Nhà Nghèo Lập Nghiệp - Phần 51
Nó cứng đờ cả người, nghe như sét đánh ngang tai, con nhỏ này nói cái gì vậy trời, nhìn qua con nhỏ thấy mặt nó đỏ bừng, đầu cúi gằm xuống ra vẻ xấu hổ, con nhỏ vặn vặn 2 bàn tay vào với nhau. Nó cực kì bối rối không biết phải làm sao, thực sự lúc này nó nửa muốn nửa không, mà có lẽ nó muốn thật, đã quá lâu rồi nên thật sự trong tình cảnh như thế này bản năng của nó đang đòi hỏi nó, nhất là sau vụ đêm qua, đang tính đi lại phía con nhỏ thì chuông điện thoại đổ dồn. Bừng tỉnh nó lật đật móc điện thoại ra nghe, là anh Th.
– Chú đang ở đâu thế.
– Em đang đi nghỉ với công ty ở Mũi Né anh à.
– Ùm …..
– Có gì không anh ?
– Tao có thông tin chú mày ah, có khả năng 80% là chính xác.
– Hả, sao, anh nói sao.
– Bình tĩnh, thằng T bạn anh ấy, nó mới đi chơi ngoài Đà Nẵng vào.
– Sao nữa.
– Đm từ từ để tao nói, cứ chen ngang vậy sao tao nói.
– Dạ, em sốt ruột quá
– Nó đi ăn sáng thì gặp một con bé rất giống M
– Chắc không anh
– Không dám chắc chắn nhưng rất có khả năng vì bữa ngồi nhậu giớ thiệu con M thì thằng T có ngồi chung mà, nó khẳng định là rất giống, nó ngờ ngờ tính hỏi mà chưa kịp thì con nhỏ đi mất tiêu rồi.
– Biết chỗ không anh.
– Biết thế lồn nào được mà biết, chỉ gặp ở quán ăn sáng thôi mà, chỉ biết nó ở Đà Nẵng thôi
– Vâng, em cảm ơn anh, em ra ngoài đó ngay đây
– Điên ah, mày làm như Đà Nẵng nhỏ lắm ấy
– Bằng 1 quận ở SG chứ mấy, em bắt xe ra liền đây
– Đm tùy mày, ra tới thì báo để tao kêu thằng bạn ra nó dẫn đường, biết cứt gì ngoài đó đâu mà đòi tìm
– Dạ, em cám ơn anh, em đi liền đây, chắc sáng sớm mai mới ra tới
– Ùm, thôi đây là lần cuối nha chú, anh không giúp mày nữa đâu
– Vâng, đây là lần cuối
Nó lật đật xách balo chạy thằng một mạch, chẳng kịp giải thích gì với Ph, chỉ kịp dặn là nó đi Đà Nẵng có công chuyện, mọi người về trước đi nó sẽ tự về SG, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của con nhỏ nó thấy hơi tội, nhưng nó đành mặc kệ, nó nghe xong cuộc điện thoại của anh thì nó nhận ra một điều, nó không thể tiến xa hơn với con nhỏ này được, có lẽ nó sẽ không bao giờ nó đến với ai được nếu nó chưa có tin tức gì về em, mới nghe phong phanh tin tức mơ hồ về em thôi thì nó đã như phát cuồng phát dại. Rõ ràng nó chưa khi nào quên em, chưa từng quên dù chỉ một giây …
…
Cũng phải gần trưa hôm sau thì xe mới tới được Đà Nẵng, bà mịa nó chạy gì mà lâu thế không biết, suốt đêm trên xe nó không ngủ, nó nóng ruột kinh khủng, hix cái cảm giác này nó làm thời gian trôi đi càng chậm hơn, nó đã liên lạc với bạn anh Th từ đêm qua nên ra tới là có anh đó đón ngay, ông này là bạn anh nhưng không phải dân giang hồ, ảnh làm nhân viên bình thường cho một công ty nhà nước ở ngoài này, thời gian eo hẹp nên cũng không dẫn nó đi được nhiều, nó quyết định không làm phiền anh này mà nhờ anh tìm một ông xe ôm rồi thuê ổng nguyên ngày
Chỉ kịp ngồi ăn với anh bạn một bữa cơm rồi nó vội vã đi tìm em ngay, rong ruổi cả ngày, quần hết các ngà đường ở Đà Nẵng nó mới nhận ra làm thế này chỉ tốn công chứ khả năng tìm được rất thấp. Nó quyết định tìm một khách sạn nghỉ ngơi một chút rồi tối về sẽ đi tìm, nó sẽ ưu tiên tìm các quán bar và vũ trường trước, vừa về đến khách sạn thì có đt của Ph.
– Anh đang ở đâu vậy ?
– Đà Nẵng.
