Nhà Nghèo Lập Nghiệp - Phần 52
Đến ngày cuối cùng trong thời hạn nó xin nghỉ phép với công ty, nó quyết định không tìm nữa, nó đã quá mệt mỏi rồi, nó đã kiệt sức, ông anh bạn anh Th rủ nó đi nhậu mộ bữa trước khi vào lại SG, nó rủ thêm ông xe ôm vì sau mấy ngày rong ruổi với nó thì anh em cũng có thiện cảm với nhau, 2 ổng kéo nó ra bãi biển bên Mỹ Khê ngồi lai rai.
Ngồi trên biển nhậu, mát vô cùng bãi biển thì cực kì đẹp, theo nó thì Mũi Né không đẹp bằng bãi biển này, nhưng lúc này nó không có chút tâm trạng nào, cổ họng nó nghẹn đắng lại, nó mệt mỏi và tuyệt vọng, lúc này nó chỉ muốn khóc, có lẽ đây là lần cuối nó đi tìm em, nó đã cạn hết hy vọng rồi…
Trở về SG với bao nhiêu công việc ngập đầu ngập cổ sau 1 tuần nghỉ, chính xác phải là 2 tuần nếu tính cả kì nghỉ, nó cố vùi mình vào công việc để xóa bớt đi sự thất vọng tràn trề trong nó, nó cũng có 1 buổi nói chuyện thẳng thắn với Ph, nó cố giải thích cho con bé hiểu rằng nó không thể đi xa hơn với con bé được, chỉ có thể dừng lại ở mức tình cảm anh em bạn bè thôi, nó không thể quên được em. Con bé bào sẽ chờ nó nhưng nó thì chẳng tin mấy, cái kiểu lí la lí lắc như Ph thì sẽ quên nhanh thôi
Nhưng con bé này có vẻ quyết tâm với nó thật, vẫn tiếp tục quan tâm nó từng li từng tí, vẫn bám sát nó như hình với bóng, nó cũng bắt đầu quen với sự hiện diện của con nhỏ này bên cạnh nên cũng chẳng nói năng gì thêm. Con bé còn bắt nó chở về phòng chơi cho biết nhà, nó không cho vô vì nó đã nguyện căn phòng trọ này nó chỉ dành cho em, nó thừa sức thuê được căn hộ ngon lành luôn ấy chứ nhưng nó vẫn quyết ở chỗ này, nơi này là nơi chưa đựng tất cả những kỉ niệm của nó và em, nó sẽ ở đây chờ em…
Con bé còn làm quen với cả anh Th trong một buổi đi nhậu chung, anh Th có vẻ rất muốn nó quen con bé này, anh muốn nó quên em đi
– Con nhỏ được đấy chú à
– Ph hả, vâng nó tốt lắm
– Chú với nó quen nhau rồi chứ
– Quen gì anh, bạn bè thôi
– Đm
– Em chưa sẵn sàng đâu anh
– Tao sợ mày luôn, cái đầu mày làm bằng cái c.. c.. gì mà cứng thế, gần 5 năm rồi thằng ngu à, tỉnh táo ra chút đi mày
– Em chưa thể quên được
– Mày u mê thì nó cũng vừa vừa thôi, quá lâu rồi, như thế là đủ rồi chú à, đời người được bao nhiêu lần 5 năm hả, cứ như mày thì 50 là chết mẹ nó rồi
– …………
– Nghe anh một lần này đi, quên nó đi, mày cứ quen con nhỏ này đi rồi mày sẽ quên được thôi
– …………
– Con nhỏ này được, xinh cũng đâu thua gì con M, nó lại vui vẻ yêu đời nữa, mày quen nó đi tự nhiên mày sẽ quên thôi
– …………….
