NGUYỆT KIỀU SƯ NƯƠNG - Chương 16
Chương 16 : Ngục Tình Kiếm.
Một hồi sau thấy tiểu đồng từ phía sau lọ mọ lại chạy ra khép vội cánh cửa tiệm.
La Phong gặn hỏi thì chỉ thấy tiểu đồng lắc đầu kêu lão gia phân phó, rồi nhanh chóng đi về phía sau hậu viện.
Cũng lúc đó thì lão chủ tiệm Tần Chung cũng vén màn bước đến, ngồi cạnh La Phong.
Trong tay còn mang theo một tấm da thú trông như da bò, có phần cũ nát, lão run rẩy từ từ lật ra để ngay ngắn trên bàn.
“Tiền bối…đây là…?”
Nhìn thấy tấm da cũ kỹ, khi lão chủ tiệm lật ra thì bên trong là một bức họa đồ, nét mực nhợt nhạt vẽ lên đó bảy ngọn núi hình dạng khác nhau, La Phong thấy làm lạ gặng hỏi.
Lão già mỉm cười chỉ tay vào một ngọn núi nằm giữa trong đó.
“Tiểu hữu…chỗ này được gọi là Minh Trung Cốc…nằm hướng ngoại Nguyên Sơn Môn về phía Đông hơn hai trăm dặm…”
“Minh Trung Cốc?”
“Đúng vậy…tiểu hữu đến nơi này làm giúp lão phu một việc, thì chỉ cần ngươi muốn tất cả các pháp khí ở cửa tiệm này đều thuộc về ngươi”, lão chủ tiệm nheo mắt lại hờ hững nhìn La Phong, lại nói tiếp.
“Bao quanh Minh Trung Cốc là thất sơn, người dân địa phương gọi là Thất Đăng Sơn, nằm sâu trong mảnh rừng rộng lớn Xuyên Lâm, là một vùng khá hẻo lánh, chỉ cần ngươi tìm đến được Xuyên Lâm, nếu cách Minh Trung Cốc ba mươi dặm thì tấm Họa sơn bì này sẽ chỉ đường dẫn ngươi vào bên trong cốc”
“Tiền bối, nhưng rốt cục thì ngươi cần ta đến nơi đó làm việc gì mới được chứ?”
“Việc này nói đến thật xấu hổ, nhưng lão phu nay cơn bạo bệnh đã khiến ta suy yếu, chỉ sợ thọ mệnh không còn được bao lâu, nhất định lần này phải làm cho xong thì ta mới có thể an tâm được…”, lão chủ tiệm nhân trung như hiện lên sầu muộn, vừa lắc đầu vừa hồi tưởng.
“Hơn hai mươi năm trước, ta cũng bằng hữu là Lục Kha, trong một lần tham gia thương hội, vô tình phát hiện được một nơi cất giữ một ít bảo vật, đoán rằng là của một tiền bối nào đó để lại…”
“…Chúng ta sau khi thu xếp xong công việc của thương hội, lập tức lên đường tìm đến, ngày đấy Lục Kha, vốn là bằng hữu tri kỉ đối với ta, biết rằng chỉ bằng thực lực hai ta sợ là không thể xâm nhập được vào nơi cất chứa bảo vật, như thế cùng ta thương lượng, cuối cùng Lục huynh đệ mời thêm sư đệ của hắn tại Đông Thiên Môn là Ngô Sở Văn cùng theo…”
“Nơi chứa bảo vật kia là một hang động thạch nhũ tại nơi thâm sâu cùng cốc bên trong Sơn Lữ, nổi tiếng hoang dã với nhiều đầu linh thú hung mãnh, cực kì nguy hiểm…sau ba tháng ròng rã cuối cùng chúng ta cũng tìm được đến, trên đường đi cả ba đều chiến đấu với các loại linh thú gặp phải nên khi đến được nơi đó thì thực lực cũng đã hao tổn hơn nữa…cũng chẳng ngờ thay tại cửa động là một đầu Hỏa Xà hùng mạnh, chúng ta ba người chiến đấu với nó ba ngày ba đêm cũng đuổi được nó rời khỏi, Lục Kha không may mất một cánh tay, trọng thương khá nặng…”
