Nhà Hàng Xóm Dâm Dục - Phần 53
Khi giật mình tỉnh lại vì cơn lạnh phủ trên hai thân thể trần truồng, ông Ba kéo một tấm mền mỏng đắp cho cả hai, chợt nhớ điều gì, ông hỏi Hồng Thủy:
– Ờ, hồi nãy sao em không rủ chị Ba em cùng lên…
Nàng lắc đầu:
– Em có rủ chị cũng không lên đâu.
Ông thắc mắc:
– Sao vậy? Bộ chị Ba em kỳ này không còn coi anh là chồng nữa hả, hay là kỳ này bả chê anh…
Nàng đưa tay bịt miệng ông:
– Không. Em cấm anh không được nói chị Ba như vậy nghe. Chị Ba đau… anh có biết không?
Ông vụt ngồi dậy, không cần biết khí lạnh đang se se trong phòng:
– Đau? Chị em bị đau cái gì, sao từ bữa về tới giờ về mà không cho anh biết? Chị em em kỳ này chắc coi anh không ra gì rồi…
Hồng Thủy cũng ngồi lên, kéo tấm mền mỏng khoác lên vai ông:
– Không phải đâu anh. Chị Ba đau cái kiểu của phụ nữ lớn tuổi thôi mà…
Nàng rủ rỉ kể cho ông nghe… Trong thời gian ở với Hồng Thủy, sau khi nàng sinh thằng Nguyên con được gẩn ba tháng thì bà Ba bị một cơn choáng phải mời bác sĩ tới nhà khám.
Kết quả là bà Ba tới thời kỳ tiền mãn kinh của phụ nữ nên bị máu nóng bốc lên đầu, huyết áp hơi cao, tim bà cũng không ổn lắm… Bác sĩ khuyên bà phải giữ gìn sức khỏe và uống thuốc hàng ngày… Và cũng từ ngày hôm đó, bà Ba hoàn toàn không còn cảm giác ham muốn tình dục nữa.
Âm đạo bà không còn tiết ra chất dịch bôi trơn cho việc làm tình, hai bầu vú xinh đẹp căng tràn của bà ngày nào cũng có dấu hiệu lão hóa, trĩu xuống…
Trái tim ông Ba chợt thắt lại, ông có cảm giác mình có lỗi rất nhiều với bà. Sức khỏe của bà đã thay đổi mà tại sao ông không để ý quan tâm. Ngày mai ông phải kề cận bên bà để hỏi han chăm sóc cho bà thôi…
Ông kéo Hồng Thủy nằm xuống, nàng quay lưng lại và nép sát vô bụng ông. Kéo tấm mền mỏng lên đắp cho cả hai. Ông cứ nghĩ là sẽ ôm nàng và ngủ thôi. Nhưng chuyện phản ứng, đụng chạm giữa hai thân thể trần truồng nó không như ông nghĩ!
Ôm tấm thân mềm mại, ấm áp thân thuộc trong lòng, mùi hương từ người nàng tỏa ra làm ông không thể ngủ yên được.
Đã vậy, Hồng Thủy còn nghịch ngợm, kéo một bàn tay ông ấp trên một bầu vú nàng… Con cu ông không chịu ngủ yên trong tình cảnh này, nó rục rịch ngong ngóc vươn ra, cưng cứng lên ép vô mông nàng… Một bàn tay mịn ấm chợt ôm lấy thân cu đang thay đổi hình dáng vuốt ve, sục sục nhè nhẹ… Ông cười:
– Làm cái gì vậy, vợ?
Giọng nàng nũng nịu:
– Tại anh chớ, cái đồ gì cứng ngắc mà nóng hổi cứ đâm vô mông em… làm sao em nằm yên được!
Chống tay nhổm người lên, ông cúi đầu nhay nhay vành tai nhỏ xinh của nàng:
– Không nằm yên được thì bây giờ em biết mình phải làm gì không?
Nàng mỉm cười, mặt nàng hồng hồng lên:
– Thì làm… cái gì mà anh thích đi…
Ông thở hơi nóng hổi vô tai nàng:
– Chớ em không thích hả?
