NHÂN - TÌNH - Chương 8
“Em lừa anh?”
Thường ánh mắt có chút phức tạp, cùng khó hiểu mà nhìn người con gái đang nắm chặt lấy tay hắn. Từ những hành động của nàng, hắn hiểu được bản thân đang bị cô nàng tính toán, điều này làm cho hắn cảm thấy không có chút nào vui vẻ, đồng thời hắn cũng có chút khóc dở mếu dở, nàng không phải là muốn… chứ.
Nhật Hạ có chút xấu hổ nhưng nàng vẫn không có ý định thả tay hắn ra. Ngay từ lúc hai người đang uống rượu, nàng đã sắp xếp mọi thứ, tất cả sau đó đều diễn ra theo dự tính… chỉ duy nhất một điều, ở giây phút quyết định thì anh Thường lại bỏ của chạy lấy người. Hết cách, Nhật Hạ cũng không thể để con vịt đã nấu chín lại mọc cánh bay đi mất cho nên dù có xấu hổ cũng như để lộ ra ý định ban đầu của mình nhưng nàng vẫn lựa chọn giữ hắn ở lại.
Dạo gần đây Nhật Hạ thường xuyên uống rượu một mình, với một người giống như chúng ta thường hay gọi là sinh ra đã ở vạch đích, đáng lẽ ra cuộc đời của nàng đã rất khác nếu như không có biến cố ấy…
Lùi thời gian trở lại ngày mà Nhật Hạ tròn 12 tuổi, người con thứ hai của một doanh nhân, chủ của hàng loạt các nhãn hiệu thực phẩm nổi tiếng, nàng có một người anh trai lớn hơn mình 9 tuổi, từ khi sinh ra Nhật Hạ đã được sống trong nhung lụa cũng như đầy đủ tình thương từ gia đình, điển hình của một nàng công chúa trong thời hiện đại, tuy nhiên tất cả mọi thứ chỉ còn là hoa trong gương, trăng dưới nước sau ngày hôm đó. Buổi tối hôm ấy, giống như bao sinh nhật trước đó, họ hàng, những người bạn trong giới doanh nhân của cha nàng, những người hàng xóm mà hầu hết đều ở cùng tầng lớp với gia đình nàng, rất nhiều người đến nhà chia vui mừng sinh nhật của Nhật Hạ. Mọi thứ đều hoàn hảo giống như mọi lần, bữa tiệc giống như một lễ hội thu nhỏ, ai nấy đều hoan hỉ, không ít người khen ngợi nàng còn bé nhưng đã trổ mã xinh đẹp, hứa hẹn lớn lên có thể đi thi người hoa hậu…
Không ai ngờ đến, chỉ sau đêm đó, một nốt đỏ nho nhỏ không gây chú ý đã xuất hiện hơi chếch xuống dưới ở cạnh mắt trái của Nhật Hạ, đến khi mọi người trong gia đình kịp để ý thì vết đó đã lan ra với tốc độ chóng mặt. Cha nàng không tiếc tiền đi tìm đến các bệnh viện, các bác sĩ hàng đầu trên thế giới nhưng kết quả thì giống như sấm sét giữa trời quang. Đó là một căn bệnh hiếm gặp mà rất ít người trên thế giới mắc phải, bệnh này không gây ảnh hưởng gì nhiều đến sức khỏe nhưng một khi đã bị, sẽ xuất hiện những vết đỏ ở vị trí bất kì, vết đỏ sẽ lan rộng ra một cách bất kì, không có thuốc hay giải pháp nào cho căn bệnh này bởi vì đơn giản là nó sau khi thành hình sẽ liên kết với hệ thần kinh con người, bất kì tác động sẽ gây tác hại không ai lường trước nổi, hơn nữa của nàng lại xuất hiện ở gần với não, càng không thể làm gì được.
Vậy là từ địa vị của một nàng công chúa, Nhật Hạ bỗng cảm thấy cuộc sống không còn chỉ có màu hồng. Dù cho mọi người vẫn đối xử rất tốt với nàng, người thân không ngừng an ủi, cha nàng vẫn không ngừng đi tìm kiếm biện pháp chữa trị dù tốn kém rất nhiều tiền bạc, nhưng Nhật Hạ vẫn không ngừng cảm thấy những ánh mắt khác lạ đến từ những người xung quanh, từ những người bạn học, bất kì ai đang thì thầm với nhau cũng đều giống như đang nói về chuyện của nàng. Căn bệnh quái ác cướp đi niềm vui sống của một cô gái và để lại cho cô chỉ còn sự hoài nghi đối với người xung quanh, đúng vậy, mặc dù Nhật Hạ vẫn có một cuộc sống đủ đầy mà 99% đứa trẻ khác trên thế giới ao ước nhưng không thể không nói rằng, biến cố này đã ảnh hưởng mạnh mẽ đến cô bé 12 tuổi.