“…Ngô Sở Văn cũng mang một vết thương lớn nơi đùi phải, cả hai sau khi nuốt vào linh đơn và cầm máu thì mất thêm hai ngày nữa chúng ta mới có thể tiến vào sâu bên trong thạch động…”
“Sau một ngày lục lọi các ngóc ngách bên trong thạch động, rốt cuộc trời cũng không phụ lòng người, khi nhìn thấy được bảo vật, chúng ta ba người đều sững sờ…”
“…Đó là một gian thư phòng nhỏ nằm lẫn sâu trong nơi cuối thạch động, hai bên là các kệ gỗ, trên kệ kê các bình sứ lớn nhỏ, một ít đồ trang trí, một ít văn thư, đồ án da thuộc và một vài bức họa…”
“…Phía đối diện với cửa vào gian thư phòng là một bức tường đá, trên đó treo lên một trang thờ nhỏ, trên trang thờ ngoài hai lư hương bằng sứ thì chỉ còn một con Hắc Thiềm Thừ bằng đá, trên miệng ngậm lấy một đồng tiền quay mặt vào trong tường, chúng ta ba người chỉ sau một hồi lấy lại tinh thần mới nhìn rõ hết mọi thứ trong thư phòng đó…”
“…Bởi vì ngay từ lúc vào nơi cửa thư phòng ánh mắt toàn bộ đều bị thu hút bởi vật ở giữa thư phòng, trên một cái bàn gỗ phủ đầy bụi, một cái đầu lâu nhỏ đang treo lơ lửng và chầm chậm xoay tròn trên đó…”
“Đầu lâu cũng là được đúc từ hắc thạch, bên trên nhìn kĩ thấy điểm chút ánh kim thưa thớt, hắc lâu khuôn diện thì đầy đủ nhưng trên đỉnh đầu và sau gáy thì hoàn toàn trống rỗng mà xuyên qua hai hốc mắt cũng như mũi miệng, nhìn từ phía sau thì lại giống như một cái bát nhỏ…một chút tà khí từ hắc lâu tỏa ra cũng khiến ba người chúng ta rùng mình…”
“Nhưng bằng vào con mắt của chúng ta thì khẳng định hắc lâu này là một cái pháp bảo cực kì quý giá…nhưng trước mắt tại cửa vào thư phòng đó, một cái trận pháp lợi hại đang bao lấy…”
“Cũng may Lục Kha trên mặt phá giải pháp trận vô cùng tinh luyện, sau bảy ngày nhập chú cũng tìm được kẻ hở, ta cùng sư đệ hắn vì rót linh lực hỗ trợ mà suy yếu đến bảy phần…”
“Dĩ nhiên, Lục Kha cũng vì chủ trì phá giải trận pháp này, bản thân cũng mất đi một cánh tay trước đó, liền lăn ra bất tỉnh…sau khi được ta đút cho một viên đan dược mới hồi lâu sau khó khăn đứng dậy…ta và Ngô Văn Sở dìu hắn vào thư phòng…”
“Một lần nữa hấp lực của pháp bảo tỏa ra từ Hắc Thạch Lâu khiến cả ba người chúng ta sững người, đứng nhìn nó xoay vòng một hồi lâu mới tỉnh táo lại được…”
“Như ước định trước đó, cả ba chúng ta đều đồng tình trước mắt xem qua các kệ gỗ một lượt rồi sau đó mới tính đến việc phân chia tài bảo…cuối cùng sau khi kiểm tra thì chỉ có một ít pháp khí, văn thư, công pháp, những bình sứ trên kệ có lúc thấy bên trong chứa vài viên linh đan nhưng đều đã hư hại không thể dùng được…”
“Ngô Sở Văn tỏ ra nhanh nhẹn đem Hắc Thiềm Thừ lấy xuống dường như không muốn bỏ xót một hạt bụi nào, cũng đồng ý ta và Lục Kha chia nhau các pháp khí, văn thư và các đồ vật còn lại…”
