Nhà Nghèo Lập Nghiệp - Phần 40
Cơ thể nó đau nhừ, gần nhu nó không có cảm giác ở chân, đầu nó nặng trịch. Nó đưa mắt nhìn quanh
– Con tỉnh rồi, con làm bác lo quá
– Bác 2, con đang ở đâu thế này
– Bệnh viện con, con bị đa chấn thương nặng lắm, cái bọn khốn nạn, đánh gì mà khủng khiếp quá
– Đầu con đau quá bác 2
– Uh, mà sao con lại đi làm ba chuyện đó hả L, thiếu thốn cái gì thì qua bác giúp, ai lại …
– Con bị oan bác 2, con không có làm mấy chuyện đó
– Bác trước giờ nhìn người không sai, bác tin con không làm chuyện đó, tụi nó làm ẩu cho qua chuyện, mà cũng chẳng làm gì được, họ nói con bị thế này là do con ăn trộm bị bắt quả tang lại còn hành hung người ta, nên bị người ta đánh
– …
– Con cố ngồi dậy được không, bác gái có nấu cho con ít cháo đây, ráng ăn vô
– Con đau lắm, ngồi không nổi
– Thế thôi uống sữa đi, thiệt tình không còn gì để nói nữa, chưa chết là may
– …
Nó nuốt không nổi ly sữa, cổ họng nó đắng nghét, mới mở mắt được một chút mà nó đã thấy trời đất quay quồng, hoa hết cả mắt, ly sữa chua kịp uống xong thì nó đã lịm đi lần nữa.
Bác sĩ bảo nó phải nằm cả tháng may ra mới đi lại được, nhưng ổng không ngờ chỉ gần 1 tuần sau là nó có thể đi lại được rồi, ổng không biết ý chí sinh tồn của nó đang rất mạnh, người nó bây giờ hừng hực lửa căm thù, nó phải sống, nó phải mạnh mẽ, và nó sẽ trả thù. Từ bữa tới giờ chưa 1 lần em vào thăm nó, điện thoại cũng ò í e. Được lắm, chơi nhau tới mức độ này rồi tránh mặt hả, trốn đi rồi tôi sẽ săn lùng cô đến cùng trời cuối đất, cả lão nữa P ah, thằng này sẽ trả mối nhục ngày hôm nay !
Ngày nó ra viện bác 2 kêu về nhà bác 2 ở nhưng nó nhất quyết không chịu, nó nằng nặc đòi về phòng trọ, nó phải gặp con rắn độc này để bẻ hết nanh của nó. Phòng em đóng cửa im lìm, khóa ngoài, giờ này đã đi làm rồi ah, nó tạt qua mấy phòng bên hỏi thăm. Mấy cô hàng xóm thấy nó về thì khá ngạc nhiên
– Tưởng mày dọn đi chung với 2 con bé đó rồi chứ
– Ủa dọn đi rồi hả cô
– Uh, gần 10 ngày rồi
– Cháu cảm ơn.
Đi rồi à, đệch cụ đi tới đâu tao cũng sẽ tìm, phải hỏi cho ra lẽ chứ. Nó thật sự không hiểu nổi em làm thế với nó làm gì, nó nghĩ hoài mà vẫn không tìm được lý do …..
Tâm trạng của nó lúc này khác hẳn ngày phải xa chị, ngày đó nó chán nản đến tuyệt vọng, nó đã tính đến chuyện buông xuôi để chết quách đi cho xong, ngày đó em là động lực sống của nó, thế mà.. ……. Lần này thì khác, nớ hừng hực lửa, máu căm thù tiếp thêm sức mạnh cho nó, nó phải sống, nó phải mạnh mẽ, nó phải làm lại, nó phải cứu chị khỏi bàn tay của lão P, và nó sẽ trả thù em và những con đàn bà như em …..
Ngay tối hôm đó nó phi lên Bar tìm M, nó được biết M đã nghỉ việc cách đây 1 tuần, không ai biết em đi đâu, kể cả Tr bạn thân của em cũng không biết nhà em ở đâu. Nó hiểu vì em chưa bao giờ coi nhà của bố em là nhà, anh B gọi nó vào phòng
– Em và M giận nhau hả ?
