NGUYỆT KIỀU SƯ NƯƠNG - Chương 3
Chương 3: Nguyên Sơn Môn
Tay nải bắt chéo ngang vai, La Phong đứng ở xa xa trên ngọn đồi, vẫy tay về hướng thân ảnh gầy gò của lão Hạc, lần này đi một chuyến, phong ba sương gió không biết còn có thể quay về gặp lão được nữa không.
Ở thế giới này, chỉ có lão Hạc xem hắn như người thân vậy, chuyện La Phong của lão đã không còn nữa, làm sao có thể nói nên lời, hắn đành bùi ngùi cất bước rời khỏi Vu Gia thôn.
Đường đến Nguyên Sơn Môn đi qua mười hai trấn nhỏ, vượt đoạn đến bảy khu rừng, không thể đến trong ngày một ngày hai.
Nại trấn là nơi hắn đi qua đầu tiên, nhớ lúc trước vẫn hay lên đây bán mật ong, cũng không còn lạ đường bao nhiêu, nhánh chóng nhập đoàn xe ngựa kéo, với lộ trình khá xa, xem ra hắn còn phải thay đổi vài ba chuyến xe như vậy.
Trước khi đi, lão Hạc đã nhanh chóng nhét vào người hắn mười mấy nén bạc nhỏ, không nhiều nhưng cũng không ít, đủ cho hắn trang trải qua mấy tuần trăng rồi.
Hắn kiếp trước đã nghèo, bây giờ nhìn lại cũng chẳng vào đâu, chỉ có tiền vốn là tuổi trẻ, nhất định một lần nữa không để phí hoài.
“Tiểu hữu, ngươi lội qua con suối trước mặt kia, đi hết cánh rừng Hạ Nguyên Sơn này là có thể nhập Nguyên Sơn rồi, xe của ta không thể đến đó được ”
“Đa tạ lão ca ca”
Sau một tuần rong ruổi, rốt cuộc La Phong cũng đến được gần Nguyên Sơn Môn, quẳng một nén bạc từ biệt lão phu xe, hắn lững thững bước về phía con suối nhỏ.
Nơi này tuy vắng vẻ, nhưng La Phong để ý thấy cũng có vài người qua lại, không vội, hắn liền ghé vào một tửu quán gần đó, vừa là để làm ấm bụng, tiện đường nghe ngóng tình hình khảo hạch tư chất.
“Tiểu nhị…cho một tô Hủ Tiếu”
“Vị thiếu gia này…Hủ cái gì đó ở đây ta không có bán a”
“À…ừm…vậy ngươi cho ta món gì đó ăn nhẹ, cùng một ấm trà là được”
“Có ngay…một Hoàn Nhược…một Hạch thảo…cho vị công tử áo xám”
“Hạch thảo?…không phải thảo như hạch đấy chứ?…hm…thôi…cứ no cái bụng cái đã”
Một lát sau thì thấy tiểu nhị quay lại với một bát mì sợi đầy ắp, và một tách trà nóng, xem ra mùi vị cũng không tệ, nhìn sang mấy vị khách bên cạnh cũng tương tự như hắn, nghĩ bụng, cái này chắc là đặc sản của nơi này.
“Các ngươi biết tin gì chưa…Nguyên Sơn Môn lần này quyết định rút gọn nhân số của khảo hạch nhập môn xuống chỉ vẻn vẹn hai trăm năm chục người”
“Ngươi nghe tin này từ đâu?”
” Một vị bằng hữu của ta, hắn nghe được từ chính miệng một tên hộ pháp của Nguyên Sơn môn nói ra”
“Như vậy là chỉ được một phần tư so với năm ngoái, sao lại thế nhỉ? thông tin này liệu có chính xác?”