– Trời, anh ra đó chi vậy, có công việc ah
– Uh
– Anh đi tìm chị ấy à
– Uh
– ………
– Anh xin lỗi Ph, anh không chối anh rất mến em, nhưng chỉ đến thế thôi em à, anh chưa sẵn sàng, trái tim anh chỉ có 1 ngăn thôi
– …….
– Thôi anh cúp máy đây, vậy nha em
– Em sẽ chờ
Nó cúp máy, chờ à, đừng chờ Ph à, sẽ lâu lắm đấy, rất lâu, và nếu có xảy cũng chỉ khi nào người ấy đã lấy chồng thôi
Gọi điện xin mấy lão đại trong công ty cho nó nghỉ 1 tuần, bị chửi te tua nhưng rồi cũng ok cho nó, biết sao được éo cho nó nghỉ nó cũng tự nghỉ
Suốt đêm đó nó đi quần khắp các vũ trường quán bar ở Đà nẵng, buổi tối nên ông bạn anh Th chở nó đi được, 2 anh em chạy hết quán này tới quán khác tới gần 11h đêm thì ổng nản
– Em tìm ai mà toàn vào ba cái chỗ này vậy
– Bạn em anh a, trước trong SG cô ấy làm ở đây nên em nghĩ có khả năng ra ngoài này cũng làm ở đây
– Không có hình ảnh gì à
– Không anh, bởi vậy mới khó
– Không có hình thì tìm đến bao giờ mới xong, mơ hồ thế này mà cũng rang tìm, sợ em thật, giờ khuya rồi anh còn phải về với con cái, em cũng nghỉ đi mai tìm tiếp
– Vậy anh về trước đi, em đi xe ôm cũng được
– Uh, anh về đây
– Vâng em cảm ơn
Còn lại 1 mình nó cứ lầm lũi chui hết quán này tới quán khác, chui vào ngó nghiêng 1 hồi lại đi ra, 1 hồi thì nó hoa cả mắt, vào quán nào cũng tối thui, đèn chớp chớp nhá nhá có thấy rõ mặt ai đâu, phải căng mắt ra mà nhìn nên riết mắt nó muốn lé luôn, kiếm chỗ nào nghỉ ngơi chút mới được, đang tính nói ông xe ôm thì ông xe ôm hỏi trước
– Anh tìm người quen ah
– Vâng
– Tìm bạn là khách hay là nhân viên trong đó
– Cũng chưa biết nữa, khả năng cao hơn là nhân viên
– Ra vào kiểu đó có khi thấy cũng chưa chắc nhận ra, trong đó mờ mờ ảo ảo thế mà
– Ùm, em cũng hơi mệt, có chỗ nào mát mát chở em tới đó ngồi tí nghỉ tí
– Uống bia hay café
– Bia đi
– Thế ra cầu sông Hàn, chỗ này mát lắm, mà cũng tiện nữa, anh chịu khó ngồi khuya một chút thì tụi trong các vũ trường nó hay tập trung ra đó lắm
– Thế à, thế chở em ra đó giùm
Công nhận cái quán này nó mát dã man rợ, ngồi trên bờ kè cạnh sông Hàn nên mát thôi rồi, nhậu ở đây đúng đã luôn, khuya rồi mà chỗ này vẫn còn đông nghịt khách, toàn nam thanh nữ tú cả, bàn nào cũng đông người ngồi, thấy ngồi 1 mình thì hơi buồn nên nó rủ ông xe ôm ngồi chơi với nó cho có bạn. Mời ổng ngồi chơi thế thôi chứ nó chẳng nói năng gì, nó chỉ mải đưa mắt nhìn dáo dác xung quanh, nó hy vọng tìm được em trong đám đông lố nhố này…
Mệt mỏi rã rời về thể xác, cạn kiệt hy vọng sau 4 ngày tìm kiếm ròng rã, nó đã làm đủ mọi cách, sáng thì rong ruổi khắp các quán ăn sáng, café, chiều mát thì ra bãi biển tìm, hix buổi chiều người Đà Nẵng đổ ra tắm biển đông như kiến, hoa hết cả mắt nên nó nhìn mãi mà chẳng được tích sự gì. Tối về thì vào bar, vũ trường, mới đầu thì nó vào trong ngó nghiêng rồi đi ra, sau thì nó vào ngồi luôn, kêu đại chai bia rồi ngoắt phục vụ tới hỏi thăm, hỏi muốn rã họng mà câu trả lời duy nhất nó nhận được chỉ là cái lắc đầu. Gần sáng thì lại mò ra quán nhậu bờ sông Hàn ngồi đồng chờ thời. Nó cảm thấy thực sự đuối sức, trâu bò kiểu gì cũng phải gục sau 4 ngày chỉ đi và đi, ăn thì ít mà uống thì nhiều kiểu này đã bào mòn hết sức lực của nó. Chẳng lẽ ông trời không cho nó được gặp em 1 lần sao ?