NGUYỆT KIỀU SƯ NƯƠNG - Chương 20
Chương 20 : Xuân Hồi Quán Đỉnh.
Thêm một đêm lạnh nữa La Phong vẫn túc trực tại trước cửa gỗ.
Đối với việc một nhân vật cấp trưởng lão đang ở ngay sau cánh cửa kia thì La Phong không dám một chút bất cẩn.
Vẫn ngoan ngoãn ở bên ngoài chờ người ta phân phó, mặc dù có chút sốt ruột, nhưng từ bên trong đôi lúc một chút âm thanh linh lực dao động nhẹ truyền ra bên ngoài.
Như vậy La Phong nhận biết vị nữ trưởng lão này đang nỗ lực phục hồi thương thế khiến hắn vơi bớt phần nào lo lắng.
Nếu như lúc này Nguyên Bình hoặc một vị sư huynh đồng môn nào ghé đến hắn thật sự không biết phải xoay xở thế nào.
Cũng may một ngày dài trôi qua mà Đỗ Cơ Đường vẫn chìm trong sự yên tĩnh vốn có.
La Phong lúc này đã hồi phục được phần lớn linh lực trong người.
Xếp bằng vòng chân tiếp tục thôi động chân nguyên, hắn nay đã thành thạo vận chuyển linh lực xoay vần bên trong nội thể, đem cái lạnh ngăn trở bên ngoài, khiến cho khí chất đã có phần thư thái dễ chịu.
Đang lúc nghiên cứu thức thứ ba của Hình La kiếm thì từ bên trong bỗng vang lên tiếng rít nhẹ một cái, sau đó là một âm thanh đổ vỡ thanh thúy thì rốt cuộc giọng nói nhỏ nhẹ của vị nữ trưởng lão kia gọi ra.
“Tiểu hữu…”
La Phong ngay lập tức mở cửa đi vào, bên kia lò sưởi vẫn đỏ lửa tỏa ra nhiệt lượng ấm áp.
Nhưng ở trước lò sưởi lúc này lại là một đám khói sương màu trắng đang bao phủ lấy toàn bộ vị nữ trưởng lão.
Khói trắng dần dần lan tỏa ra xung quanh, đem căn phòng nhỏ bao phủ mới bắt đầu thấy mờ mờ thân ảnh hắc y.
“Trưởng lão tiền bối…ngài sao rồi…”
La Phong lo lắng nhìn lại, đem tay phất lấy một đạo phong nhận đánh lui đi màn khói trắng rồi vội vàng đóng cửa lại.
Khi nhìn qua đã thấy vị kia đã có thể thẳng lưng khoanh chân ngồi dậy.
Một bên tay cầm lấy một bình sứ nhỏ màu xanh thẫm mà nắm chặt.
Một tay kia buông lỏng, gần đó cũng là một cái bình sứ cùng màu, nhưng đã bị rơi vỡ ra thành từng mảnh nhỏ.
“Tiểu hữu…mau…mau đem linh đơn trong tay nuốt lấy…”, nữ trưởng lão khẽ nâng bàn tay nắm bình sứ nhỏ đưa ra trước mặt La Phong.
“Trưởng lão tiền bối…việc này…linh đơn này là gì?…”, La Phong có chút hoang mang cầm lấy bình sứ nhỏ hỏi qua.
“Đây là…Hàm Xuân đan…”
“Hàm Xuân đan?…”
La Phong lưỡng lự cầm bình sứ mà vị nữ đạo cô đưa cho, không khỏi cảm thấy kỳ lạ nhìn lên thì đã thấy đôi mắt đẹp của nàng có chút sương mờ.
Nhưng trong ánh mắt đó còn có cả sự lạnh lẽo hòa tan cùng quyết tuyệt khiến cho khuôn mặt của vị này có chút đỏ hồng liền nhanh chóng tán đi.
Sau đó trong sự chần chừ của La Phong, nàng thở dài một hơi chậm chậm nói qua.
