì rắn chắc như gân voi. Nhưng hắn chả bận tâm tới chuyện đó, khoái cảm và lao lực đã làm hắn kiệt quệ.
Lâm Dật nằm phịch qua một bên, hai tay vòng qua ôm lấy mụ mụ mà ngủ. Mụ mụ cũng ôm lấy hắn, đôi mắt mở to nhìn hắn một cách phức tạp rồi cũng ngủ.
Trong khi ngủ, một giấc mơ kỳ lạ đã giúp Lâm Dật mở to con mắt của mình. Kể từ đây, chuỗi ngày sống hèn ở mọn yên bình của hắn đã kết thúc. Một chương cuộc đời mới đã mở ra với muôn vàn tiền tài phú quý và mĩ nữ nhưng cái giá phải trả nếu gục ngã cũng là quá đắt.