– Tao năn nỉ mày luôn đấy, sống lại giùm tao cái, đm cứ nhìn mày thế nào tao xót quá
Thời gian từ sau khi ra Đà nẵng tìm mãi không được thì nó chán nản hơn trước, nó cố vùi mình vào công việc để tìm quên, nó chẳng thiết ăn uống ngủ nghỉ gì nữa, ăn thì bữa đực bữa cái, ngủ thì khỏi nói, có khi nguyên 1 tuần nó chỉ ngủ được một hai lần, còn lại thì thức trắng, việc nhiều nên cũng chẳng dám nhậu say để ngủ, say quá ngủ quên thì hỏng việc. chỉ một thời gian ngắn thì nhìn nó tàn tạ đi trông thấy
– Khó quá anh à
– Mẹ, nếu mày cứ như thế này thì mày cút đi giùm tao, đéo có anh em gì với mày nữa.
– Em sẽ tìm thêm 1 lần nữa, một lần cuối
– Kệ mẹ mày, muốn kiếm gì thì kiếm, tao đéo quan tâm, đừng làm phiền tao
Nó biết anh nói thế thôi chứ đời nào anh không quan tâm, khuyên nó hoài không được nên ổng cáu ổng chửi thế thôi
Công việc ngày càng nhiều, càng nhiều thì càng bù đầu bù cổ, nó cũng cuốn vào công việc nên cũng vơi bớt đi phần nào, nó dự tính sẽ ra Đà Nẵng tìm một lần nữa vào dịp lễ, một lần cuối cùng, nếu vẫn không được thì nó đành bỏ cuộc chứ lâu hơn nữa có khi đến lúc nó tìm ra thì em đã con đàn cháu đống rồi cũng nên
Việt Nam mình thì chỉ được cái nghỉ lễ là nhiều, lễ lạt đến phát ngán, mới 30/4 chưa được bao lâu thì đến lễ 2/9. Được nghỉ cũng khá dài nên nó quyết định sử dụng hết số ngày phép còn lại nghỉ dài hơn 1 chút để ra Đà Nẵng, từ trước tới giờ nó chưa nghỉ phép ngày nào nên giờ nó có nghỉ cũng chẳng ý kiến ý cò gì được
Ra đến Đà Nẵng thì nó lại gặp lại 2 người cũ, bạn anh Th và ông xe ôm, lần này nó quyết định không quá vội vàng nữa, nó đi nhậu lai rai 1 bữa với 2 ổng rồi mới bắt đầu đi tìm. Lại vẫn điệp khúc hành trình như cũ, vòng vèo la cà hết quán này tới quán khác và kết quả thì cũng vẫn như cũ, chả thấy tăm hơi mẹ gì. Nó oải kinh khủng, chưa lần nào đi tìm em mà nó cảm thấy nản dến thế này, chẳng lẽ đã tới giới hạn của nó rồi sao…
Ngày hôm đó nó quyết định không tìm nữa, nó đi tắm biển lấy lại sức lực và cả tinh thần, rủ ông bạn anh Th với ông xe ôm thì 2 ông đều kêu nó cứ tắm cho chán đi, tối 2 ổng ra ngồi lai rai chứ biển 2 ổng tắm chán rồi. Một mình ra biển dự định tắm cho khỏe chứ không tìm kiếm gì nữa hết nhưng nó vẫn cứ đảo một vòng theo thói quen, nó nhìn cho có thế thôi chứ chẳng có tí hy vọng nào hết, nó không nghĩ nó sẽ thấy được em giữa một biển người như thế này…
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, nó tin chắc rằng duyên giữa em và nó chưa hết
…
Một hình bóng rất quen thoáng qua mắt nó, nó sững người trong một giây rồi lia mắt lại chỗ một bóng người mặc áo trắng mà nó vừa liếc qua nhìn lại thật kĩ, đôi mắt nó trợn to ra tới mức muốn rách cả khóe mắt … không thể nào nhầm được … cho dù có chết đi thì hình bóng này nó vẫn nhận ra …. tóc có cắt ngắn hơn so với trước, em có ốm đi rất nhiều…….. nhưng tất cả vẫn thế, không khác gì so với hình bong hằng đêm nó vẫn mơ ……. hình bóng đã khắc sâu vào tim nó rồi, không thể nhầm lẫn được đâu ……… Tim nó như reo lên sung sướng, nó cảm nhận được thân hình nó run lên bần bật như lên cơn sốt rét, mắt nó nhòe đi…
Lảo đảo bước nhanh về phía người con gái đó, nó tính hét to lên một tiếng thì cổ họng nó tắc nghẹn, em không đi một mình ….