Nàng ngoái đầu đưa hàm răng trắng xinh cạp cạp trên cằm ông:
– Vợ không thích mà chồng làm sao cho vợ thích mới giỏi…
Ông cười hì hì rồi lật người nằm lên trên mình nàng. Môi ông áp xuống trên đôi môi nàng. Hai tay Hồng Thủy vươn lên ôm siết lấy lưng ông. Họ lại một lần nữa…
…
Một tuần trôi qua thật nhanh, hôm nay đầu tháng Hồng Thủy bắt đầu đi làm trở lại. Tối hôm qua trước khi đưa thằng Nguyên con lại cho bà Ba để nàng và chị em Hồng Thu về nhà, bà chợt giữ tay nàng lại rồi dặn dò đủ thứ, ngoài chuyện chăm sóc cho thằng Nguyên con, bà lại còn dặn nàng nhớ để ý chăm sóc cho cả ông Ba nữa, rồi cả chuyện nhà cửa nữa… Tự nhiên, lưng nàng ớn lạnh, nghe bà Ba dặn dò nàng linh cảm có chuyện gì đó không hay sẽ xảy ra, nhưng nàng không dám nói với bà…
Và cái linh cảm của nàng đã không sai!
Khi bước vô nhà bà Ba, nàng ngờ ngợ sao nhà rất vắng, không nghe tiếng bà Ba nựng nịu, cười nói với thằng Nguyên con như mọi ngày. Bước chân vô tới cửa phòng bà và thằng Nguyên con ở, cảnh tượng vừa nhìn thấy làm nàng hét thất thanh:
– Trời ơi! Chị ơi… Anh Ba ơi… chị Ba bị làm sao nè…
Nàng ào tới quỳ xuống đất, ôm đầu bà Ba lên, vừa vỗ vỗ má bà, nàng vừa khóc nấc:
– Chị ơi… chị ơi… dậy đi chị ơi… trời ơi… chị bị làm sao vậy nè…
Bà Ba mắt vẫn nhắm nghiền, nằm im trong lòng Hồng Thủy… Ông Ba đang tắm rửa trên lầu, trên mình vẫn còn mặc cái áo thun và quần xà lỏn như mọi khi ào vô:
– Chị Ba bị làm sao? Thủy, Thủy… chị bị làm sao…
Hồng Thủy trả lời trong tiếng nấc:
– Em… em không biết… em tính vô thăm con như mấy bữa… Bữa nay em đi làm, tính vô thăm con rồi đi… Ai ngờ vô thì em thấy chị nằm dưới đất từ hồi nào… Anh ơi… chị bị làm sao… thì sao em sống được… Chị ơi…
Ông Ba dù sao cũng còn tỉnh táo hơn, ông cúi xuống lắng nghe hơi thở bà, thấy bà vẫn còn thở nhẹ và tim vẫn còn đập dù rất yếu, ông đứng dậy chạy vội lên lầu gọi xe cấp cứu và mặc quần áo dài vô…
15 Phút sau, còi hụ xe cấp cứu vang khắp cái xóm nhỏ. Xe vừa dừng, mấy bóng áo trắng có cầm theo một chiếc băng ca bước nhanh vô nhà ông Ba. Nghe tiếng còi hụ xôn xao, cả xóm chạy ra và ùa vô nhà ông…
Lúc này bà Ba đã được ông Ba và Hồng Thủy đỡ lên giường. Bà vẫn chưa tỉnh lại. Hai người bác sĩ đang đứng bên bà làm những thủ thuật cấp cứu trong thinh lặng.
Không khí trong nhà như đặc quánh lại, một sự yên lặng vô cùng đáng sợ bao phủ khắp ngôi nhà và tất cả những người đang hiện diện… Chỉ có một mình ông Ba được ở trong phòng.
Hồng Thủy đã được dìu ra ngoài với Hiểu Dung, Hiền và mấy cô gái nhỏ vây quanh.
Nàng vẫn cứ khóc nấc cho dù nhưng người chung quanh an ủi vỗ về nàng.