“Rốt cuộc chỉ còn Hắc Thạch Lâu, Lục Kha mặc dù vẫn chưa hồi phục vẫn muốn đem pháp bảo này xuống xem kĩ…nhưng khi Lục huynh đệ gần chạm được vào đầu lâu thì một luồng lục vụ từ trọng miệng nó bất ngờ phun nhanh bao trùm lấy cánh tay còn lại của hắn…”
“Lúc đó Lục Kha vẽ mặt dữ tợn, thất khiếu chảy máu khi thoáng chốc cánh tay còn lại bị tan chảy thành một vũng nước đen ngòm đáng sợ, đến xương trắng cũng không còn…”
“Ngô Sở Văn và ta cũng hoảng hốt, chỉ kịp đánh cho Lục huynh đệ văng ra một bên, khi ta đến kéo dậy thì đã thấy Lục huynh bất động, con ngươi trắng dã, cứ như vậy mà tắt thở ra đi…haizzz…”
“Nhưng khi ta còn chưa định thần lại được thì từ ngoài thạch động phát ra tiếng vang lớn, chỉ một khắc sau đầu Hỏa xà từ lúc nào đã quay lại, khí tức trên người nó lúc này đã cường thịnh hơn lúc chúng ta đánh đuổi nó đi lúc trước…”
“Đầu Hỏa xà này vừa xuất hiện liền tấn công lên người Ngô Sở Văn đang đứng gần nó hơn, như thế liền gặm lấy một bên vai Ngô Sở Văn khiến hắn chật vật dãy dụa…”
“Ta lập tức đem một kiếm trấn đến lên bụng mới khiến nó nhả miệng ra, Hỏa xà lại càng hung dữ hơn, đáng tiếc lúc đó chúng ta đã suy yếu nên không thể nào là đối thủ của nó…”
“Hỏa xà miệng lớn nhả ra một đoàn hỏa cầu như muốn thiêu rụi tất cả, ta liền phóng ra linh kiếm muốn mở một đường máu, mắt sắp thấy kẻ hở bên sườn nó định thoát khỏi thì thi thể Lục huynh đệ từ đâu bị ném tới trước mặt, còn chưa hiểu chuyện gì thì từ đằng sau ta dính phải một cước liền bị Hỏa xà gặm lấy, thi thể Lục huynh bỗng nhiên phát nổ, ta đau đớn nhìn sang thì thấy tên Ngô Sở Văn khốn kiếp đã nhanh chóng đào tẩu, trên tay còn cầm lấy Hắc Thạch Lâu…”
“Ta dùng chút sức mọn còn lại cố gắng thoát khỏi miệng hỏa xà, sau hơn một canh giờ phá nát thạch động, cuối cùng nó mới chịu nhả miệng, ta đành phải tự bạo đi bản mệnh linh kiếm mới có thể thoát ly được nó, thạch động nhanh chóng sụp đổ làm ta mất thêm hơn chục ngày trời mới tìm lên được mặt đất…”
“Cũng may ta vẫn còn chút linh đơn nếu không đã tán thân tại rừng sâu nước thẳm…mặc dù oán hận Ngô Sở Văn đến xương tủy, nhưng ta cũng chỉ đành tìm nơi lánh thân dưỡng thương…”
“Mất thêm ba năm ta mới lết được xác ra khỏi mảnh rừng Sơn Lữ, bản mệnh linh kiếm đã mất, thực lực suy yếu, ta lang thang khắp chốn cuối cùng được một bằng hữu cũ mang về ngoại Nguyên Sơn này…ta giúp vị bằng hữu này luyện một ít pháp khí, sau đó cũng tại đây mở một tiệm nhỏ hòng lánh thân”
“Hơn mười năm trước, khi ta hồi phục được bảy phần thực lực, liền tìm kiếm Ngô Sở Văn thì biết hắn đã chết đi, pháp bảo cũng không rõ tung tích, nhưng tại một phường thị ta lại biết được sự xuất hiện của Hắc Thiềm Thừ từ một phiên đấu giá…mãi thật lâu sau đó ta mới gặp được người sở hữu nó…”