Nó đứng chôn chân một chỗ, em đang đi với 1 thằng khác, nó chẳng để ý thằng này to nhỏ tròn méo thế nào, nó chỉ biết em đang đi chung với 1 người đàn ông khác, hình như còn khoác tay thằng đó nữa … Con tim đang reo vui của nó bỗng như vỡ vụn ra, nó không còn cảm giác gì ở đôi chân của nó nữa, không chỉ đôi chân mà tất cả thân thể của nó, tất cả đã hóa đá rồi …. Chỉ còn 2 thứ trên người nó vẫn chuyển động, con tim đang vỡ ra từng mảnh và những giọt nước mắt lăn dài. Máu đã chảy và nước mắt đã rơi, Sao lại như thế này hả em ơi …..
Cái cảm giác vỡ vụn lúc đó mãi về sau này nó cũng không bao giờ quên, 5 năm chờ đợi để đổi lại cái hình ảnh nó nhìn thấy lúc đó, không biết có bác nào trải qua chưa chứ nó đau lắm các bác à !
Nó đứng chôn chân một chỗ không nhúc nhích gì được, nó cảm thấy bầu trời như sụp đổ, tất cả như vỡ vụn trong nó, bao năm qua nó mong ước được gặp lại em dù chỉ một lần, 5 năm nó tìm em, 5 năm nó đợi chờ là vô ích rồi. Nó không giận em, không hề giận, gần 5 năm rồi còn gì, nó chờ đợi em chứ chắc gì em đã chờ đợi nó. Nó rất muốn tiến lại gần em, muốn được nhìn em thật kĩ, muốn được nắm lấy tay em, muốn hỏi em tại sao ngày đó em lại bỏ nó mà đi …… không biết em còn yêu nó không nhỉ?
Nhưng nó không di chuyển nổi, nó sợ, nếu đó là người yêu em, thậm chí là chồng em thì nó sẽ như thế nào đây, theo quan sát của nó thì những cử chỉ thân mật giữa em và thằng đó chỉ có ở những người đang yêu nhau, bạn bè không thể nào có những cử chỉ như thế được, ngay cả con bé Ph luôn bám sát lấy nó, khoác tay kè kè nhưng chưa bao giờ nó cho phép con bé có những cử chỉ thân mật quá mức với nó. Thế là hết, hết thật rồi….