“Hắn nói đúng đấy, ta cũng có quen một vị hộ pháp, hắn nói rằng Nguyên Sơn Môn một đệ tử, đã dâm ô nữ nhân đã có gia đình, khiến danh tiếng môn phái bị sứt mẻ nghiêm trọng, lần này Chưởng môn nhân quyết định giảm thu nhận đệ tử, để tập trung mài dũa lại tư chất của đám đệ tử”
“Khốn kiếp, năm ngoái bận dỗ họ ta không đi được, giờ thì tốt rồi”
“Hừm…phải xem ngươi có linh căn không đã…cho dù không có thì ngươi có đi sớm mười năm cũng vậy”
“Hừm…A Tị…ngươi xem thường ta…khốn kiếp nhà ngươi”
” Chó má cái gì…ta thì làm sao…ngươi lại đây…A Tị lão tử đây sợ ngươi chắc”
” Ahhh…các vị khách quan hết sức bình tĩnh…ăn uống trò chuyện lịch sự văn minh a…động tay động chân mới là óc chó, bã đậu a…”
Nghe được Nguyên Sơn môn giảm nhân số tuyển chọn, La Phong không khỏi lo lắng, táp vội tô mì Hoàn Nhược, nhấp vội một ngụm Hạch thảo nóng bỏng miệng, vội vội vàng vàng băng suối, mất hết không còn một chút tiêu sái nào.
Bước ra khỏi Hạ Nguyên Sơn, men theo con đường lớn lát đá trải dài, La Phong nhìn đến phía trước, một đại môn bề thế cao vút khiến hắn cảm thấy mình nhỏ bé đến nhường nào.
Ba chữ Nguyên Sơn Môn chạm nỗi khí thế ngút trời, bên dưới kẻ ra người vào không ngớt, phía sau đại môn là một quảng trường rộng lớn, dễ dàng nhận ra các vị trí đăng ký tham gia khảo hạch, La Phong liền tiến đến một điểm gần đó khai tên.
“Vị bằng hữu này muốn tham gia khảo hạch?”
“Đúng vậy…ta có thư giới thiệu”
“Oh…một vị cựu hộ pháp của phân đường Đông Nam mười bảy…tiểu hữu, ngươi điền thông tin vào tờ giấy này đi…những ai có thư giới thiệu chắc chắn sẽ được gọi lên trước, ngươi yên tâm nhé”
“Đa tạ…chấp sự huynh”
“Tiểu hữu…đây là thẻ bài của ngươi…sáng mai bắt đầu diễn ra khảo nghiệm”
“Chấp sự huynh…cho ta hỏi…Gia Quyến Đường là nơi nào”
“Ah…Gia Quyến Đường chính là toà lâu hai tầng kia, bên cạnh là Khách Điếm của môn phái, ngươi có thể tá túc tại đó”
Chỉ về hướng Đông Bắc quảng trường, tay chấp sự chỉ dẫn nhiệt tình khiến La Phong ban đầu có thiện cảm không ít với Nguyên Sơn Môn.
Hai toà lâu lớn nằm cạnh nhau, người ra kẻ vào tấp nập, nghe bảo Khách Điếm này có thể chứa đến vài ngàn thực khách, trong tay hắn là một mộc thẻ, bài danh hai ngàn lẻ một, vậy mà chỉ chọn ra hai trăm năm mươi, La Phong đã mường tượng được phần nào khó khăn trong lần khảo hạch này.
Một cái quảng trường rộng lớn này, được bao quanh bởi mười hai toà lâu bề thế, cũng chỉ là nơi mà Nguyên Sơn Môn tiếp đón thực khách bốn phương, cùng gia quyến đệ tử.
Đối diện với toà khách điếm phía xa xa bên kia Đại quảng trường là một dãy sáu toà lâu hình dáng kiến trúc tương tự nhau, là nơi diễn ra các cuộc trao đổi, mua bán, chính là một ít sinh ý của môn phái này.
Tại đây đa phần đều là các tu sỹ trẻ tuổi của các môn phái khác qua lại, tìm kiếm, sưu tầm bảo vật, trong đó cũng không thiếu những tu chân giả không có môn phái ghé đến, mong gặp được cơ duyên xảo hợp.
Các đệ tử Nguyên Sơn Môn dễ dàng được nhận ra khi trên người luôn là một bộ y phục màu ghi sáng gọn gàng, cho dù là nam hay nữ, các vị hộ pháp hay chấp sự cũng vậy, chỉ thêm ở trên đầu là một nón vải nhỏ.