– Dạ không
– Sao nó bỏ đi mà không nói lời nào thế, thế giờ em biết nó ở đâu không
– Em không biết mới lên đây tìm chứ
– Không giận nhau sao tự nhiên thế nhỉ
– Em chịu
– Nói thật anh rất thương M, hoàn cảnh nó rất tội nghiệp, anh rất quý nó, nó rất tốt. Thấy em và nó quen nhau anh cũng mừng, anh coi nó như em gái, có gì nó cũng hay tâm sự thế mà lần này nó nghỉ ngang không nói câu nào, em nói thật đi 2 đứa có chuyện gì
– Em cũng chưa biết chuyện gì nên tính tìm M để hỏi đây
– Có cần anh giúp gì thì cứ qua đây, mà có muốn vào làm lại không
– Cảm ơn anh, chắc không anh à
– Uh tùy em, tìm được nó kêu nó qua gặp anh nha, em út gì bỏ đi không thèm chào hỏi 1 câu
– Vâng, chào anh em về
Nó nắm chặt bàn tay đi ra, khổ sở kiềm chế để không đập phá đồ đạc trong quán, máu nóng nó bốc lên tới đầu, đm con khốn nạn, mày đang ở đâu…
Nó phục suốt mấy đêm liền ở quán nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng em, đúng là em đã nghỉ thật, đến đây thì nó hết biết tìm ở đâu, nhà thì không biết mà nó biết chắc là không đời nào em về đó, con Thảo cũng không thấy tăm hơi, nói chung là nó không có một chút manh mối nào
Tiền bạc thì gần cạn sạch, nó giờ đang rất cần tiền, phải có tiền thì mới có thể tìm được con này, phải có tiền thì mới cứu chị được. Nó đã quá thấm cái nỗi nhục không có tiền rồi, nó phải giàu, nó phải có thật nhiều tiền rồi nó sẽ trả thù tất cả. Nó nghĩ ngay đến 1 người…
– Mày lại lẩn đi đâu cả tháng thế thằng kia, tao tưởng mày chết rồi.
– Cũng suýt chết anh à.
– Chuyện gì, kể anh nghe.
– Để sau được không anh, bây giờ em muốn nhờ anh một việc
– Nói đi
– Có việc nào kiếm tiền thật nhanh không anh ?
– Hả, mày có việc gì cần ah
– Vâng, mà cần nhiều
– Bao nhiêu ? Cứ nói cần anh cho mượn
– Không, em không mượn, mượn tiền đâu mà trả anh, em muốn làm việc gì đó có thật nhiều tiền
– Móc đâu ra việc có tiền nhanh thằng này
– Em nghe nói bán ma túy nhanh có tiền
– Chát
Nó muốn vẹo cổ sang 1 bên, má nó nóng ran, rát kinh khủng, nó ôm mặt nhìn anh tính cự lại thì im bặt luôn, nó sợ thật sự, chưa bao giờ nó sợ thế, khuôn mặt anh lúc đó nhìn khiếp không thể tưởng, tướng anh nhìn đã giữ dằn mà lúc này nhìn anh còn khiếp hơn, nó im re không dám kêu đau luôn, anh túm lấy cổ áo nó lôi xềnh xệch vào nhà, quẳng nó té dúi dụi lên ghế
– Đm mày nói lại tao nghe, mày vừa nói gì ?
– …
– Mẹ kiếp mày có biết cái việc đó là cái gì không mà mày nói thế, mày muốn chết thì để tao giết mày giờ luôn cho nhanh
– …
– Tao cấm, mày nghe rõ chưa, mày chỉ cần dính vào 3 cái đó là tao tiễn mày ngay, đm mày làm tao điên rồi đấy
Nó ăn thêm éo biết là bao nhiêu cái bạt tai nữa, anh tát nó lia lịa, có vẻ anh rất tức giận vừa đánh vừa chửi liên tục, nó không dám nói 1 lời nào chỉ ôm đầu ngồi chịu trận, đánh chán thì anh ngồi phịch xuống ghế nhìn nó lườm lườm
– Khăn đấy, cút vào trong kia lau mặt đi rồi ra đây tao nói chuyện.
