NHÂN - TÌNH - Chương 5
Nếu như anh Thường của chúng ta có thể nghe được tiếng lòng của Hữu Minh thì không thể không cảm thấy như tìm thấy được tri kỉ. Chàng trai Trịnh Hữu Minh năm nay 21 tuổi, ở cái độ tuổi mà nhiều thanh niên còn đang bò lê trên các giảng đường, không thì cũng lông bông suốt ngày phá làng phá xóm, nếu khá hơn thì chắc là đang làm bạn với bùn đất, súng đạn trong quân ngũ, thì hắn đã bộc lộ được tài năng trước con mắt của nhiều lãnh đạo các phòng cảnh sát thành phố. Với khả năng phân tích trời phú, hắn đã góp công phá được trên dưới sáu vụ án phức tạp, hơn nữa, gia thế của hắn càng giúp hắn nổi bật hơn. Hữu Minh có người ông nuôi, chính xác là ông nuôi, tên là Trịnh Bá Sâm, đại tá đặc công đã về hưu, nói đến đây nhiều người thầm nghĩ, đại tá về hưu thì có cái gì đặc biêt, nhưng nếu kể đến hai người em trai của ông Sâm, một người trung tướng công an, một người thượng tướng quân đội, mà đều là những lãnh đạo cấp cao mà chỉ hắt hơi một cái cũng làm cả ngành cảm lạnh thì không ai có thể coi thường hắn được.
Nhắc đến ông Trịnh Bá Sâm thì có thể nhiều người không rõ nhưng những ai từng trải qua thời kì kháng chiến đều không thể không rùng mình khi nhắc đến ông, ở nhiệm vụ cuối cùng của ông Sâm, ông bị trúng đạn lạc, thương tích khiến ông không thể tiếp tục chiến đấu, vài năm sau ông cũng xin về hưu sớm. Thương tích đó không chỉ làm mất đi của Việt Nam một nguồn sức mạnh đáng gờm, nỗi khiếp sợ của nhiều tướng lĩnh bên địch mà còn làm cho ông mất đi khả năng sinh sản, vợ của ông cũng mất trong chiến tranh khiến ông nản lòng thoái chí. Ông sống một mình từ đó, đến mãi sau này tuổi ngày càng cao, ông Sâm chợt nổi lên ý định nhận nuôi một đứa bé, coi như là có người chăm sóc lúc tuổi già. Nhận làm con nuôi thì không thích hợp lắm, thôi thì nhận làm cháu nuôi đi, ai dám ý kiến cứ đứng ra… thế là từ đó, đứa trẻ mồ côi Hữu Minh đổi sang họ Trịnh, có cho mình một mái nhà mới, một gia đình mới. Sống cùng với một đặc công đã về hưu, có lẽ không phải là một cái gì dễ dàng đối với một đứa bé, nhưng bù lại thì đã giúp cho cậu học hỏi được những thứ mà không ở đâu có thể học được, đồng thời cũng khai phá được thiên phú của bản thân. Tài năng cùng với lí lịch như vậy, hắn được đặc cách vào ngành cùng với chức vụ… ‘cố vấn’ hỗ trợ điều tra.
…
Tối hôm qua, sau khi nghe thấy tin về một vụ tai nạn kì lạ này, hắn theo bản năng cảm nhận được có gì đó bất thường nên ngay lập tức đã có mặt tại đây. Quá trình điều tra hắn đều được chứng kiến, bản thân Hữu Minh cũng tận tay tận mắt kiểm tra hiện trường, chiếc xe, cũng như cũng tự hỏi thông tin từ các nạn nhân nhưng đều không có gì bất thường. Chiếc lốp xe ‘tự dưng’ phát nổ mặc dù mới sử dụng chưa đến một năm, chiếc xe lao xuống vực mà tất cả hành khách ‘tự dưng’ đều hoàn hảo không ai thiệt mạng, thậm chí còn có người toàn bộ thân thể chẳng có lấy một vết xước, thần kì như vậy đúng là ai cũng thầm cảm ơn ông trời nhưng đối với Hữu Minh, nó lại lộ ra đầy rẫy những vô lý. Những điều bất thường nhất định phải có lý do, ngay cả khi đã đưa ra kết luận là sự việc xảy ra do may mắn với một khả năng cực thấp thì bản thân lúc nào cũng phải bảo lưu một tia nghi ngờ, đó là một trong những điều đầu tiên hắn được ông nội truyền dạy.
