NGUYỆT KIỀU SƯ NƯƠNG - Chương 12
Chương 12 : Ngọc Bội.
Tại một khuê phòng nho nhỏ, các bức tường chạm khắc phù điêu bằng gỗ tinh tế, ánh nến nhẹ nhàng phủ lên từng nét hoa văn trên rèm trướng, trong không gian chật hẹp phản phất có hương thêm dịu nhẹ lưu truyền.
Rèm trướng mỏng manh khẽ lay động thấp thoáng bên trong hai nhân ảnh trần truồng đang chầm chậm quấn vào nhau, thiếu nữ làn da căng mịn đang tựa thân thể yêu kiều của mình vào trong lòng ngực nam tử, vòng eo nàng trơn mượt như cánh bướm, cong vút một đường đầy mỹ lệ.
Dưới làn eo thon còn vương vấn lại một chút y phục nhàn nhạt thanh quang, bờ hông vun đầy nhẹ lắc lư qua lại dường như đang chì chiết lấy vật gì bên dưới, một bàn tay từ trong váy mỏng đang lần mò lên cặp đùi non mơn mởn khiến nàng khuôn mặt ửng đỏ thẹn thùng.
Đôi môi dày mọng khẽ mấp máy, ánh mắt to tròn nhìn đến khuôn mặt nam tử đang ngơ ngác bên cạnh bầu ngực lớn của mình. Thiếu nữ thích thú mỉm cười khả ái rồi lắc nhẹ cơ thể đem hai trái đào tiên của mình ép vào nhau đung đưa trước mặt nam tử kia, nơi nhũ hoa bắt đầu săn lại càng khiến cho cảnh vật càng thêm phong tình.
Chỉ thấy tên nam tử nửa nằm nửa ngồi, cả đầu lẫn vai đang tựa vào gối lớn cái mồm há rộng chảy đầy nước dãi, đôi bàn tay tham lam vần vũ trên khắp da thịt trắng mịn hồng hào của thiếu nữ xinh đẹp, nhanh chóng úp mặt vào thưởng thức cặp bạch thỏ căng đầy.
Cả hai bắt đầu khẽ truyền vào tai nhau những âm thanh dâm mị phiêu đãng, thiếu nữ đôi bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng kéo lấy một chút y phục còn sót lại của tên nam tử kia, làm lộ ra một đầu quái vật gân guốc, hiên ngang dựng đứng lúc lắc cái đầu tựa vào hông nàng đầy mê hoặc.
Môi nàng hé mở trả lại vào không khí hơi thở nóng bỏng, đem bàn tay mịn màng bắt lấy đầu quái vật, nhẹ nhàng chế trụ, ánh mắt bắt đầu mê ly chìm đắm trong hình hài cương dương, thoáng giật mình khi ngoảnh đầu sang bỗng nhìn thấy rèm trướng bị một bàn tay nữ nhân vén dần lên, nàng run rẫy nhìn vào phụ nhân đang đứng trước mặt.
Nam tử đang ngất ngây hưởng thụ cũng khựng lại ánh mắt kinh ngạc nhìn đến phụ nhân kia, dương căn của hắn vẫn còn đang giật lên từng hồi trong bàn tay nhỏ xinh đấy.
“Hà…Hà thẩm thẩm…ta…ta…”
La Phong lồng ngực gõ trống liên hồi, như thế nào lại là Hà thẩm thẩm chứ, hắn ú ớ không biết phải làm sao nhưng thấy Hà thẩm thẩm cũng chẳng thèm đếm xỉa đến hắn mà ánh mắt nàng nghiêm nghị nhìn đến thiếu nữ bên cạnh mình. Kỳ lạ thay hắn để ý thấy Hà thẩm thẩm vậy mà bận lên mình một thân váy ngủ màu hồng phấn mỏng manh như cánh chuồn, thấp thoáng bên trong là da thịt căng mẩy đầy kích thích, chỉ có khuôn mặt đầy đặn của nàng là đang bình thường mà thôi, nhưng khóe mắt bắt đầu đọng lại ướt át, đôi bờ môi dày nhẹ nhàng mở ra.
“Tiểu nhi nữ…ngươi không nhớ Mẫu thân ư?”
“Mẫu thân…huhuhu…”
Lúc này La Phong mới nhìn kỹ lại thiếu nữ, hắn không ngờ nàng hóa ra lại là A Nhĩ đại gia, khuôn mặt xinh đẹp của nàng từ nãy đến giờ giống như một bức tranh mơ hồ trong tâm trí hắn mà thôi, chẳng trách hắn cảm giác thân thể thon mịn mình đang ôm trong lòng lại quen đến thế.
Nhìn lại mới thấy A Nhĩ đã bắt đầu khóc nức nở mặc kệ một thân trên người đang trần như nhộng, Hà thẩm thẩm từ lúc nào đã leo hẳn lên giường lao đến ôm chầm lấy nhi nữ của mình mỉm cười đầy ấm áp, ra vẻ nuông chiều vuốt lấy mái tóc nữ nhi.
La Phong chống tay hơi khựng người dậy, khuôn mặt ngơ ngác bắt đầu nhìn rõ lại mọi thứ xung quanh, chợt từ hạ thân truyền đến cảm giác man mác dễ chịu, làn váy mỏng của Hà thẩm vậy mà không ngừng nhẹ phất phủ lên trên dương căn dựng đứng của hắn, thế nhưng hai mẫu tử còn đang ôm ấp vuốt ve lấy nhau như vậy, hắn thấy bầu ngực ngoại cỡ của Hà thẩm thẩm dần ép lấy bầu ngực nhi nữ đang bắt đầu giãn nở theo từng nhịp thở của cả hai.