– Vâng.
Nó nhìn vào gương xém tí la làng, máu mồm máu mũi tè le, 2 má đỏ lè, tóc tai thì rũ rượi, đuỵch cụ lão này uýnh gì mà ác thế không biết
– Ngồi xuống, đưa cái mặt đây tao coi.
– Á đau anh.
– Câm mồm.
Ổng xức thuốc cho nó mà ổng làm như tra tấn nó ấy, làm nó đau muốn chảy nước mắt, trước giờ toàn được phụ nữ nhẹ nhàng xức thuốc giờ gặp phải tay cốt đột này ổng làm nó còn đau hơn, xức kiểu này không xức tốt hơn nhiều
– Anh đánh mày có đau không ?
– Đau
– Đéo biết sao tao có cảm tình với mày, tao coi mày như em trai tao mày biết không
– Em biết
– Tao đánh mày hôm nay là để mày tỉnh ra, nếu mày gặp việc cần đến tiền thì anh cho mượn, tuyệt đối không được nghĩ tới việc đó
– …
– Mày không hiểu việc đó nó như thế nào đâu, dính vào là không bao giờ rút ra được, tao cũng chẳng tốt đẹp gì nhưng ma túy thì tuyệt đối không, sống phải có chất L à, mà dính vào cái đó thì chẳng còn tí gì là tính người nữa đâu, hơn nữa dính vào thì coi như kí sẵn án tử hình đó thằng điên à.
– …
– Mày được bao nhiêu tuổi đời, gan mày lớn cỡ nào, quan hệ mày được bao nhiêu hả ? Thằng chó con như mày buổi sáng đụng vào thì buổi chiều đắp chiếu ở Bình Hưng Hòa ngay
– …………
– Mày làm gì mà cần tiền
– ………
– Nói không tao bẻ cổ giờ
– Em muốn có tiền để lấy lại một người
– …
Nó kể cho anh nghe nhưng nó giấu biệt gần hết, nó chỉ kể nó và chị yêu nhau, chị lấy lão P vì hoàn cảnh gia đình, rồi lão P biết chuyện, riêng chuyện M hại nó thì nó giấu bệt, nó cũng không lí giải nổi tại sao nó không kể chuyện M với anh, giá như nó kể với anh thì co lẽ nó đã tìm được em nhanh hơn …..
– Ah là ông P chủ biệt thự đó hả ?
– Vâng
– Khó đấy L à, mày không dây được vào lão đó đâu
– Tại sao.
– Lão ở một tầng lớp khác anh em mình, là tầng lớp thượng lưu, họ có tiền nên họ có quyền, hơn nữa lão này thuộc dạng quá giàu, mà quá giàu thì thường là mafia, quan hệ của lão này không đơn giản đâu, đến tầng lớp đàn anh cộm cán ở trong này cũng rất ngại đụng chuyện với lão
– …
– Sợ thì không phải sợ, chỉ là nể thôi, tao nể nó thì nó cũng phải nể tao, mày cứ về nhà đi, chờ anh 3 ngày rồi qua nói chuyện với lão
– …
– Chuyện nhà của lão thì tao không đụng được, nhưng lão làm thế với mày thì lão phải trả giá, tao đã coi mày là em thì chuyện của mày là chuyện của tao, lão đụng tới mày kiểu đó thì đéo có yên được, đm hạ lưu có cách chơi của hạ lưu, mày cứ yên tâm.
– Em…..
– Riêng cái vụ ma túy, nếu tao nghe nói mày dính vào thì tự tay tao sẽ chôn mày, tao chôn sống đấy, nhớ chưa ?
– Dạ.