“Đúng vậy…nếu tiểu hữu phục dụng nó thì sau đó liền đủ sức giúp cho Hồng Vị Sương ta giải độc trị thương…”
“Hồng trưởng lão…người đã trúng độc ư?…”
“Umh…vị tiểu hữu này, ngươi cũng nhận biết ta ư?…”
“Vâng…tiểu bối là tân đệ tử, trong đợt khảo hạch nhập môn vừa rồi có thấy qua các chấp sự sướng tên tiền bối và các vị trưởng lão chủ trì…”
“Thì ra là vậy…”, Hồng trưởng lão vẫn là ánh mắt đó không rời nhìn lấy La Phong.
“Hồng trưởng lão…vì sao không để ta đi gọi các vị sư thúc đến trợ giúp chứ, đệ tử hổ thẹn tu vi còn thấp, như vậy làm sao có thể đủ sức giúp người trị thương…”
“Chuyện này vốn dài dòng nên để sau này hẵng nói đi, nhưng vốn ta muốn trở về phân đường của mình trị thương lại không ngờ chỉ có thể gắng gượng đến được nơi đây và gặp ngươi…vậy xem ra ta cùng ngươi đã hữu duyên lần này…”, nữ trưởng lão đã nhanh chóng ngắt lời La Phong mà nói tiếp.
“Bây giờ ngươi đi gọi người đến cũng được, nhưng sợ rằng khi quay lại ta đây đã hồn lìa khỏi xác, hơn nữa vốn dĩ ta không muốn thêm người thứ ba biết ta trúng độc, bởi vì ta đã trúng phải…dâm độc…”, khuôn mặt thanh tú của Hồng trưởng lão cũng không nhịn nổi xấu hổ khi phải nói ra sự thật, đảo mắt nhìn ra một hướng khác.
“Dâm độc…?”, La Phong kinh ngạc vẫn chưa suy nghĩ ra được điều gì thì đã thấy vị nữ trưởng lão ánh mắt có chút căm phẫn kể lại.
“Hừ…Ngươi chỉ cần biết ta trên đường làm nhiệm vụ đã bị đối thủ giăng độc, vốn dĩ độc dược này sẽ chẳng làm gì được Hồng Vị Sương ta nếu như ta không quá tin tưởng vào đồng môn sư tỉ, lại đi nuốt vào Hàm Xuân đan kia…”
“Trưởng lão…chuyện này…”, La Phong càng nghe càng thấy mơ hồ.
“Tiểu hữu…ngươi yên tâm, ta sẽ không làm hại ngươi, cũng không bắt ép ngươi phục dụng nó, nhưng nếu không được xin hãy giúp Hồng nương đem xác chôn dưới chân Hoa Sơn Tuyết Liên…”, Hồng trưởng lão dường như muốn bỏ cuộc, lại quay sang nhìn La Phong.
“Hồng trưởng lão…đệ tử nào dám chứ, nhưng ta muốn biết tường tận về Hàm Xuân đan này, rốt cuộc chuyện là như thế nào?…”
“Umh…Hàm Xuân đan là do một vị sư tỉ của ta chế dược, nàng không phải là người của Nguyên Sơn Môn, đan này gắn liền với bí pháp Xuân Hồi Quán Đỉnh, mỗi lần luyện ra đều tự tách lấy làm hai viên, một âm, một dương, vẻ bề ngoài lại hoàn toàn giống nhau, bên cạnh đó lại không mùi, không vị khiến người ta khó lòng nhận biết, vì vậy sau khi chúng phân tách liền đem trữ riêng ra mà phân loại…”
“Xuân Hồi Quán Đỉnh bí pháp…”, La Phong nghe đến hai từ bí pháp thì hô hấp cũng không đều.
Một vài lần hắn ghé Định Môn Đường nghe các vị sư thúc thuyết giảng thì biết được trong các công pháp của Nguyên Sơn Môn thì được xếp vào loại bí pháp chỉ có hơn mười loại công pháp.