Thấy mẹ khóc tức tửi, Hồng Thu và Hồng Thanh cũng mủi lòng khóc theo mẹ, cho dù các cô vẫn chưa ý thức được rõ ràng chuyện gì đang xảy ra…
Cả tiếng đồng hồ sau, ông Ba cùng một người bác sĩ đi ra ngoài. Mặt ông lộ rõ vẻ thất thần, nước mắt chảy dài trên mặt ông… Vị bác sĩ đứng trước mọi người, giọng ông khẽ khàng nhưng mọi người nghe rất rõ ràng:
– Bà bị đột quỵ, nhồi máu não rất nặng. Hiện giờ máu đã tràn ra gần kín não. Khả năng cứu bà chỉ là Một phần Trăm. Nhưng hiện giờ do tình trạng nguy cấp của bà chúng tôi không dám chở bà đi, sợ bà nằm trên xe sẽ bị ảnh hưởng khi chuyển dịch. Chúng tôi đã chích cho bà thuốc trợ sức, trợ tim mạnh nhất mà chúng tôi có được, hy vọng bà sẽ tỉnh lại sớm. Còn sau đó mọi chuyện ra sao, chúng tôi chưa dám nói…
Ông bác sĩ vừa nói tới đây thì có tiếng gõ cửa từ phía phòng bà Ba vang lên, người bác sĩ trong phòng ra hiệu với ông bác sĩ ngoài này. Bước vô phòng vài phút, ông quay ra:
– Mọi người có thể vô với bà… tình hình bà rất nguy hiểm, bà có thể đi bất cứ lúc nào…
Mọi người ùa nhau chen vô phòng bà Ba.
Bà đã mở mắt ra nhưng không thể nói được nữa!
Nước mắt bà chảy dài hai bên khóe mắt thấm xuống gối… Rất khó nhọc bà quay đầu nhìn quanh rồi dừng lại ở ông Ba, ông bước tới quỳ xuống bên cạnh bà, hai tay ông nắm chặt tay bà đưa lên môi, nước mắt ông tràn ra, ông không nói được lời nào… Đôi mắt sáng rực tinh anh đượm đầy nét vui vẻ của bà giờ đã mất đi vẻ linh hoạt ngày thường, bà cố nhìn nữa, rồi bà dừng lại với Hồng Thủy, bà nháy nháy mắt ra hiệu cho nàng.
Nàng bước ào tới rồi quỳ xuống bên cạnh ông bật khóc nức nở… Thật khó nhọc nhưng bà Ba vẫn cố gắng rút bàn tay ra khỏi tay ông Ba đang cầm, bà với tới cầm bàn tay Hồng Thủy rồi bà đặt tay nàng vào bàn tay ông, bà nhìn cả hai người, đầu bà gật gật… Hồng Thủy khóc nức lên.
Cả nàng và ông Ba đều hiểu bà muốn gì… Đôi môi đỏ rực như bôi máu của bà mấp máy nửa như muốn nói nửa như muốn cười… Bà cố cử động mái đầu nhìn quanh một lượt.
Hai chị em Như Yến – Như Oanh đang đứng sát tường cạnh Hiểu Dung đang bồng thằng Nguyên con rồi tới thằng Chương.
Cô giáo Hiền đứng giữa và ôm hai chị em Hồng Thu – Hồng Thanh cũng đang khóc nức nở vì tình yêu thương của hai cô dành cho bà lâu nay… Hai vị bác sĩ đứng thụt lùi ra phía sau nhường chỗ cho mọi người…
Môi bà Ba lại mấp máy. Nước mắt lại trào ra khỏi đôi mắt đang dại dần đi của bà. Bà nhắm mắt lại như ngủ. Bàn tay đang cầm tay Hồng Thủy bỗng lơi ra rồi rơi xuống nệm giường… Như sực tỉnh, ông Ba bật khóc, kêu to:
– Huyền ơi…
Ông ôm lấy khuôn mặt bà và khóc ngon lành như một đứa trẻ. Hồng Thủy lay lay bàn tay bà:
– Chị ơi… chị ơi… đừng đi chị ơi…
Nàng cũng bật khóc trong đau đớn… Nàng chưa làm gì cho bà để đáp lại một chút xíu thôi với những gì bà đã dành cho nàng, nhưng giờ thì bà không cần nữa rồi!
Một người bác sĩ bước tới, đặt máy đo huyết áp và áp ống nghe lên ngực bà… Rất lâu sau, ông thở một hơi dài, gỡ máy, lấy ống nghe lên, nhìn vị bác sĩ còn lại lắc đầu…