Anh là thế, ít khi anh hứa gì với nó nhưng một khi anh đã hứa là chắc như đinh đóng cột, anh có cái khí khái của một anh hai SG trước 75, đàn anh ngày đó khác đàn anh bay giờ nhiều, bây giờ thì chỉ có tiền và tiền, độ tàn nhẫn thì cao mà khi đụng chuyện toàn kêu lính chết thay, ít thấy lão nào đứng ra gánh chuyện cho em út nên sợ thì nhiều mà nể thì ít, ít thấy ai có cái khí khái của một anh hùng. Chính cái khí khái đó mà đến giờ đối với một bộ phận người SG thì bộ tứ thiên vương: Đại – Tì – Cái – Thế vẫn là một huyền thoại, họ chẳng có tiền bạc gì nhiều nhưng cái chất hết mình vì anh em, cái bản lĩnh hào hùng thì họ không bao giờ thiếu.
Sau này trong một dịp nhậu nhẹt bê tha vào cuối tuần, nó có hỏi anh tại sao ngày đó anh lại hẹn nó sau 3 ngày mới qua gặp lão P, câu trả lời của anh làm nó tỉnh rượu luôn
– Anh hẹn mày 3 ngày vì anh còn một số việc cần sắp xếp cho xong xuôi, tính anh mày xưa nay đã xử ai thì phải quang minh chính đại, xử nó thì phải cho nó biết vì sao nó bị xử và ai là người xử nó chứ tao không có chuyện úp sọt đánh lén
– ……
– Tao biết chắc khi đụng vào thằng đó, nó biết tao là ai rồi thì nói thật là khó có cửa làm ăn sinh sống với nó, cơ tao sao lại nó được. Thế thì đã làm thì phải làm cho tới, éo có chuyện dọa nạt đánh đấm được mấy cái rồi thôi, đường nào nó cũng bịt đường sống của mình thì phải làm cho đáng, cho nó thành tật rồi chấp nhận vào khám nằm cũng được
– Anh…….
– Đm tao có nắm khám éo đâu mà làm cái mặt thảm thế mày, tiếc là ngày đó tao không kịp làm gì thằng đó
– Tiếc cái con khỉ.
Nó muốn chửi anh luôn, mịa may thấy bà chứ ở đó mà tiếc, đó là lần duy nhất trong đời mà nó cảm ơn lão P, cảm ơn lão đã biến nhanh khi anh chưa có dịp gặp, chứ để anh gặp thì không biết chuyện gì xảy ra nữa …
Anh đã không có dịp làm gì lão P mà nó cũng không còn cơ hội để trả thù lão, sáng đó nó đang nằm vắt tai lên trán suy nghĩ xem có cách gì để kiếm tiền nhanh nhanh không thì nghe có người gọi nó ngoài cổng
– Cậu L hả ?
– A, cô …cô Út hả, chị N có chuyện gì hả cô
– Không cậu, tui qua kiếm cậu có chút việc, tui vào nhà được không.
– Vâng, Út vô nhà đi, mà đi đâu mà đồ đạc lỉnh kỉnh thế này.
– Tui về quê cậu ah, ông bà chủ đi rồi nên tui cũng về quê.
– Đi, là sao Út, chị đi đâu.
– Tui cũng không biết nữa, tui qua kiếm cậu là do bà chủ dặn tui.
– Chị nhắn gì Út.
– Bà chủ có nhờ tui đưa cho cậu 1 bịch đồ, dặn tui khi nào bà đi rồi thì qua đưa cho cậu.
– …………
– Thôi tui xong nhiệm vụ rồi, chào cậu nha tui về quê luôn đây
– ……..
– Cậu L, tui về nghe
– Ơ … à …. dạ chào cô Út, Út về mạnh khỏe nha
– Dạ chào cậu
– Chào Út
– Cậu L này, bà chủ đáng thương lắm
– Cháu biết….