Hơn nữa các loại công pháp đó đều không hoàn chỉnh hoặc đa phần đã thất truyền, nhưng đều được xếp vào loại công pháp đỉnh tiêm, vô cùng lợi hại.
Mặc dù vậy thì không mấy ai dám tu luyện đến chúng, một phần vì không hoàn chỉnh cho nên sẽ rất khó lường khi mạo hiểm tu luyện, một phần đa phần các bộ công pháp này đều rất kén chọn, nếu như linh căn của tu sĩ không phù hợp mà vẫn cố gắng luyện đến thì thường phải gánh lấy hậu quả nghiêm trọng.
La Phong cũng không biết loại bí pháp mà vị nữ đạo cô này nói đến là thuộc dạng nào, nhưng chắn chắn không dễ để luyện được.
“Đúng vậy…đây là công pháp độc môn do sư phụ của ta lưu lại…”
“Hồng trưởng lão…vậy ngươi không phải người của Nguyên Sơn Môn?…
“Trước kia thì đúng là vậy, nhưng sau khi sư phụ ta mất, ta liền rời đi, nay thì hẳn đã là người của Nguyên Sơn Môn rồi, nhưng chuyện cố nhân ta không muốn nhắc đến, càng không muốn thị phi nên mong rằng tiểu hữu đừng để ai biết chuyện này giúp ta…”
“Vâng thưa trưởng lão…vậy Hàm Xuân đan kia không chữa trị độc dược được cho người ư?…”
“Hàm Xuân đan vốn bổ trợ tu luyện công pháp kia, nữ tu luyện thì dùng Âm đan, nam tu thì dùng Dương hoàn, không những giúp cho giải khai những huyệt mật cần thiết, lại còn có thể thúc đẩy quá trình dung nhập linh lực, khiến cho việc tu luyện được rút ngắn đi rất nhiều…”
“Thật là lợi hại rồi…”, La Phong vẻ mặt kinh ngạc khi nghe đến công dụng của viên linh đan mình đang nắm trong tay.
“Bên cạnh đó, vì do bí pháp Xuân Hồi Quán Đỉnh này cũng là kì lạ hiếm thấy, người luyện đến liền có thể miễn nhiễm đa phần độc tố, bài trừ và điều tiết tử bào giúp cho vết thương nhanh chóng lành lặn, hơn nữa còn giúp cho tu sĩ luyện nó tu dưỡng nhan sắc, kéo dài thọ nguyên bất chấp tu vi…”
“Thật có thể được như vậy ư Hồng trưởng lão, nhưng mà nếu vậy sao người vẫn không bài trừ được độc tố kia chứ?…”, La Phong nghi hoặc dò hỏi.
“Hừ…thật là tức chết ta…vốn dĩ độc tố kia đã bị ta phong bế, chỉ cần mất khoảng chục ngày là có thể bài trừ được toàn bộ, nhưng ta vì muốn nhanh chóng chữa lành vết thương nên đã phục dụng Hàm Xuân Âm đan, lại không thể ngờ trong bình sứ kia lại là một viên giả đan được chế luyện tinh vi, cũng là một viên độc đan dâm dược…”, Hồng trưởng lão càng nói lại càng thêm giận, ánh mắt sắc bén dường như đang nghĩ đến ai đó, bàn tay nắm chặt nói tiếp.
“Ta nhận được viên Âm đan này từ vị sư tỉ của mình, không ngờ lại một lần nữa trúng kế, viên độc đan dâm dược này lại phỏng theo khắc tinh của Xuân Hồi Quán Đỉnh mà chế luyện thật là kì công mà, một khi uống vào thì dâm độc lúc trước bị ta phong bế liền bị tản ra một cách nhanh chóng…”
“Vậy bây giờ phải làm sao để giải độc?…không phải viên đan dược này Hồng trưởng lão cũng nhận được từ sư tỉ của mình đây chứ?…ta uống vào thì chẳng phải cũng trúng độc a…”, La Phong không tin vị nữ trưởng lão này lại muốn đem mình chết theo nàng, miệng há lớn kinh ngạc.
