Nhà Hàng Xóm Dâm Dục - Phần 28
Hành lang lầu nhà Hiểu Dung hình như bị hư bóng đèn, tối om. Chỉ có ánh sáng mờ mờ hắt ra từ cửa phòng đang hé mở của phòng chị em Yến – Oanh và… cả ánh sáng cũng lờ mờ không kém hắt ra từ cánh cửa kính phòng tắm cuối hành lang…
Thằng Chương lại ở trong phòng tắm. Nhưng mà lần này nó không dám… thủ dâm nữa. Nó tắm rất đàng hoàng, chỉ có điều, nó trần truồng tắm rửa nhưng người nó lại quay ra phía cửa, mắt nó thì lại nhìn qua tấm gương soi phản chiếu một… đôi mắt đang mở to nép sau khung cửa phòng tắm… Từ hôm bị Như Yến bắt quả tang đang thủ dâm trong phòng tắm, nó bắt đầu thích tắm mà không đóng cửa… Cái đầu thông minh hay đặt ra kế hoạch của nó lại phát huy hết công suất, nó đang dùng chính nó làm… mỗi bẫy… người!
Người đang cố tình dính một chân vô bẫy lấp ló ngoài cửa phòng tắm là một cô gái có một khao khát bỏng cháy, thèm muốn… con cu trắng bóc, lưa thưa lông đen dưới gốc của nó tối nay, cô giống y chang Như Yến mà không phải Như Yến…
Có tiếng chân bước từ dưới cầu thang lầu vọng lên, chủ nhân đôi mắt đen láy đang nhìn lén thằng Chương tắm vụt biến vô cửa phòng chị em Yến – Oanh… Cánh cửa lặng im khép lại…
…
Cơn mưa chiều đầu mùa hạ chợt ào ào trút xuống không một dấu hiệu báo trước. Ông Ba đang ngồi dưới nhà lật đật chạy lên đóng mấy cánh cửa sổ trên lầu để nước mưa không tạt vô nhà…
Kéo cánh cửa sổ cuối cùng trong phòng ngủ vừa kín, qua lớp cửa kính mắt ông nhìn ra ngoài màn mưa trắng xóa… Nhập nhoạng trong màn nước ông nhìn chéo xuống cổng nhà Minh Phương, dưới những cành cây trước cổng nhà nàng hình như có một bóng người đang loay hoay bước tới bước lui tránh những giọt mưa rất nặng hạt…
Chưa biết là ai, nhưng nhìn cảnh mưa trút này ông nghĩ phải lâu lắm mới tạnh, thấm mưa này chắc rồi người đó cũng phải bị cảm mưa thôi… Nghĩ vậy, ông xuống nhà lấy chiếc dù và tròng cái áo mưa vô người, mở cửa bước ra đường…
Khi bước tới chỗ người đó, ông giật mình, con bé Thảo nhà Minh Phương! Cô đi đâu về mà không mở cổng được, đành tìm chỗ dưới táng cây nhỏ trước nhà núp tạm. Ông bước nhanh tới, che chiếc dù trên đầu cô:
– Trời đất, chớ con đi đâu về mà mắc mưa ướt hết trơn vậy… Mà sao không vô nhà?
Cô nhìn ông qua cặp kính cận ướt mưa, giọng cô run run:
– Con đi ôn bài về. Con quên mang chìa khóa nhà, mà mẹ con cũng đi đâu rồi, con gọi điện thoại mà mẹ không nghe máy…
Nói chưa dứt câu, cô rùng mình vì cơn gió lạnh mang theo mưa thổi ngang. Ông Ba gật đầu:
– Thôi, vậy đi… Con vô nhà chú núp tạm. Chờ mưa tạnh, khi nào mẹ về thì con về, chớ đứng ngoài này nhiễm mưa, bịnh chết à con… Đi…
Phương Thảo “Dạ… ” một tiếng rồi khép nép dưới chiếc dù trong tay ông theo bước chân ông vô nhà. Bước đi trong mưa dưới vòm dù nhỏ, cô phải đi sát vào người ông nên không thể tránh được sự đụng chạm vô người ông… Chỉ là những va chạm bình thường mà sao tự nhiên trong bụng cô bỗng dâng lên một sự nôn nao khác thường… cô không hiểu được…