– Thôi tui đi nghe, chắc không có dịp gặp lại cậu, chúc cậu mọi điều tốt đẹp
– Cảm ơn Út
Bà Út đi cả buổi rồi mà nó vẫn đứng thẫn thờ, ôm chặt chiếc gói đồ nhỏ của chị gửi cho nó vào lòng như đang ôm hình bóng chị vậy. Nó bừng tỉnh chạy một mạch qua nhà chị, ngôi nhà đóng cửa kín mít, quán xá cũng không còn nữa. Nó còn thấy ngôi nhà bị niêm phong trước cổng nữa, sau này nó mới biết lão P làm ăn thua lỗ, lại dính vào một cuộc đấu đá trên chính trường bị thất thế, đánh hơi thấy thuế vụ, công an kinh tế sẽ tra những phi vụ làm ăn phi pháp trước đây nên lão nhanh chân gom tài sản kéo theo chị tếch ra nước ngoài. Phải công nhận lão này cực kì nhanh nhạy và cực kì khôn ngoan, luôn chừa sẵn đường thoát khi có biến. “ thỏ khôn đào ba hang ”, cực chuẩn với lão này luôn
Về đến nhà khóa cửa phòng lại rồi mở bọc đồ của chị ra, xém chút thì nó bật ngửa, là tiền, rất nhiều tiền mới đúng, nói thật đó là một khoản tiền không hề nhỏ vào thời điểm đó, ngoài ra còn có thêm 1 bộ nữ trang đầy đủ: nhẫn, dây chuyền, kiềng cổ, lắc tay ( nó đã giữ rất cẩn thận và tặng lại cho bà xã nhân ngày cưới theo yêu cầu của chị ), nó run run bóc lá thư mà chị gửi cho nó, trong bức thư này có rất nhiều điều riêng tư nên nó sẽ không post đầy đủ lên đây, chỉ post những gì có thể.
Cho phép em được gọi anh như thế một lần nữa nhé, anh có còn nhớ lần đầu tiên chúng mình gặp nhau không ? Ngay từ lúc đó em đã cảm thấy trái tim mình đập lỗi nhịp, chắc anh cũng biết em chưa từng yêu ai nhỉ, anh là mối tình đầu của em đấy ngố rừng à, em không thể nào lí giải được tại sao em lại thích một cậu nhóc non nớt ngu ngơ như anh. Nhưng trái tim nó đâu cần giải thích lí do đúng không anh, em chỉ biết trái tim em đập nhanh hơn, bước chân em run rẩy mỗi khi thấy anh ….. Và em thật sự đã vỡ òa khi biết rằng anh cũng yêu em, mình đã đến với nhau như thế nào anh còn nhớ không, với em thì nó như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua, khoảng thời gian mình được bên nhau không dài nhưng đủ để em cảm nhận được tình yêu anh dành cho em. Thứ tình yêu ngọt ngào chân thành ấy đã khiến em thật sự cảm thấy hạnh phúc……. (. bỏ bớt )
Nhưng rồi đến ngày em nhận ra hai đứa mình rồi sẽ chẳng đi đến đâu, em là con đàn bà xấu xa anh ạ, em thật sự rất xấu xa, không chỉ vì em phản bội chồng để yêu anh mà còn vì cái cách em kết hôn với chồng em nữa, em không hề yêu chồng em, em chỉ lợi dụng anh ấy để có thể cứu vớt được gia đình em ra khỏi vũng lầy. Một người phụ nữ như thế thật sự không xứng đáng với tình yêu của anh, anh P nói em đúng lắm anh à, em cũng chẳng sạch sẽ gì đâu, cũng bán thân nuôi miệng thôi anh. Hơn nữa em là người hèn nhát anh ah, em không đủ can đảm để đối mặt với khó khăn trong cuộc sống, em không đủ can đảm để gạt bỏ hết tất cả để đi theo tiếng gọi của trái tim mình. Em đang ở trong một vũng lầy, em không thể kéo anh vào đó luôn được, tương lai anh còn dài lắm anh
Anh à ! Anh còn hận em không ?, ngày em quyết định rời xa anh, ngày em quyết định hy sinh luôn cả thứ cuối cùng còn lại của em, anh biết không, đối với em thì anh là điều quý giá cuối cùng mà em có, anh nhìn đi em có gì không ? Danh dự, phẩm giá, cuộc sống bình thường, lòng tự trọng tối thiểu của một con người…. anh thấy em còn gì không ? Em không có gì cả, em chỉ còn mỗi tình yêu của anh dành cho em, thế mà cuối cùng em cũng đành phải hy sinh nó luôn, anh có biết em đau đớn thế nào khi nhận ra em đã mất anh không ?