“Không phải…đây là viên Dương đan duy nhất còn lại mà ta vô tình cất giữ được, nếu như Âm đan đã không phải thì có thể dùng nó để giải độc…”, Hồng trưởng lão lại đánh mắt qua nhìn La Phong.
“Hồng trưởng lão…vậy sao người không phục dụng nó lại đưa cho ta làm gì nha…”
“Hừ…Nữ tu dùng Dương đan cũng vô dụng, Nếu nó là Âm đan thì ta không phải gọi ngươi vào làm gì, Xuân Hồi Quán Đỉnh là một môn công pháp song tu bí thuật, trong đó cơ bản hai thành phần âm dương lại bổ trợ cho nhau hài hòa một cách tuyệt mỹ, chính vì vậy nữ tu một khi ngoài ý muốn trúng độc, nếu muốn nhanh chóng chữa lành mà không còn đến Âm đan thì có thể nhờ đến sự trợ giúp của tình lữ của mình thông qua…dưỡng mật song tu…”, Hồng trưởng lão hai mắt vẫn còn chưa hết căm giận sư tỉ của mình thì hai gò má cũng thấy nóng đỏ khi nói đến công dụng của viên đan dược kia.
“Tình…tình lữ?…Hồng trưởng lão, ngươi muốn ta làm tình lữ của ngươi ư?…”, La Phong vẻ mặt ngơ ngác, cái mồm lại càng há to ra nhìn chằm chằm vị nữ đạo cô trước mặt.
“Nói năng xằng bậy, ta nói vậy hồi nào cơ chứ…”, Hồng trưởng lão gắt lên nhìn La Phong, một chút linh lực dao động xung quanh như muốn bộc phát đem hắn đá ra ngoài.
“Trưởng…trưởng lão tha mạng…đệ tử nào dám nghĩ đến như vậy…”, La Phong thấy nữ đạo cô có vẻ tức giận liền cúi xuống giập đầu mà hai chân có chút run rẩy.
“Hừm…đứng dậy đi…chuyện này cũng không thể trách ngươi được, tất nhiên về bối phận và môn quy ta và ngươi như nào có thể như vậy được chứ, Dương đan này nếu ngươi nuốt vào ta sẽ truyền cho ngươi bí pháp song tu nọ, từ đó có thể giúp ta giải đi độc tố trong người…”, Hồng trưởng lão thấy vậy thì nhẹ thở dài, nói tiếp.
“Việc này có hai mặt lợi hại, lợi ở chỗ Xuân Hồi Quán Đỉnh là môn công pháp rất lợi hại hỗ trợ cho con đường tu chân của ngươi, nhưng vì ngươi tu vi chỉ là Luyện Khí sơ kỳ lại quá cách xa so với ta nên việc…song tu…sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến căn cơ trong một thời gian dài, tuy không nguy hại đến tính mạng nhưng sợ rằng sau này muốn Trúc Cơ cũng sẽ rất khó khăn…”
“Việc này…”, La Phong nghe đến đây thì có chút hoang mang.
Nếu như Trúc Cơ bất thành thì chẳng phải con đường tu luyện cũng coi như dừng lại ư.
Vậy thì bí pháp có lợi hại đến đâu cũng có ích gì chứ.
“Đấy là ta dựa vào phần đầu của bí pháp này mà đánh giá, không biết thực hư thế nào, nếu như tiểu hữu ngươi đồng ý giúp, sau khi giải được độc tố và chữa thương ta sẽ tìm mọi cách giúp đỡ ngươi Trúc Cơ, biết đâu cơ duyên tốt lành lại thành công, hơn nữa Xuân Hồi Quán Đỉnh vẫn còn phần sau cực kì nghịch thiên, tin rằng nếu ta tìm được thì đủ sức giúp ngươi tái lập lại căn cơ nguyên bản…Nếu ngươi không muốn thì ta cũng không ép vậy, chỉ trách Hồng nương ta mệnh yểu tại đây…”
Hồng trưởng lão buông lỏng hai tay, ánh mắt mơ hồ nhìn đến ánh lửa trong lò sưởi, cổ trắng thon mịn tỏa ra một mùi hương thơm nhẹ, đôi tai tinh xảo mềm mại khiến người ra muốn thương xót.