Vô trong nhà, đóng cửa lại, ông Ba quay về phía Phương Thảo… Bây giờ ông mới phát hiện cô đã ướt mem. Đầu tóc đen dài của cô thấm nước mưa dính lại từng lọn. Mặt cô đẫm nước… Nhưng mà, cái áo sơmi trắng trên người cô cũng thấm nước làm ông nhìn thấy thật rõ chiếc nịt vú đen dưới lớp áo… Một phần hai bầu vú của cô hiện rõ như không mặc áo ngoài. Cái váy đen của cô vừa ngang đầu gối cũng ướt sũng, đang nhỏ từng giọt nước xuống nền nhà… Ông vội vàng để cô đứng đó, bước nhanh vô phòng tắm, lấy một cái khăn tắm lớn ra đưa cho cô:
– Con lau mình liền đi, để nước mưa thấm lâu không tốt! À… hay là vậy đi. Con vô trong phòng tắm, có cái áo choàng tắm trong đó, có cả mấy sấy tóc nữa. Con thay đồ ra, bỏ vô máy giặt cho nó quay nóng, xong con mặc lại, để nó thấm hết vô người không được đâu… Ở ngoài này chú đi pha cho con một ly cacao nóng, ra con uống cho nó ấm người, nghe…
Nghe ông dặn một hơi, Phương Thảo cũng lại “Dạ… ” một tiếng rồi đi vô phòng tắm… Ông Ba đi xuống bếp nấu nước, chuẩn bị cho cơ ly cacao nóng…
Trong phòng tắm, cô cởi hết quần áo trên người, bỏ vô chiếc máy giặt, bấm nút sấy nóng. Cô cầm chiếc khăn lông và lau khô thân người. Vừa lau cô vừa quan sát khắp căn phòng tắm rộng rãi. Ánh mắt cô chợt ngừng lại trên bình kem cạo râu của ông Ba. Tò mò muôn thuở của con gái trỗi dậy, cô cầm lên, mở nắp và để lên mũi…
Một mùi thơm vừa lạ vừa quen xộc vô mũi cô, cô hít hít thêm mấy cái… Chợt cô rùng mình, mùi thơm này hình như làm cô có cảm giác kích thích làm sao đó trong người… một cái cảm giác là lạ chỉ muốn có một người nào đó bên cạnh và cái mùi này làm cho dưới bụng cô hình như hơi âm ấm…
Phương Thảo nhắm mặt lại, trong đầu cô những hình ảnh chứng kiến hai lần làm tình của ông Ba với Hồng Thanh, rồi sau là với mẹ cô… Đúng rồi… cái mùi hương từ bình kem cạo râu của ông Ba là mùi vương lại trên người mẹ cô sau khi mẹ từ nhà ông Ba về… Nghĩ đến đây, dưới bụng cô lại thót lên một cái, cái cơn nong nóng âm ấm hồi nãy lại xuất hiện… hình như trong thâm tâm cô xuất hiện cái ý muốn, muốn được như… Hồng Thanh, như mẹ mình…
Thấy trên tường ngoài chiếc áo choàng tắm, cô thấy có thêm một cái áo sơmi màu xanh dương nữa, có lẽ của ông Ba. Trong đầu cô gái nhỏ bây giờ thì chỉ có nghĩ sao làm vậy, không cần phải suy tính đắn đo nữa. Và cô lấy chiếc áo sơmi xuống mặc vô người. Đeo lại cặp kính lên sống mũi, đi chân không, cô bước ra ngoài…
Thấy cô bước ra không khoác áo choàng lại mặc áo của mình, cái áo chỉ vừa che ngang cặp đùi nhỏ trắng phau của cô, ông Ba bật cười:
– Con nhỏ này, sao con không khoác áo choàng cho ấm mà lại mặc áo của chú…
Phương Thảo nhoẻn miệng cười, một chiếc răng khểnh lộ ra rất dễ thương:
– Hì hì… con thích vậy… áo chú đẹp…
– Ừ, thôi cũng được. Lại đây uống cái này vô cho ấm, chú mới pha đó.
