NGUYỆT KIỀU SƯ NƯƠNG - Chương 15
Chương 15 : Lão Chủ Tiệm.
Thân trúc thẳng tắp ru nhau nghiêng mình đung đưa cùng gió tuyết, đôi lúc níu vào nhau kẽo kẹt nỉ non, nhành lá xao động đùa bỡn.
Từ phân đường đông nam mười bảy thoát ly khỏi khu vực ngoại môn không xa cũng chẳng mấy gần.
Sau đó một nén hương đã thấy La Phong cước bộ chầm chậm dọc theo bậc thang đá nhìn xuống quảng trường rộng lớn.
Ở đây hắn gặp rất nhiều đệ tử ra vào nhưng đa phần cũng là ngoại môn đệ tử mà thôi.
Có đôi lúc thấy một vài thân ảnh phi thân tại phía trên cao giữa khe núi lớn.
Đó có lẽ là các tu sĩ đang ngự pháp khí mà phi hành, tốc độ mỗi người mỗi khác nhau.
Những đệ tử mà vẫn còn lóc cóc tảo bộ thì chắc chắn là các đệ tử có tu vi còn thấp.
Số này lại chiếm phần đông ở nơi này nên La Phong thấy cũng chẳng sao cả.
Xuống quảng trường hắn liền rẽ về phía mấy tòa lâu gần đó.
Nằm dọc hẳn về một phía, dãy sáu tòa lâu thẳng tắp trải đều trên một con đường rộng lớn lát đá nâu sẫm, một bên nhìn ra quảng trường còn được chắn bởi hàng cây lớn.
Mà nằm giữa các tòa lâu chạy vào trong là bắt đầu những con đường nhỏ hơn, bên trong dần hiện ra những cửa tiệm mọc san sát vào nhau, đều có biển hiệu.
Càng đi sâu thì dòng người mới dần thưa thớt đi.
Nhìn quanh La Phong thấy những tu sĩ mặc trang phục Nguyên Sơn Môn như hắn cũng không nhiều, có lẽ nơi này các tu sĩ tán tu lại chiếm phần đông, nhưng tu sĩ của môn phái khác cũng có nhưng lâu lâu hắn mới gặp phải.
Từ tòa lâu thứ hai, La Phong rẽ vào dần đi sâu hơn vào hẻm nhỏ, hắn ở ngoài đã thử ghé vào một số cửa hàng lớn, đủ loại pháp khí được trưng bày nhưng khi hỏi đến giá của chúng thì La Phong đành lẳng lặng rời đi.
Đi xa hơn thì các cửa tiệm này bắt đầu thưa thớt, một số còn trông có vẻ cũ kỹ, ít người ra vào.
Khi bắt đầu gặp những hẻm cụt, La Phong tính quay trở về lại để ý thấy một cái tiệm nhỏ lúc này mới hé cửa đón khách, biển hiệu treo bốn chữ Lưu Hà Tinh Kiếm, lớp sơn không còn mới, một bên biển hiệu dường như đã bị lệch đi một chút.
La Phong nhìn vào thì thấy một tiểu đồng ước chừng mười tuổi nước da trắng trẻo, khuôn mặt bầu bĩnh, vận một bộ y phục nhàu nát màu bã trầu, tiểu đồng thấy La Phong đến trước cửa thì lễ phép cúi chào.
“Công tử…muốn mua pháp khí?”
“Tiểu huynh đệ…ta có thể vào xem một lát được không”
“Vâng…mời công tử” tiểu đồng lấy sức đẩy mạnh mở rộng cánh cửa hết nấc, hướng La Phong mời hắn đi vào trong rồi nói tiếp.
“Hiện tại lão gia ta chưa có ngủ dậy nên phiền công tử đợi một lát…!”
“Umh…những pháp khí trên kệ kia đều là lão gia ngươi bán phải chứ?
“Vâng…trên mỗi đồ vật kia đều có ghi tên và giá của chúng, nhưng lát nữa lão gia ta xuống thì công tử mới tận tay xem qua chúng được, công tử trước hết hãy dạo qua một vòng xem có chọn được vật nào vừa ý”
“Được…vậy để ta nhìn thử một vòng vậy”
“Vâng…mời công tử tự nhiên”
Tiểu đồng nhanh nhẹn pha một ấm trà để trên bàn, rồi nhanh chóng đi ra phía sau để lại La Phong một mình.
Chầm chậm từng bước chân quanh cửa tiệm nhỏ, ở đây khoảng chừng chỉ hơn mười mấy pháp khí được bày bán trên kệ gỗ, đa phần đều là pháp khí hình kiếm.
Mỗi thanh dài ngắn khác nhau khoảng chừng một cánh tay trở lại, trên thân kiếm đều phủ một màu bạc trắng nhưng không còn mới, cảm giác như đã lâu chúng không được tu sửa.
Nhưng điều La Phong thấy bất ngờ hơn cả là mổi thanh có giá lên đến hàng chục viên hạ phẩm linh thạch.
Thậm chí còn cao hơn so với các cửa tiệm lớn bên ngoài.