Phía cuối mảnh quảng trường lớn này là một bậc thang đá tự nhiên rộng đến hàng chục thước, lại nằm lọt thỏm vào một khe núi đá dựng đứng cao vút, giống như hai tảng đá lớn đặt cạnh nhau, hai bên mỗi một phiến đá hùng vĩ này, đều đặn được khắc hai chữ Nguyên Sơn to như một toà lâu, ẩn ẩn hiện hiện sau những tầng mây, cao thâm khó dò.
Nghe nói, leo lên bậc thang đá này, có thể phải đi qua ba ngọn núi lớn, phía sau nó chính là ngoại Nguyên Sơn, nơi tập hợp các vị đệ tử ngoại môn tu luyện.
Ngoại Nguyên Sơn môn bao gồm hai mươi mốt phân đường, được dẫn dắt bởi hai mươi mốt vị trưởng lão ngoại môn và các vị hộ pháp.
Cách ngoại Nguyên Sơn xa xa về phía cuối chân trời mới chính thực là nơi các đệ tử nội tại Nguyên Sơn, nơi đây, trên ngọn Đại Nguyên Sơn cao nhất, vượt qua những tầng mây là nơi tại vị của Chưởng Môn Nhân, bên dưới là bảy toà lâu các đồ sộ án ngữ trên bảy ngọn Đại Sơn khác.
Đứng đầu các toà lâu này chính là bảy vị Các Chủ quyền uy, chính là thế lực chủ chốt đứng sau Nguyên Sơn Môn, trực tiếp điều hành và hỗ trợ Chưởng Môn quản lý toàn diện môn phái.
Tại mỗi toà Đại Sơn là nơi tu luyện của hàng ngàn các đệ tử tinh anh nhất Nguyên Sơn Môn
La Phong nhanh chóng tìm đến Gia Quyến Đường, đây là nơi người nhà và các đệ tử gặp nhau mỗi lần viếng thăm, chỉ cần báo danh đệ tử với các chấp sự, thì lập tức sẽ có người đi gọi hắn đến, vì vậy cũng là nơi mà đệ tử Nguyên Sơn Môn ra vào khá nhiều.
“Vị chấp sự này…ta muốn gặp Thái A Nhĩ”
“Ba quan…”
“Con bà nó…sao đắt vậy”
La Phong lầm bầm trong miệng, vị nữ chấp sự này có thể thân thiện hơn chút được không chứ, gặp người thôi mà đã mất ba nén bạc, hắn cắn răng đành vứt cho nàng.
Nữ chấp sự bĩu môi lườm hắn một cái, nhận lấy tiền rồi chỉ hắn ra phía sau sảnh ngồi đợi, La Phong lại cảm thán không thôi, nghèo là cái tội a.
Bởi vì quen được người nhà các tu sĩ đối đãi phóng khoáng, nên một vài các vị chấp sự ở đây đã hành sự có khác biệt một chút, bọn hắn là nhìn bề ngoài để đánh giá gia quyến đệ tử, ai bảo La Phong hắn ăn vận quá đơn giản rồi, trách không được thái độ không tốt như vậy.
Thiện cảm ban đầu với Nguyên Sơn Môn của La Phong liền mất đi rồi, hắn tìm đến một bàn trống gần hành lang ngồi đợi, từ đây có thể nhìn ngắm xuống bên dưới Hạ Nguyên Sơn, một màu tuyết trắng trải dài ngàn dặm.
“Vị đạo hữu này…là ngươi muốn tìm ta”
Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên phía sau tai, La Phong liền quay lại, trước mặt hắn là một vị cô nương xinh đẹp khiến hắn thoáng chút thất thần.
A Nhĩ trong bộ váy màu xanh dương thanh thuần, mỏng manh, khuôn mặt cân đối với đôi mắt to lấp láy, bờ môi mọng nước như vậy mà khá giống Hà thẩm thẩm.
Dáng người nàng có cao hơn Hà thẩm một chút, nhưng kiều đồn cùng đôi bạch thỏ lớn như kia, chắc chắn là kế thừa từ mẫu thân nàng rồi.