Cô bước tới, không ngồi bên chiếc ghế đối diện mà lại ngồi xuống sát bên cạnh ông, bưng ly cacao nóng đang bốc khói nghi ngút, cô vừa thổi vừa uống từng ngụm nhỏ… Những ngụm nước thơm nóng trôi trong miệng cô, ngồi cạnh ông cô nghe thoang thoảng mùi kem cạo râu mà lúc nãy hít lấy hít để trong phòng tắm, hơi ấm từ người ông cũng tỏa ra bên cạnh cô, chợt làm cô có cảm giác lâng lâng khắp người, tim cô tự dưng đập mạnh lên, luồng hơi nong nóng bên dưới lại xuất hiện… Nhưng bây giờ thì Phương Thảo biết mình muốn gì rồi… Cô muốn biết cái điều mà Hồng Thanh và mẹ cô cảm nhận được…
Để cái ly cacao mới uống vài hớp xuống giữa bàn, cô vụt đứng dậy và thật nhanh, cô quay người ngồi lên lòng ông, hai chân giang hai bên… Ba Nguyên giật mình:
– Con… con làm… gì vậy? Thảo…
Cô đặt hai tay lên vai ông, nhìn ông qua cặp kính cận, nhếch môi cười để lộ chiếc răng khẻnh:
– Chú Ba… con rất… thích… thích chú… Chú có thích… con không? Con có dễ thương không, chú Ba…
Ông ấp úng:
– Thì… thì… thích… chớ sao không. Con cũng rất xinh đẹp, dễ thương nữa… Nhất là mỗi khi con cười, chú thích cái răng khểnh của con… Nhưng… con ngồi xuống đi… ai lại như… em bé ngồi vô lòng chú vậy chớ…
Cô bướng bỉnh lắc đầu, khuôn mặt đưa sát vô mặt ông:
– Không. Con thích ngồi trong lòng chú. Con thích chú mà… Con ngồi vậy đâu có sao…
Ông hơi ngửa đầu ra sau:
– Trời ơi… Sao mà được, xuống đi con…
Không biết quyền lực nào xui khiến, Phương Thảo lật bài ngửa với ông:
– Chú… chú phải yêu con đã… chú… hôn con đi… rồi con xuống…
Ông Ba lại giật mình. Vừa vô tình, vừa cố ý, ông đã một lần phiêu lưu với hai chị em Hồng Thu – Hồng Thanh rồi, bây giờ lại tới phiên Phương Thảo nữa… làm sao đây? Thực tình, ông không phải là kẻ hiền lành, đạo đức gì trong chuyện quan hệ trai gái, ông còn ham thích là đàng khác… nhưng trong tâm trí ông nếu chỉ quan hệ với nhưng phụ nữ đã trưởng thành như Hồng Thủy, Minh Phương, Hiền… thì ông vẫn thích và yên tâm hơn…
Vì những phụ nữ như họ biết giữ gìn sự kín đáo, tiếp nữa là kinh nghiệm sẽ cho họ biết cách đề phòng để không phải dính… bầu nếu họ không muốn… Còn mấy cô gái trẻ này, giống như đang chơi với lửa, cưỡi lưng cọp vậy… Lỡ mà mọi chuyện đổ bể, vỡ lở thì ông biết ăn nói làm sao, còn dám nhìn mặt bà Ba với Hồng Thủy không chớ… Người lớn thì bà Ba còn có thể châm chước bỏ qua, chớ với mấy cô gái nhỏ này bà sẽ nói gì, làm gì… Thiệt là nhức đầu mà…
Ông đưa tay lên gỡ hai bàn tay Phương Thảo ra khỏi cổ rồi vẫn nắm chặt đôi tay bé nhỏ mềm mại trong tay, ông rù rì:
– Chú nói thiệt với con nghe Thảo, chú là đàn ông, gần gũi với đàn bà con gái thì không phải chú không ưa, chú còn… khoái là đằng khác… Huồng chi con là một cô gái nhỏ xinh đẹp, dễ thương như vầy… Nhưng mà, con còn nhỏ quá, tương lai con còn chồng con nữa, bây giờ mà chú nghe theo ước muốn nhất thời của con, lỡ mà sau này có chuyện gì thì con là người đầu tiên thiệt thòi… Con có hiểu ý chú không?
Nụ cười dễ thương vụt tắt trên môi, cô vụt rời khỏi người ông, lui ra ngoài, mặt cô nghiêm lại:
– Nói tóm lại, chú không thích gần con, đúng không? Chú trả lời dứt khoát đi…
Ba Nguyên ngập ngừng:
– Không phải… là chú không thích… nhưng mà… ờ… mà thôi… chú cháu mình cứ bình thường như cũ đi, nghe con…
Đưa tay lên cởi lần mấy cái nút áo sơmi của ông đang mặc trên người vứt xuống đất, cô không thèm nhìn ông:
– Được rồi, chú không ưng con cũng được, vì con là con nhỏ xấu xí, hư hỏng… con nít mà đòi… ngủ với đàn ông. Nhưng mà, để con coi thử giữa con với con bé Thanh khác nhau cái gì, rồi còn… mẹ con nữa…
Như sét đánh ngang tai, ông ba giật mình:
– Con… con mới nói cái gì… bé Thanh… rồi mẹ con… ai… ai nói… với con…
Cô cười nhếch mép:
– Cần gì ai nói, chú Ba… tận mắt con thấy mà…
Ông lật đật đứng dậy:
– Con thấy… mà… con thấy hồi nào… ở đâu…