NGUYỆT KIỀU SƯ NƯƠNG - Chương 14
Chương 14 : Thường Uyên.
Theo tỉ tỉ đến sau mảnh vườn Xoa Man Tử, La Phong xa xa nhìn lại thấy một thân ảnh thon gọn, y phục trên người có phần tương đồng với A Nhĩ, khuôn trang thanh tú kiều mục, hai bàn tay nhỏ đang không ngừng đùa nghịch một tấm mộc bài.
“Sư muội…nếu ta không truyền tin thì không biết đợi muội đến lúc nào đấy”
A Nhĩ khuôn mặt vẫn còn chút nóng đỏ, nhẹ thở một hơi tiến lại khều lấy cánh tay sư tỉ mình mà cất giọng.
“Sư tỉ…chỉ là chút việc nhỏ phải làm Thường sư tỉ của ta phiền lòng rồi…muội xin lỗi nha…khích khích”
“Hừ…bớt nói nhảm đi…không phải muội nói có đệ đệ ta còn tưởng muội giấu tình nhân ở đây đấy…”
Thiếu nữ sư tỉ nguýt lườm A Nhĩ rồi nhìn lại phía trước La Phong trong y phục ngoại môn đệ tử đang bước đến gần hai nàng.
“Tiểu Phong tử…đây là sư tỉ của ta, nàng tên là Thường Uyên, về bối phận ngươi phải gọi là sư thúc”, A Nhĩ ngoắc tay kéo La Phong đến giới thiệu.
“La Phong gặp qua Thường sư thúc…”
Chắp tay làm lễ với thiếu nữ xinh đẹp chẳng kém tỉ tỉ của mình, nhưng La Phong biết hẳn Thường Uyên công phu còn lợi hại hơn A Nhĩ nên không dám đánh mắt dò xét.
Chỉ thấy Thường Uyên dáng người thon thả yêu kiều, mái tóc nhẹ xoăn xõa lấy bên vai gầy, da trắng mắt phượng, đóa môi hồng nhuận, nàng trông có vẻ thấp hơn A Nhĩ một chút mà thôi.
“Sư tỉ…hắn là đệ đệ của ta đấy…”
“Ưm…nếu hắn là đệ đệ của ngươi thì cũng không cần phải gọi ta hai tiếng sư thúc…tiểu Phong tử, nghe nói ngươi là thiên linh căn, sao lại chọn nơi có ít linh khí như này mà đầu nhập chứ?”
Thường Uyên mắt đẹp nhìn qua đánh giá tên đệ đệ của sư muội mình, chỉ thấy một tên tiểu tử dáng vẻ bình phàm, trang phục trên người có hơi xộc xệch, nhưng khuôn mặt cân đối xem ra cũng ưa nhìn, chỉ có ánh mắt của hắn có vẻ khá cẩn trọng mà không ngờ nghệch so với tuổi.
“Bẩm Thường sư thúc…đệ tử may mắn vượt qua đợt khảo hạch nhập môn đã vô cùng mừng rỡ, nào dám kén chọn…”
“Bỏ đi…đã nói ngươi không cần gọi sư thúc rồi cơ mà, ngươi xem ra cũng chỉ nhỏ hơn chúng ta vài tuổi, gọi Thường tỉ tỉ là được rồi…”, Thiếu nữ khúc khích khẽ cười, lúc này tiến về phía trước mấy bước cầm lên mộc bài.
“Vâng…Thường tỉ tỉ chiếu cố…”
“Ưm…nếu đã vậy ngươi mau dẫn chúng ta đi thu hoạch một vài nhánh Xoa Man Tử đi thôi…đây là mộc lệnh của sư phụ chúng ta, ngươi hãy giữ lấy để thêm vào sổ sách…”
“Vâng…vậy mời hai tỉ cứ tự nhiên vậy, mặc dù đệ chỉ mới quản lý Đỗ Cơ đường này nhưng cũng đã dần thạo hết các mức linh hóa của chúng thụ quanh đây, ở hướng Tây Nam gốc linh thụ thứ mười bảy, mười tám ước chừng có thể đáp ứng yêu cầu thu hoạch…”
La Phong nhanh chân dẫn hai vị thiếu nữ xinh đẹp dạo quanh một vòng.
Phần lớn Xoa Man Tử rất khó để thu hoạch và mùa đông bởi giống linh thụ này thường bài tiết một ít tạp chất phòng vệ trước cái rét giá lạnh.