Thấy La Phong cứ ngoác mồm nhìn mình một hồi lâu, A Nhĩ hơi nhíu mày, ở đâu ra tên tiểu tử mặt non choẹt như vậy, mà ánh mắt lại như lão ba đầu, ngươi nhìn như vậy thì có no cái bụng, thật là xấu hổ.
“Ngươi là ai…ta nhìn trông quen lắm”
“A Nhĩ tỉ tỉ…ngươi không nhận ra ta…ta là La Phong”
“Ahh…ngươi là tiểu Phong tử…nhà Hạc lão”
“Đúng vậy”
“Ngươi nay thật lớn, ta còn nhận không ra, ngày trước bé chút xíu, ta hay cõng ngươi lên núi hái Sim đấy…ngươi còn nhớ”
“Ah…haha…có vụ đấy ư, sao không nghe lão gia gia ta kể nhỉ…A Nhĩ tỉ tỉ, ngươi vẫn tốt chứ, lần này ta lên đây để tham gia khảo hạch”
“Ngươi nhập sơn…tốt…tốt…ngày mai là bắt đầu rồi a”
“Đúng vậy…A Nhĩ tỉ…Hà thẩm thẩm có nhờ ta gửi ngươi cái này…báo danh xong ta liền tìm đến”
“Đa tạ tiểu Phong…phụ mẫu ta ở nhà khoẻ cả chứ, cả gia gia ngươi nữa?”
“Cả Vu Gia thôn đều khoẻ…haha…Hà thẩm cũng rất ngon…à rất tốt…nhớ ngươi nhiều lắm…ahaha”
“Tiểu Phong tử…ngươi lạ lắm, ngươi vẫn còn nhỏ tuổi, tiền đồ rộng lớn, ánh mắt nên tiết chế lại một chút…A Nhĩ tỉ tỉ chân thành khuyên ngươi đó”
A Nhĩ mở lấy túi vải thì không khỏi thích thú nhìn ngắm mấy khoả đồ trang sức, miệng cười không ngớt vừa xăm xoe vừa ra vẻ bề trên mà dạy bảo La Phong trông thật đáng yêu.
“Ah…dễ thương a…ngon a…”
“Tiểu Phong tử…ngươi hiểu ta nói gì chứ?”
Thấy La Phong mặt cứ đần ra nhìn mình, A Nhĩ thoáng chút đỏ mặt, chỉ biết chặc lưỡi lắc đầu.
“A Nhĩ tỉ tỉ…ngươi là…sao ta thấy ngươi y phục không giống bọn họ cho lắm”
“Bọn họ là ngoại môn đệ tử, trước kia ta cũng như họ vậy, một năm qua ta cố gắng rèn luyện để gia nhập vào nội môn, nên không có thời gian về thăm phụ mẫu đấy”
“Lợi hại vậy sao…A Nhĩ tỉ tỉ…ta nghe nói khảo hạch năm nay thuyên giảm nhân số, liệu có đúng không?”
“Đúng vậy…tất cả là vì một tên đệ tử nội môn, háo sắc, đê tiện, làm chuyện bỉ ổi ảnh hưởng đến thanh danh chúng ta gầy dựng suốt những năm qua”
“A Nhĩ tỉ tỉ…Nguyên Sơn Môn thật rộng lớn…là phụ thân ngươi giới thiệu ta đến đây đấy, cũng không biết lần này lại khó khăn vậy”
“Tiểu Phong tử…ta nhìn ngươi có tư chất như vậy…cố gắng vượt qua khảo hạch lần này…ta bảo sư phụ nhận ngươi làm đệ tử”
“Haizz…ta còn không biết mình có linh căn hay không nữa đây…dù sao cũng đa tạ tỉ”
“Hì hì… khách sáo…đi, A Nhĩ tỉ tỉ dẫn ngươi tham quan một chút, vừa hay ta cũng đang rãnh”
Kéo hắn rời khỏi Gia Quyến Đường, La Phong xuýt xoa hưởng thụ da thịt mềm mại từ bàn tay A Nhĩ, một vài ánh mắt ngưỡng mộ của chúng đệ tử ngoại môn nhìn về, khiến hắn lại càng như ở trên mây.