Nhưng ngay sau đó chỉ thấy nàng cơ thể nhẹ run lên, hơi thở nặng nề, đem tay ôm chặt lấy cơ thể mình có chút uốn éo, trên mặt lại càng thêm đỏ hồng, đôi môi chợt rỉ ra một chút máu.
“Hồng trưởng lão…”, La Phong lo lắng hét lên.
“Tiểu hữu…vậy ngươi đi ra ngoài đi, sau một canh giờ nữa hãy trở vào, giúp ta đem xác chôn dưới Hoa Sơn Tuyết Liên, Hồng nương…cảm tạ…”, Hồng trưởng lão bàn tay xiết chặt trước lồng ngực, run rẩy một trận rồi phun ra một búng máu tươi.
“Trưởng lão…ngươi không sao chứ?…”
“Ưm…mau đi ra…ah…”
Hồng trưởng lão hai tay đã không tự chủ được mà tự xoa nắn lấy bầu ngực sữa của mình, mặt đỏ nhìn La Phong hét lớn.
Nhìn một màn này làm cho La Phong cũng thấy nhộn nhạo trong người.
Trên môi Hồng trưởng lão máu vẫn còn vương lại nhưng đôi bàn tay trắng muốt đang không ngừng tự thỏa mãn mà lướt trên y phục đen tuyền, một tay bóp mạnh khiến cho bầu ngực lớn có chút lộ ra nơi cổ áo, một tay kia bắt đầu dần xoa xuống dưới bụng.
Một chút lý trí còn lại khiến cho bàn tay trước bụng không dám tiếp tục di chuyển vì trước mặt là một tên thiếu niên đang nhìn chằm chằm.
Hồng trưởng lão lại càng thêm xấu hổ bội phần, nhưng trong nội thể, hỏa nhiệt do độc tố mang lại khiến cho cơ thể dường như vô lực, chỉ muốn phát tiết đem nhiệt lượng thông qua đào nguyên mà giải phóng.
Nhưng kèm theo đó lại là một chút lạnh lẽo của tử vong lan truyền.
Một màn hương diễm như vậy khiến cho La Phong trừng mắt đem tất cả thu vào, bên dưới dương căn cũng đã dựng đứng lên từ lúc nào.
Mặc dù lý trí biết hắn nếu như phục dụng viên linh đan trong tay thì mười phần nguy hiểm.
Tất cả hi vọng và cố gắng sẽ đổ sông đổ bể nếu như mình đồng ý.
Nhưng làn khói trắng vẫn còn mơ hồ phảng phất trong ánh lửa ấm áp.
Từ Hồng trưởng lão La Phong cảm nhận được một chút nồng đậm hương thơm quyến rũ khiến hắn như bị hớp hồn.
Vị nữ đạo cô lúc này đã mê man ngả lưng nhẹ tựa vào tường, đem hai chân duỗi ra, đôi mắt đẹp khép hờ, một bên vai đã dần lộ khoe ra da thịt trắng trẻo, một ít tóc đen mượt vương lên càng nhìn mê người, bỗng giật mình nghe lên tiếng vang thanh thúy.
“Hồng trưởng lão…để La Phong ta giúp ngươi…”
Bờ mi cong nhẹ mở ra nhìn một chút, bàn tay trắng mịn đã không nhịn được nữa mà luồn xuống hạ thân xiết chặt.
Thân thể đầy đặn bất giác bỗng run lên một trận đầy thỏa mãn.
Ps: Ae đọc truyện vui vẻ!