Cũng vì vậy mà quá trình linh hóa vào thân cây cũng chậm trễ hơn, nếu như thu hoạch không đúng cách sẽ dễ khiến cho dòng nhựa đỏ bên trong đông kết không đều, liền mất đi rất nhiều tác dụng mong muốn.
“Gốc linh thụ này đi…” Thường Uyên đưa tay chỉ đên gốc Xoa Man Tử trước mặt.
“Thường tỉ quả tinh tường, Xoa tiền bối này có hơn bảy trăm năm linh hóa, đúng là có thể thu hoạch được khối lượng rất lớn mà vẫn không ảnh hưởng đến căn cơ linh thụ”, La Phong cầm lấy mộc bài rồi điểm hóa một chút linh lực đánh dấu lên trận pháp, một màn ánh sáng mỏng nhẹ nhấp nháy rồi nhanh chóng biến mất, sau đó cả ba người tiến lại gần gốc cây lớn.
“Ngoài sư muội ra thì ta và các sư tỉ cũng không phải lần đầu đến Đỗ Cơ đường…sư muội, ngươi ở đây phân chia linh thụ, ta lên kia thu hoạch vậy…”
“Vâng…sư tỉ…” A Nhĩ vừa nói dứt câu đã thấy vị sư tỉ phóng lên đến giữa thân cây, lúc này mới cẩn thận nhìn sang đệ đệ, một tay phóng ra quang mang đem đầu La Phong kéo đến gần mình.
“Ahh…tỉ tỉ…nữa ư…hự hự…”
“Nữa cái đầu ngươi…mau để ta giúp đệ luyện hóa triệt để Vấn Lộ Hoàn…”A Nhĩ đỏ mặt gõ lên đầu tên đệ đệ mất nết, bàn tay nàng đặt trước ngực La Phong nhẹ ấn đem linh quang dần bao lấy đan điền hắn.
Sau một hồi lâu khi nàng thu hồi chưởng ấn thì La Phong thấy trong đan điền mình đã đầy ắp linh lực, trong nội thể truyền đến một trận sảng khoái.
“Tỉ tỉ…thật là thoải mái…”
“Hừ…còn không mau bỏ tay thối của đệ ra…sư tỉ mà thấy được thì còn ra thể thống gì nữa chứ…”
A Nhĩ lườm lườm muốn đá cho tên đệ đệ một cái nữa khi mới vừa đó thôi mà hắn đã lợi dụng cơ hội trườn một tay vào xoa nắn lấy kiều đồn nàng.
Lúc này ở phía trên mấy chục trượng Thường Uyên đã đem vài nhánh Xoa Man Tử chém xuống, tuyết trắng theo những cành lá rơi lả tả dần chất đống dưới gốc cây lớn.
A Nhĩ vừa đem từng khúc gỗ phân loại vừa lườm tên đệ đệ đang đứng một bên.
“Có phải gần đây người của Mạc Doanh Các cũng đã ghé qua Đỗ Cơ Đường?”, mũi giày tinh xảo điểm nhẹ lên mặt tuyết, Thường Uyên vừa đáp xuống đã hướng La Phong dò hỏi.
“Mạc Doanh Các?”, La Phong bất ngờ trước ánh mắt thiếu nữ đang nhìn chằm chằm, chỉ biết thành thật nói tiếp.
“Thường tỉ tỉ, từ lúc ta quản Đỗ Cơ Đường đến nay thì hai tỉ là người đầu tiên từ nội môn ghé đến”
Thường Uyên nghe vậy thì trầm ngâm một hồi.
“Vậy ư, chẳng lẽ bọn họ đến trước khi ngươi đầu nhập vào bản môn”
“Sư tỉ…có chuyện gì vậy?” A Nhĩ một lúc đã dọn dẹp sạch sẽ xong đống nhành lá mới lấy làm lạ nhìn sang hỏi.
“Tại vị tiền bối Xoa Man Tử này ta còn thấy một chút dấu vết thu hoạch của ai đó lần trước, nhưng kì lạ là những vết tích thu hoạch đó vẫn còn rất mới, không biết lúc đó đệ đệ của sư muội đã lưu về Đỗ Cơ Đường chưa”
“Sư tỉ, điều này cũng không có gì lạ, đệ đệ ta mới gia nhập vào nơi này, việc quản lý và săn sóc những linh thụ này có lẽ còn chưa có thành thục, như vậy khả năng hồi phục vết thương của linh thụ chắc chắn sẽ chậm hơn thường thấy” A Nhĩ không nhanh không chậm nhìn sư tỉ mình phân tích, rồi lại quay qua La Phong dặn dò.