“Hắc Thiềm Thừ ngoài vật liệu làm nên nó là khác biệt, thì ngoài ra cũng không có tác dụng gì, ta muốn dùng nó để bái tế trên mộ phần của Lục Kha huynh đệ, tuy vậy ta dùng đủ mọi cách để trao đổi với người đang sở hữu nó thì đều bị cự tuyệt…”
“Cuối cùng, người nọ để lại tấm Họa sơn bì này, bảo ta trong vòng mười năm phải tìm được một người trẻ tuổi mang thiên linh căn, đến Minh Trung Cốc để hắn truyền lại tất cả sở học luyện dược của mình trước khi tạo hóa…”
“Ta không biết tài nghệ của người đó cao minh đến đâu nhưng vẫn không biết vì sao hắn lại chưa tìm được người kế thừa, vậy là trong mấy năm qua ta đã gửi lên mấy đệ tử Nguyên Sơn Môn như ngươi, nhưng đều bị người kia lấy lý do không phù hợp liền đuổi về…”
“Tiểu hữu…ta tin lần này ngươi có lẽ là người mà hắn cần…nếu ngươi mang trong mình thiên linh căn thì tất cả là thiên ý…mong rằng ngươi sẽ giúp ta mang về Hắc Thiềm Thừ, để vong linh của Lục huynh an nghỉ, ta cũng giải được phiền muộn trong lòng bấy lâu nay…”
Sau một hồi kể lại ngọn nguồn thì lão chủ tiệm lấy sức ngồi thở, rồi vung tay lên phất một cái, từ các kệ gỗ ba kiện pháp khí hình kiếm bị kéo ra lơ lửng trước mặt cả hai.
“Tiền bối…đây là?”, La Phong nhìn một màn này khó hiểu mới gặng hỏi.
“Đây là ba trong số các pháp khí lợi hại mà lúc nãy ta đã nói với tiểu hữu, nếu ngươi đồng ý giúp ta thì tất cả chúng đều thuộc về tiểu hữu…”
“Tiền bối…đúng là ta được các vị trưởng lão xem là thiên linh căn…nhưng mà việc này…muốn ta tìm đến Minh Trung Cốc không phải là ngay lập tức đấy chứ, ta còn nhiệm vụ của môn phái còn phải làm nữa…”
“Hahaha…không gấp, không gấp…tiểu hữu cứ về sắp xếp sự vụ, mười ngày nữa mới lên đường cũng không muộn, nếu ngươi đồng ý thì ta sẽ trước tiên để ngươi chọn lấy một trong ba kiện pháp khí này sử dụng để làm tin…”
Lão chủ tiệm vuốt râu gật gù, ánh mắt nhìn ba kiện pháp khí ra vẻ thưởng thức.
La Phong mặc dù rất muốn sở hữu một pháp khí nhưng những việc phàm toàn minh lợi như vậy vốn thường tồn tại tai họa ẩn mình.
Nhưng bảo hắn đến lúc hoàn thành nhiệm vụ của phân đường để kiếm về linh thạch cũng không thể nhanh chóng trong thời gian ngắn ngủi như thế được.
Hơn nữa hắn cần pháp khí để có thể luyện đến kiếm pháp Hình La, nhất định phải kịp thời nắm rõ được bộ kiếm pháp này, không để cho Tống An hộ pháp lại thấy thất vọng về hắn được.
Trong đầu La Phong thoáng nghĩ đến việc hỏi mượn tỉ tỉ một pháp khí nhưng nhanh chóng lắc đầu, hắn phải tự lực chứ quyết không dựa dẫm vào ai khác.
Nếu như lần này không mạnh mẽ đối đầu chỉ sợ sau này đứng trước sự tàn khốc của tu chân giới thì làm sao hắn có thể vượt qua được.
Hơn nữa nghe lão chủ tiệm kể lại thì người kia chỉ muốn tìm một người phù hợp để truyền nghệ mà thôi, những người trước kia không phù hợp chẳng phải cũng đều quay trở lại sao.