Nhật Hạ dần dần thu mình lại, không còn giao lưu với những người bạn, thậm chí cũng dần ít giao tiếp với chính những người thân của mình. Thời gian dần trôi, cô bé Nhật Hạ cũng lớn lên, ngoại hình với mái tóc kì dị cũng dần trở thành hình tượng quen thuộc với mọi người, những tưởng rồi mọi thứ sẽ lại suôn sẻ thì đến năm 21 tuổi, nàng nhận được tin, cha nàng sắp xếp cho nàng một buổi xem mặt. Đối với những người thân của mình, Nhật Hạ nhận thấy cha nàng thay đổi nhiều nhất từ ngày hôm ấy, ông không còn vui cười nữa, cũng dần ít nói chuyện với nàng, tất cả dồn nén cho đến ngày hôm nay bùng nổ khi cha nàng sắp xếp buổi xem mặt mà không hề nói với nàng bất kể điều gì trước đó.
Vậy là cô gái Nhật Hạ khăn gói bỏ nhà ra đi, nàng tìm đến ông Tuấn, em trai của mẹ nàng, cậu của nàng, người đang làm giám đốc của đài truyền hình, người mà hiếm hoi để cho nàng cảm nhận được sự quan tâm ngay cả sau khi bị căn bệnh kia. Ông Tuấn để nàng ở tại một trong số các căn nhà của ông, chính là căn nhà hiện tại đang chuẩn bị tiếp tục câu chuyện, Nhật Hạ hoàn thành nốt chương trình đại học rồi vào làm trong đài truyền hình nơi nàng có bảo kê cao cấp nhất. Bẵng đi một thời gian, Nhật Hạ giờ đã 27 tuổi độ tuổi đẹp nhất của người phụ nữ, nàng bây giờ cũng không còn tuyệt giao với gia đình mà thi thoảng vẫn có nói chuyện, tất nhiên là chỉ qua điện thoại. Chuyện xảy ra vào buổi chiều nay khi nàng nhận cuộc gọi từ mẹ nàng, đại khái chính là muốn nàng trở về nhà buổi tối nay, đồng thời cũng nhắc lại về việc ra mắt, ý tứ chính là muốn nàng nhanh chóng lấy chồng. Nhật Hạ cùng mẹ của mình lời qua tiếng lại, kết quả là nàng có một buổi chiều tồi tệ và điều đó tạo cơ hội cho nhân vật chính của chúng ta. Flash back đã đủ, chuyện sau đó thì ai cũng đã biết, bây giờ chúng ta trở lại với không gian của riêng hai người.
Phẫn uất với gia đình mình, Nhật Hạ nhìn thấy ở người đàn ông kia một ý tưởng ngu ngốc đó, dù vậy thì đối với trí thông minh còn lại của mình, nàng vẫn tính toán được đầy đủ các yếu tố giúp nàng có thể thoát ra nếu đối phương có ý đồ nguy hiểm. Nàng có thể thông báo với người khác bằng chiếc điện thoại khi ở trên taxi hoặc khi đã về đến nhà của mình thì những tay bảo vệ của khu biệt thự cũng không phải là ăn chay. Vậy mà tất cả các tính toán của mình đổ vỡ trước người đàn ông này, Nhật Hạ có chút cay đắng nói: “Anh chê em xấu sao?”.
“Không phải, …” Thường cảm thấy đau đầu với nàng, hắn không muốn phiền phức, được chứ, “… thực sự mà nói thì em rất đẹp, mà kể cả em có xấu hơn thị nở thì anh nghĩ rằng chỉ nhìn những gì em có thì không có mấy người đàn ông từ chối được em.”
“Không phải là có anh đó sao, chẳng nhẽ anh bị…” Nhật Hạ giống như tìm ra được nguyên nhân.
“… Anh không bị gay, Ok?” Bảo hắn là gà thiến thì được chứ gọi hắn là bê đê thì đúng là xúc phạm nhân phảm ít ỏi của hắn.
“Vậy… ở lại với em đêm nay.”