Cả đêm thao thức giống như đứa trẻ háo hức cho buổi đi chơi ngày mai, sáng sớm Hữu Minh đã đến hiện trường với mong muốn tìm được manh mối nào đó. Tuổi trẻ mang đến cho hắn một nguồn năng lượng gần như vô tận cùng với nhiệt huyết giống như bản năng vậy… tuy nhiên cả buổi sáng không có kết quả gì, Hữu Minh có chút hoài nghi bản thân phải chăng là bị nghiện Conan rồi. Không giống như nhiều vụ khác, các manh mối đan xen, thắt nút với nhau, hắn chỉ cần tìm kiếm đầu dây rồi lần theo nhưng lần này thì không giống, mọi manh mối đều như từng đoạn dây rời rạc không cái nào liên kết với cái nào, giống như một nút dây bị người dùng kéo một đường cắt phăng đi… có lẽ nếu là ông nội không chừng sẽ có kiến giải cho vấn đề này, hắn không nhịn được thầm nghĩ. Đang lúc sắp hết kiên nhẫn, thì hắn phát hiện một người đang ông trung niên đang đứng nhìn như mất hồn về phía hiện trường vụ tai nạn, dù xung quanh cũng không thiếu những người dân cũng đang quan sát, chỉ trỏ ở gần hiện trường như người đàn ông đó nhưng không biết vì sao Quang Minh thấy người này cực kì đáng ngờ…
Nhìn theo người đàn ông lên xe máy rời đi, hắn quyết định bám theo, từ bệnh viện đến bãi xe, từ bãi xe rồi lại trở lại hiện trường, hắn có thể khẳng định người này chắc chắn có liên quan, hoặc ít nhất là biết gì đó đến vụ việc, hắn quyết định lại gần bắt chuyện xem thế nào.
…
Anh Thường của chúng ta lúc này đang có chút buồn bực, coi như đi tong cả buổi sáng không tìm được đáp án cho chứng mất trí nhớ của mình mà còn nhảy ra thêm cả mớ rối rắm làm đầu hắn có chút nhức nhối, biết vậy hắn đã về nhà làm một giấc cho khỏe và quên đi cái chuyện này… Thời gian trôi dần, mặt trời không nhanh không chậm cũng sắp lên đến đỉnh, dạ dày cũng bắt đầu biểu tình, hắn đành tạm ném mọi suy nghĩ ra khỏi đầu mà đứng dậy để đi tìm nơi thỏa mãn con quỷ đói bên trong bản thân. Đang thầm mắng cái dạ dày hôm nay tham ăn bất thường, buổi sáng đã nhét vào hai cái bánh mì, gấp đôi mọi ngày, mà giờ này đã bắt đầu kêu gào, thì hắn nghe thấy tiếng nói từ một ai đó từ đằng sau hướng đến hắn, quay đầu lại thì hắn thấy một cậu thanh niên trẻ đang tiến về phía hắn.
“Khụ khụ… chào anh!”
Mặc dù đối phương có vẻ hơn tuổi hắn khá nhiều nhưng cảm thấy gọi chú không được hay lắm mà lại hơi ngượng mồm, thêm nữa để tạo cảm giác thoải mái cho đối phương khi hắn khai thác thông tin, Hữu Minh chuyển qua gọi bằng anh.
Nhìn quanh một vòng không thấy ai khác, tuy nhiên hắn vẫn hỏi lại cho chắc chắn: “Cậu tìm tôi?”
“Dạ vâng, em… là công an điều tra hiện trường, không biết anh có thể dành chút thời gian để trả lời vài vấn đề được không ạ!” Nhìn người trung niên trước mặt, hắn vẫn có chút ngượng mồm khi xưng em nhưng vẫn thành thạo lấy ra thẻ của bản thân để chứng minh thân phận.
“Ồ! Không vấn đề gì…” Thường có chút bất ngờ đối với cậu thanh niên trước mặt, quá trẻ, nếu không phải là tấm thẻ chứng minh thân phận cũng như chức vụ, đồng thời xung quan vẫn còn không ít công an thì hắn hoài nghi bản thân đang sắp sửa bị lừa đảo, “… tuy nhiên thì…”