Bây giờ nó phải làm gì đây, nếu gặp em thì liệu nó có chịu đựng nổi không, có kiếm chế được bản thân không, nó tin chắc là không. Nhưng có manh động thì cũng làm được gì đây, em giờ đã yêu người khác rồi, nó chỉ là quá khứ mà thôi. Hoặc giả em còn nhớ đến nó thì nó làm như thế có phải là phá vỡ hạnh phúc của người khác không, người yêu thì còn đỡ chứ nếu đó là chồng em, nếu em đã có con cái thì sao, nó chúa ghét những ai chen ngang phá vỡ gia đình người khác, nó không thể làm thế được, nó đã từng nói với anh Th nếu em đã có gia đình thì nó chỉ cần nhìn thấy em, biết em sống ở đâu thì nó sẽ dừng lại, nó sẽ không gặp em trực tiếp.. …
Bóng em đang dần khuất khỏi tầm mắt của nó, em đã đi xa lắm rồi mà nó vẫn đang bồng bềnh, chơi vơi trong nỗi đau của mình nó, 5 năm qua việc tìm kiếm và chờ đợi em gần như là động lực sống chính của nó, giờ như thế này thì nó phải sống như thế nào đây, nó sẽ bước tiếp con đường của nó như thế nào đây ? …
Nó quyết định lặng lẽ đi theo em, nó phải biết chắc người đàn ông đó là gì của em, nếu cứ bỏ cuộc khi đang mơ hồ thế này thì nó sẽ ân hận suốt đời
Vẫn dáng đi đó, vẫn thân hình nảy lửa đó, vẫn nụ cười đó, tất cả vẫn như thế, chỉ có điều người đi bên cạnh em không phải là nó nữa. Đã 5 năm rồi nó không một lần được gặp em, hình ảnh cũng không có để mà nhìn nhưng tất cả những gì thuộc về em đều ăn sâu vào con người nó, em không khác gì nhiều, chỉ có con tim em là thay đổi…
Nó mua đại 1 cái nón đi biển của mấy người bán dạo, kéo sụp xuống rồi lặng lẽ đi theo 2 người, nó gọi điện cho ông xe ôm quen chờ sẵn ngoài đường, nó sẽ theo em về tới nơi em đang ở, nó muốn biết em đang sống như thế nào, nó lê những bước chân nặng nề đi theo em, mệt mỏi quá rồi L ơi….
Dạo biển chán chê thì em cũng đi về, nó thở phào nhẹ nhõm, nó không còn đủ sức bước tiếp nữa, nỗi đau làm nó muốn ngã quỵ rồi, nó gần như không còn chút sức lực nào nữa, chưa bao giờ nó thấy bản thân nó rã rời như thế này
Nói ông xe ôm cố gắng giữ một khoảng cách nhất định đi theo 2 người đó, vòng vèo theo em một quãng đường khá xa rồi rẽ vào một khu dân cư mới, khu mới nên đường khá vắng, nó lo là em và thằng đó sẽ phát hiện có người đi theo nên kêu ông xe ôm đi cách xa thêm 1 chút
Cuối cùng thì 2 người đó cũng dừng lại trước 1 căn nhà nhỏ hai lầu, nó đứng từ xa nhưng cũng thấy được là nhà còn khá mới, em mở cửa đi vào và…. thằng đó cũng đi vào… nó gục xuống …. Hết hy vọng rồi, đi vào chung nhà thế này thì còn gì để mà nói nữa, hết thật rồi ….
Ông xe ôm có vẻ cũng đoán ra được phần nào, ông nhìn nó với vẻ ái ngại, nó đang ngồi gục xuống bên lề đường, thẫn thờ và vô hồn. Nó đã chết rồi, chỉ còn lại phần xác mà thôi …
Nó chẳng biết nó ngồi như thế bào nhiêu lâu nữa, chỉ biết ông xe ôm có vẻ sốt ruột giục nó về mấy lần rồi. Uh nhỉ, đi về thôi chứ còn gì nữa, ngồi đây ăn vạ sao ? Nó mệt mỏi đứng lên tính đi về thì căn nhà đó mở cửa, nó nhìn qua thì thấy thằng đó đang dắt xe ra, có phải thằng đó đi về không, lạy trời…
Đúng là thằng đó đi về thật, em đang tiễn thằng đó ra cổng. Nó khấp khởi hy vọng, nhưng rồi…… Chiếc đinh cuối cùng trên cỗ quan tài của nó đã được em đóng vào…. em ôm hôn thằng đó ….
Nó bất động suốt đường về khách sạn, nó như hóa đá khi nhìn thấy em hôn người khác, 5 năm chờ đợi đã kết thúc rồi, kết thúc tất cả rồi … Nó có đủ can đảm và nghị lực để mở ra một trang mới không đây…