“Tiểu Phong tử, ngươi vốn là người mới, kể cả các đệ tử ngoại môn khác cũng thừa bản lĩnh để qua mặt ngươi, nên đệ phải hết sức cẩn thận, có bất cứ chuyện gì thì phải nhanh chóng báo lên các vị hộ pháp và chấp sự sư huynh, chớ nên bị động. Hoặc giả nếu như gặp phải sự tình nghiêm trọng thì hãy tìm đến Chu Linh Các tìm chúng ta, Thường sư tỉ của ta rất lợi hại, ngươi không phải sợ gì hết cả, khích khích…”
“Đệ đã rõ…”, La Phong vẻ mặt có hơi ngơ ngác nhìn tỉ tỉ mình một cái rồi quay qua nhìn lấy thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh.
“Huh…thôi bỏ đi sư muội, ta thực sự có gì mà lợi hại chứ, tiểu Phong tử…tỉ tỉ ngươi còn có một tình lữ lợi hại hơn ta nhiều, có chuyện cứ đến tìm hắn a…”, Thường Uyên yểu điệu chỉnh lấy tà váy hướng phía trước nhẹ bước.
“Sư tỉ a…cái gì mà tình lữ chứ, đừng có nói bậy bạ được không, ta còn chẳng thèm…khích khích…”
“Hừ…đi thôi…giờ này có lẽ sư phụ đang nóng lòng đợi ta và ngươi đấy, nơi này để cho đệ đệ ngươi tự giải quyết vậy, ta cũng chẳng quản được…”
Thường Uyên ánh mắt lưu chuyển nhìn La Phong nhẹ mỉm cười rồi phi thân về phía trước, chân đạp linh quang một đường mất hút tại không trung, chỉ nghe văng vẳng tiếng A Nhĩ vọng lại phía sau.
“Sư tỉ…đợi muội…”
A Nhĩ trước khi bay đi mất cùng sư tỉ cũng không quên quay qua dặn dò đệ đệ của mình.
Nàng ném cho hắn một ngọc ước liên lạc, chỉ cần bóp nát thì nàng sẽ nhận biết được và tìm đến khi hắn gặp nguy, ánh mắt quyến luyến rời khỏi Đỗ Cơ Đường.
La Phong thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn đến nơi nhánh cây lớn đã bị kẻ nào đó thu hoạch, hắn đứng đó kiểm tra lại linh trận mấy lần vẫn không phát hiện ra chỗ nào sơ hở.
Sau đó về phòng đóng cửa tiếp tục nghiên cứu về mấy cái linh trận này.
Trong lòng vẫn phân vân có nên báo lại chuyện này với Nguyên Bình, nếu thực sự có kẻ lẻn vào thu hoạch Xoa Man Tử thì chắc hẳn tu vi của người này hẳn rất cao và tinh thông trận pháp mới khiến cho hắn không thể phát hiện ra được.
La Phong hiểu rõ cho dù là lúc hắn ngủ say thì một khi linh trận không bị phá thì trừ phi là các tiền bối Kim Đan trở lên mới có thể qua mắt được hắn mà tự ý thu hoạch.
Bên trong ngọc giản cũng có phân tích rõ về mấy cái linh trận này, hoàn toàn không sai biệt lắm với suy nghĩ của hắn.
Nếu là như vậy thì chỉ còn một khả năng là lúc hắn đã bất tỉnh nhân sự.
La Phong đưa tay lên ngực sờ vào mảnh ngọc mà ai đó đã quẳng lại giúp hắn vượt qua được hiểm cảnh lúc phục dụng Vấn Lộ Hoàn.
Suy đi tính lại rốt cục La Phong quyết định gác lại chuyện này, tạm thời không thông báo đến Nguyên Bình.
Kẻ kia hẳn cũng không có ác ý hơn nữa lại còn ra tay trợ giúp hắn một lần như vậy.
Chỉ là mấy nhánh Xoa Man Tử không nghĩ là sư môn lại để ý đến nhiều, hi vọng Thường Uyên cũng không nhắc lại chuyện này với sư phụ nàng hoặc ai khác.
Tâm thần La Phong bắt đầu nhập định vào mảnh ngọc giản mà Tống An hộ pháp gửi về.
Từng luồn thông tin chầm chậm tiến vào não bộ, qua đó La Phong biết được đây quả là bộ kiếm pháp tiểu Hình La mà Khuông Đông nhắc đến.
Tiểu Hình La kiếm pháp gồm bảy thức kiếm cơ bản, lấy Kim và Mộc làm chủ tu nhưng đối với các mệnh linh căn khác cũng không có bài trừ.