La Phong lắc đầu ngao ngán bước ra cửa định rời đi thì nghe một tiếng khàn đục gọi lại.
“Đạo hữu…xin dừng bước…”
La Phong quay lại thì nhìn thấy một lão già ốm yếu chống quải trượng đi ra, một bên là tiểu đồng đang đỡ lấy tay lão bước từng bước thật chậm.
“Tiền bối…những pháp khí của ngươi so với các cửa tiệm lớn ngoài kia còn mắc hơn vài phần, ta chỉ là xem qua chứ không đủ tài lực để mua chúng đâu” La Phong thẳng thắng đáp khi thấy bị gọi lại.
Chủ tiệm cũng không có vội nói gì với hắn, chỉ xua tay cười nhẹ rồi chỉ vào cái bàn trà ý mời.
La Phong cũng không khách khí ngồi vào nhấp một ngụm, trà nóng nhưng hương vị thanh tao sảng khoái.
“Tiểu hữu…lão phu mở cái tiệm nhỏ này có hơn hai chục năm, cũng chỉ tiếp người hữu duyên chứ không truy cầu tài lộc…nên thường ngày cũng ít người ra vào, xin tiểu hữu chớ chê cười”, phân phó cho tiểu đồng vài cái thì lão già quay sang nhìn La Phong không nhanh không chậm nói.
“Hữu duyên…tiền bối…ta đây cũng chỉ mới vô tình ghé vào mà thôi, trước kia còn chưa biết tên cửa tiệm đấy”
Nhìn lão già ốm yếu trong bộ sam y đơn giản tối màu, râu tóc đã nhuộm màu thời gian, hai bàn tay nhăn nheo run run khó khăn đỡ lấy chén trà La Phong không khỏi tò mò.
“Ha ha…lão phu thật là thất thố mà, mong tiểu hữu thông cảm, không biết ngươi là đệ tử của phân đường nào?
“Ta là tân đệ tử phân đường Đông Nam mười bảy mà thôi”.
“Hóa ra là vậy…nếu lão phu nhớ không nhầm phân đường Đông Nam mười bảy là được chủ trì bởi Tống An đạo hữu”.
“Đúng vậy, ta chỉ là tân đệ tử, còn chưa gặp Tống An sư thúc mà tiền bối còn biết cả hắn, quả lợi hại rồi”. La Phong gãi đầu nhìn lão chủ tiệm cười xòa.
“Tiểu hữu chê cười rồi lão phu thì có gì lợi hại, chỉ là cắm dùi ở ngoại Nguyên Sơn lâu rồi nên cũng biết chút ít mà thôi…lão phu…Tần Chung, rất vui được tiếp đón đạo hữu”.
“Tiền bối…không dám…”
“Người trẻ tuổi nhưng biết cách thu liễm…hahaha, thật tốt…thật tốt…”, lão chủ quán ánh mắt nhìn lên người La Phong một lần nữa lại vuốt râu cười lớn, xem ra tinh thần có thêm vài phần hưng phấn, dường như quên đi sức khỏe của mình.
“Tiền bối nói gì ta không hiểu, ta thì có tài năng gì đẻ ngươi nhìn trúng chứ?”
“Chẳng dám dấu tiểu hữu, đêm qua ta lại bị cơn bạo bệnh hoành hành không ngủ được, đứng trước sân nhỏ thấy phương nam tiểu tinh băng liệt, đóa dạ lan tỏa hương thơm nồng, liền mạo muội gieo lấy một quẻ, chẳng ngờ thay trong lòng gió xuân ùa về, chợt nhìn thấy những muộn phiền đeo đuổi bao nhiêu năm qua sắp được gỡ bỏ, nên vô cùng cao hứng…”
“Gieo quẻ?…” La Phong tì mò ánh mắt dán vào lão chủ tiệm.
“Umh…tiểu quái…nếu ta đoán không nhầm, tiểu hữu trong tên có một chữ Lan…”
Lão chủ tiệm ngấp xong ngụm trà thì khuôn mặt cổ quái, hai ngón tay run run chỉ về phía La Phong quyết đoán.
“Sai bét rồi tiền bối…”
“Cạch…Ai da….tiểu quái…vậy là chữ Xuân…” Lão chủ tiệm dường như hơi sượng, gõ chén trà lên bàn rồi một lần nữa chỉ hai ngon tay về phía trước quả quyết.
“Tiền bối…ngươi xem thể nào chứ bên ngoài nhìn ta không có chút nào giống nữ nhân a…” La Phong vò đầu bứt tóc, cái gì mà gieo quẻ đoán mò khiến hắn ngao ngán rồi, lấy tay hất hẳn hai cái ngón tay nhăn nheo của lão già sang một bên, tỏ vẻ không hài lòng.
“Huh…cạch cạch cạch…vậy chỉ còn lại một chữ…Phong…” Lão chủ tiệm lúc này khuôn mặt đã trở nên bặm trợn dữ dằn, ánh mắt thoáng hiện chút hoang mang, nhưng vẫn gõ mạnh chén trà rồi run rẩy bất chấp đem hai ngón tay chỉ thẳng mặt La Phong, thiếu điều như muốn chạm đến trên đầu hắn, nhưng từ sau cùng thốt lên thì La Phong người đang nhổm dậy tranh chấp với hai ngón tay lão già cũng nhẹ thả người ngồi xuống, khuôn mặt mang chút sững sờ.