La Phong nghĩ chưa chắc mình đã là người phù hợp, đến lúc đó không nghĩ lão chủ tiệm này lại đòi lại pháp khí.
Nếu như lại phù hợp với điều kiện của người kia thì cũng là được người ta truyền thụ công pháp hoặc tài nghệ cả đời, đây cũng là một việc tốt mà thôi.
“Tiền bối…vậy ta đồng ý…”
“Hahaha…tốt rồi, tốt rồi…như vậy tiểu hữu hãy chọn lấy một pháp khí đi, tiểu hữu yên tâm…cho dù ngươi không được người kia chọn thì sau khi trở về, pháp khí này vẫn là của ngươi, chỉ cần ngươi giúp ta đến tiến cử với người kia một lần giúp lão phu là được…”
La Phong nhìn đến ba kiện pháp khí lơ lửng trước mặt, đều là pháp khí hình kiếm, vẻ ngoài đều không nổi bật, có chút rỉ sét, nhưng đều khiến hắn thích thú, liền chỉ vào một thanh đoản kiếm có chút màu đồng cổ, tại chuôi kiếm có khắc một chữ trông giống chữ Ngục không trọn vẹn.
“Tiền bối…ta chọn kiếm này”
“Được…vậy thì từ nay Ngục Tình Kiếm sẽ thuộc về tiểu hữu”, lão chủ tiệm phất tay đem thanh kiếm hất về phía La Phong.
“Ngục Tình Kiếm?…”
“Đúng vậy…nó và hai thanh kiếm kia đều là các pháp khí mà ta và Lục huynh đệ chia nhau ở thạch động chứa pháp bảo…ta đã có mấy lần dùng qua đều rất lợi hại, tiểu hữu chỉ cần rót linh lực vào sẽ biết được tên nó mà thôi…”
La Phong nắm kiếm trong tay nâng đỡ xem xét một hồi thì thôi động chân nguyên xâm nhập vào đoản kiếm.
Lập tức trong đầu hiện lên ba chữ Ngục Tình Kiếm, ngoài ra không còn gì.
La Phong phất tay đem kiếm thu vào túi giới tử, trở về hắn sẽ xem xét kĩ hơn vậy.
“Tiền bối…như vậy để ta về thu xếp liền sau đó sẽ lên đường”, La Phong chắp tay hướng lão chủ tiệm ước định.
“Haha…tiểu hữu, nhưng trước tiên ngươi có thể để ta phong ấn lên người ngươi một chỉ dấu được không, lão phu mặc dù không muốn nhưng phòng trường hợp ngươi không thể đi được thì ta còn biết đường tìm lại tấm Họa sơn bì và Ngục Tình Kiếm chứ…”
Lão chủ tiệm híp mắt nhìn La Phong mỉm cười.
“Phong ấn?…”
“Đúng vậy…ta sẽ điểm chỉ lên cánh tay tiểu hữu một chỉ dấu, giống như một nốt ruồi nhỏ mà thôi, cái này thì vô hại và sẽ biến mất sau ba mươi ngày đêm, nên tiểu hữu cứ yên tâm…”
“Được…mời tiền bối…”, La Phong đưa cánh tay trái ra hướng lão chủ tiệm đồng ý.
Chỉ thấy lão già đem một lá bùa nhỏ dán lên lưng bàn tay La Phong, sau đó lẩm bẩm pháp chú thì lá bùa bỗng bốc cháy không còn lại gì, trên tay La Phong lại bất ngờ hiện lên một nốt ruồi nhỏ.
“Đa tạ…tiểu hữu…ngươi hãy cầm lấy tấm Họa sơn bì này đi, hy vọng ngươi có thể sắp xếp ổn thỏa để lên đường càng sớm càng tốt…lão phu tại đây mong chờ tin tốt của tiểu hữu…”
La Phong cũng nhanh chóng đứng dậy chắp tay từ biệt lão chủ tiệm.
Hắn đã rất nóng lòng để trở về luyện kiếm.
Ps: Ae cuối tuần vui vẻ!