Em cố gắng để sống, cố gắng chôn vùi tình yêu của mình, nhưng anh có biết được em đã phải sống khổ sở như thế nào không. Làm gì em cũng nghĩ đến anh, ở đâu cũng có hình bóng của anh và từng đêm nước mắt em tuôn rơi vì anh. Thời gian trôi đi, hình bóng của anh vẫn in đậm trong trái tim em… Em đã rất cố gắng để ép mình phải quên anh anh, phải tập làm quen với cuộc sống không có anh bên cạnh, em đã cố gắng anh à, cố gắng rất nhiều
Em cứ hy vọng thời gian trôi qua thì em sẽ quên đi tất cả, em cứ ngỡ sẽ quên được anh …. Nhưng đến khi nghe Q kể về anh thì em hiểu thời gian vẫn chưa xóa nhòa được tình yêu của anh, trái time m như vỡ tan khi nghe Q kể về anh, tim em một lần nữa lại nhói đau. em buồn, em buồn lắm anh biết không???
…
Anh biết em yêu anh nhiều lắm đúng không, liệu có kiếp sau không anh nhỉ, em sẽ cầu nguyện hằng ngày hằng giờ để kiếp sau ông trời cho em được làm người, được làm người đúng nghĩa anh ạ, và lúc đó em muốn dược gặp lại anh, em sẽ yêu anh còn nhiều hơn kiếp này, lúc đó anh có còn yêu em không anh ?
…
Tạm biệt anh nhé tình yêu của em, đừng khóc nha ngố rừng, anh mà khóc thì lại càng ngố đó hihi, em không khóc đâu, em đang cười đó anh thấy không, em rất mạnh mẽ đấy vì thế anh cũng phải mạnh mẽ lên anh nhé (………), hãy hứa với em là sẽ sống thật tốt, nếu trong tương lai xa mình còn có cơ hội gặp được nhau em muốn lúc đó anh phải có được 1 thành công nhất định nào đó nha anh. Em yêu anh nhiều lắm, hôn anh lần cuối
P/S: Số tiền em gửi anh là 1 phần những gì em dành giụm được bao năm qua, em cũng không biết tiêu nó vào việc gì, anh tiêu nó giúp em nha, hãy dùng nó vào việc có ích nha anh, em muốn anh đi học lại, đó là mong muốn của em, anh chiều em một lần cuối được không anh ?
Bộ nữ trang đó anh không được đụng vào đâu đấy, cái đó em để dành cho người mà sau này sẽ làm vợ anh, đến ngày cưới anh tặng cô ấy hộ em nhé …”
Mắt nó đã nhòe rồi, không đọc được nữa …
…
Ôm kỷ niệm chẳng nửa lời thở than
Một tâm khúc cho người thương, cho tiếng đàn
Đời đã không mang những gì mình mơ ước
Mà sao khó tìm quên?
Xa nhau thì nhớ, lúc đêm gần xao xuyến
Nhớ thương bây giờ xin trả lại thời gian.
…
– Anh à, anh có thể tha thứ cho nó được chưa anh ?
– ………
– Cũng lâu quá rồi anh ….
– Năm năm đấy em ah, năm năm mình lạc mất nhau, cuộc sống của nhiều người rơi xuống vực chỉ vì một chút tự ái nhỏ nhặt của nó, đáng tha thứ không em?
– Nhưng nó là người thân duy nhất còn lại của em.
– …
– Nha anh.
– Mà giờ có tha thứ hay không quan trọng gì, có biết nó ở đâu đâu.
– Em biết, em không dám nói vì sợ anh giận
– Cho anh thêm 1 thời gian, ngày cu con ra đời thì kêu nó về
– Em cảm ơn anh huhu
– Khóc con nó buồn đấy
– Em biết rồi, em yêu anh.