“Tiền bối…lợi hại…ta là La Phong”
“Hahaha…rốt cuộc thì ông trời cũng giúp ta…khụ khụ…” Lão chủ tiệm vì quá hưng phấn liền ho ra một ngụm máu, thấy tiểu đồng đến khuyên can thì lại xua tay, tỏ vẻ không vấn đề gì, liền nhấp thêm một ngụm trà, khuôn mặt đã bớt nhăn nheo đi một chút.
“Tiền bối…ngươi quả thật tinh thông bói toán…”
“Bói toán?…bói toán là gì chứ?”
“Ah…không phải ư, vậy phải gọi là gì ấy nhỉ…hahaha” La Phong thấy mình đoán mò trật lất cũng chỉ biết gãi đầu cười trừ.
“Tiểu hữu lại chê cười rồi…lão phu chẳng có bản lĩnh gì cả, tại mấy chục năm trước được sư phụ truyền cho một chút sở học Chiêm tinh, không ngờ đến nay lại có chỗ hữu dụng”
“Tiền bối…rốt cuộc thì ta có thể giúp gì được cho ngươi chứ?…ta không biết chữa bệnh đâu nha, nếu ngươi muốn khỏi bệnh phải đi tìm Lang y đấy” La Phong hai tay khua đều phía trước rốt cuộc vẫn không hiểu nổi ý lão chủ tiệm.
“Lão phu cũng không dài dòng nữa vậy, tiểu hữu…ngươi muốn sở hữu một trong các pháp khí kia ư?” Lão chủ tiệm lại lấy tay chỉ một vòng vào mấy món hàng hắn bày bán, ánh mắt gian xảo nhìn lấy La Phong.
“Tiền bối…ta đã nói rồi, quả thật ta cũng đang cần một pháp khí để sử dụng, nhưng đồ của ngươi giá thành lại cao như vậy, ta nghĩ mình không đủ tài lực để mua nổi”
“Haha…tiểu hữu chớ nóng vội, ngươi thấy đấy đồ của ta quả thực giá thành còn cao hơn nhiều so với các tiệm lớn ngoài kia, là ta cố ý nâng giá nó lên một chút tìm người hữu duyên mà thôi, đích xác thì mấy cái món pháp khí này cũng chẳng có gì lợi hại cả, đều là pháp khí hạ phẩm trong hạ phẩm, lại còn đã bị hư hỏng mấy phần như vậy, ngươi thấy như vậy mà cửa tiệm của ta mới ít người ra vào đấy thôi” Lão chủ tiệm vừa nói vừa gật đầu ra chiều đắc ý.
“Tiền bối…ngươi làm vậy là có ý gì, rốt cuộc thì cái mà ngươi muốn bán là thứ gì chứ?”
“Tiểu hữu…mười mấy món đồ này, trong đó có ba món pháp khí nhìn bên ngoài thì hạ phẩm nhưng lại cực kì lợi hại, so với cái giá mà ta đề lên đó thì thực sự giá trị của chúng lại lớn hơn nhiều lần, nhưng các cao thủ ở Nguyên Sơn môn các ngươi từng ghé qua cũng không phát hiện ra được chúng, cứ vậy nhìn giá mà lắc đầu rời đi…ngươi thấy có lợi hại không…hahaha”
“Uầy…lợi hại…nhưng tiền bối à…ta vẫn là không có đủ linh thạch để mua chúng đâu a”
“Tiểu hữu…ta có nói là dùng linh thạch mới mua được chúng đâu chứ” Lão chủ tiệm nheo mắt lại gật gù mỉm cười.
“Tiền bối…vậy thì ngươi muốn gì, trên người ta cũng chẳng còn vật gì quý giá cả”
“Tiểu hữu…nếu ngươi muốn sở hữu một pháp khí trong đó, chỉ cần giúp lão phu một việc” Lão chủ tiệm không nhanh không chậm, đưa một ngón tay ra trước mặt hai người làm dấu.
“Việc gì…miễn là không thương thiên hại lý mà nằm trong khả năng của ta thì tiền bối cứ nói”
” Tất nhiên là việc tốt, không hại người rồi…haha…đợi lão phu một lát ngươi sẽ rõ”
Lão già thả xuống chén trà liền chống gậy đi vào trong, để lại La Phong ánh mắt tò mò.
Lại dạo một vòng nhìn quanh các pháp khí trên kệ, La Phong vẫn không tin nổi, bằng vào các cao thủ Nguyên Sơn Môn vẫn không nhìn ra ba kiện pháp khí kia thì chúng rốt cuộc là như thế nào.
Trong này hẳn là có ẩn tình nào đó, nhưng một màn gieo quẻ đã biết được tên hắn, La Phong rốt cuộc không kìm được lòng muốn xem rõ sự tình.
Thời gian vẫn còn nhiều nên cũng không vội, tiếp tục thưởng trà.
Ps: Ae đọc truyện vui vẻ!