Trong đó bốn thức kiếm đầu tương ưng với Luyện Khí sơ kỳ, ba thức cuối lại tương ứng với Luyện Khí trung kỳ.
Sau khi luyện hết bảy thức kiếm này mới có thể luyện đến Đại Hình La kiếm pháp, tiến vào Luyện Khí hậu kỳ, làm cơ sở tấn đến Trúc Cơ.
Trong ngọc giản còn nhắc đến Đại Hình La kiếm pháp, bao gồm trong đó mười hai thức kiếm dẫn đường cho tu sĩ một đường tìm đến cảnh giới Kim Đan.
Chỉ cần một tu sĩ Luyện Khí nắm được pháp quyết và tu luyện bộ kiếm pháp này thành thạo thì sẽ tham nhập được vào kiếm trận do chính Tống An hộ pháp chủ trì, qua đó giúp cho thực lực của phân đường trở nên mạnh hơn.
Lại nhắc đến để có thể luyện được bộ kiếm pháp này tu sĩ cũng cần phải thành thạo sử dụng pháp khí hình kiếm thì mới có thể phát huy được hết sức mạnh.
Pháp khí chính là vũ khí mà các tu sĩ thường dùng để đấu pháp với nhau, trong đó pháp khí của mỗi tu sĩ được tôi luyện và tinh chế làm sao cho phù hợp với mỗi loại công pháp nên về hình dạng và biến hóa trong lúc đấu pháp đều mang một vẻ riêng biệt.
Một tu sĩ có thể sở hữu nhiều loại pháp khí cùng lúc, thông thường các tu sĩ Luyện Khí kì sẽ tìm và sở hữu được các loại pháp khí này tại các cửa tiệm bởi vì việc luyện chế ra chúng không hề dễ dàng.
Việc đòi hỏi phải có tạo nghệ chế tạo điêu luyện mới rèn đúc được những pháp khí có giá trị, nên chúng cũng được coi là một kỹ nghệ quan trọng của tu chân giới.
Từ đó mà phân ra nhiều phẩm giai để đánh giá đúng chất lượng của các loại pháp khí, từ hạ phẩm, trung phẩm đến thượng phẩm.
Những pháp khí đặc biệt khó chế tạo không chỉ bởi một phần nguyên liệu tạo nên chúng mà còn đòi hỏi các pháp sư tốn rất nhiều tinh lực và thời gian.
Nhưng nếu một khi được luyện thành thì công quả vô lượng, giá trị liên thành.
Trong khi đó pháp khí có thần thông lớn thì sẽ trở thành pháp bảo, mặc dù để chế luyện ra được pháp bảo là tuyệt đối khó.
Vì vậy mà mỗi khi một pháp bảo xuất thế hẳn sẽ tạo nên một màn tranh đoạt gió tanh mưa máu.
Pháp khí hoặc pháp bảo nếu được tu sĩ trui rèn và tinh luyện vào mệnh căn thì sẽ là pháp khí bản mệnh.
Là thứ sẽ đi theo và gắn liền với tính mệnh của tu sĩ, tùy theo mức độ tinh chế mà sẽ gây nên các hậu quả đến mệnh căn của chủ nhân khi chúng bị hư tổn trong quá trình tranh đấu.
Bản mệnh pháp khí tuy vậy lại mang cho chủ nhân của chúng sức mạnh và uy lực phi thường khác xa so với các pháp khí bình thường.
La Phong sau khi đọc kĩ một lượt qua bộ kiếm pháp mới thấy rõ được tầm quan trọng của pháp khí.
Tuy vậy hắn chỉ mới bước chân vào tu chân giới, tiền vốn không được bao nhiêu, lấy cơ sở gì để sở hữu được một pháp khí.
Với ba viên hạ phẩm linh thạch chắc chắn sẽ không thể nào mua được chúng.
Như vậy hắn chỉ có thể nghĩ đến việc phải nâng cao thực lực càng sớm càng tốt, xem ra cần phải gặp Nguyên Bình chấp sự tham vấn về mấy cái nhiệm vụ thì mới có thể kiếm thêm được linh thạch.
Nhưng La Phong trước mắt vẫn muốn đi xem một lượt tại các cửa hàng pháp khí, hắn còn nhớ nơi đó chính là một dãy sáu tòa lâu ở quảng trường.
Nhìn đến chút nắng ấm hiếm hoi giữa trời đông giá trên đỉnh Đỗ Phong, La Phong cất bước rời khỏi Đỗ Cơ đường.