Bất đắc dĩ bị kẹp giữa hai thân thể căng mịn khiến La Phong đứng người một hồi lâu không biết nên làm như nào mới phải. Hà thẩm thẩm khẽ trách yêu nhi nữ mấy câu mới bắt đầu đưa ánh mắt về phía hắn lườm lườm, nàng đưa tay từ từ kéo váy mỏng ra khỏi đầu quái vật rồi nhìn đến nhi nữ gõ nhẹ lên trán mỉm cười.
Những tưởng sẽ phải ăn một trận giáo huấn đến từ Hà thẩm, nào ngờ La Phong còn chưa định thần đã thấy nàng bắt đầu vén lên tà váy mỏng, đem cặp đùi lớn trắng mịn dần lộ ra.
Hà thẩm thẩm một chân nhẹ trườn lên trước bụng hắn đầy gợi tình, đùi non to mẩy khẽ chạm vào thân trụ khiến cho La Phong thở hổn hển, nhìn lên đã thấy nàng đã thoát ly y phục trên người lộ ra một thân hình đẩy đà căng múp, ánh mắt nàng liếc nhìn hắn rồi kéo theo nhi nữ của mình ôm vào, hai bầu ngực sữa ma sát cùng nhau ngạt thở, môi miệng hé mở đem nhi nữ yêu kiều hôn lấy.
La Phong mồm đầy nước dãi đắm chìm miên man trong tràng cảnh quái dị, một hồi qua đi thì cảm nhận được dương vật của mình đã bắt đầu dần chạm đến nơi u cốc của Hà thẩm thẩm mới run rẩy một trận, chợt thấy nàng đã kéo A Nhĩ lại sát bên cạnh mình, khiến cho thân trụ cương cứng của hắn như bị kẹp vào giữa hai đóa hoa thịt múp máp, liền đưa tay bắt lấy bờ mông căng mẩy không ngừng bóp lấy bóp để.
Một tay ôm vào eo nhi nữ xinh xắn, một tay vuốt lấy lưng trần phụ nhân múp máp, La Phong gấp gáp kéo hai cơ thể mềm mại ôm vào lồng ngực, bên dưới thân trụ vũ lộng thèm khát mà chen chúc tại giữa hạ thân của hai mẫu tử, bên trên mồm rộng tiến đến liếm lấy mật ngọt chảy ra từ hai khóe môi gợi dục, hắn mê ly tận hưởng nhục cảm bỏng cháy, một cỗ hỏa nhiệt từ hạ thân bắt đầu lan tỏa rồi nhanh chóng truyền khắp cơ thể, bỗng thấy cảnh vật phong tình trước mắt bất chợt dần nhòe đi, trên mặt không biết từ đâu xuất hiện một vài bông tuyết trắng phủ xuống mang theo lạnh lẽo, nhưng hơi thở nóng bỏng từ trong lồng ngực truyền lại khiến hắn cảm thấy ấm áp bội phần.
Đôi mắt khô lạnh bắt đầu hé mở nhìn xung quanh, vẫn là căn nhà gỗ nhỏ, bên trong lò sưởi lửa đã tắt từ lúc nào, La Phong chỉ thấy cơ thể đau nhứt một trận khi hắn muốn ngồi dậy, nhưng khi một luồng linh lực từ đan điền tỏa ra khắp cơ thể thì hắn bắt đầu thấy nhẹ nhõm, thư thái vô cùng.
Cảm giác như gân cốt của mình đã được truyền vào một lực lượng mạnh mẽ đầy sức sống, linh lực trong cơ thể uyển chuyển xoay vần trong từng ngóc ngách, tưởng chừng như mây trôi nước chảy, có thể tùy ý khống chế một cách dễ dàng.
Các giác quan trên người lạ thay lại nhạy cảm hơn bao giờ hết, chỉ cần một động tĩnh nhỏ bên cạnh cũng không thoát khỏi cảm nhận của hắn, La Phong vòng chân ngồi vận chuyển chân nguyên bắt đầu xem xét cơ thể.
Nhìn thấy y phục trên người đã vấy bẩn không ít, sau khi khống chế được dược lực còn xót lại của Vấn Lộ Hoàn, La Phong nhổm người đứng dậy thì từ trên người rơi ra một vật khiến hắn bất ngờ, nhặt lên nhìn kỹ mới biết thì ra là một mảnh ngọc bội, có thể từ mảnh ngọc bội này cảm nhận được một ít hỏa nhiệt ấm áp, hắn âm thầm cảm thấy kỳ lạ.
Ngọc bội đã sứt mẻ một phần, ẩn ẩn bên trong có vài đốm lửa chập chờn, xem ra nhờ nó mà cảm giác lạnh lẽo khi hắn nằm ở đó bất tỉnh mới vơi bớt được phần nào.
“Không biết vị tiền bối nào đã để lại cho ta vật này…La Phong vô cùng cảm tạ”
Hắn hướng bên ngoài mấy gốc Xoa Man Tử chắp tay một cái, sau đó kiếm một sợi dây buộc vào mảnh ngọc bội, cẩn thận đeo lên cổ, dấu vào lồng ngực rồi đi vào trong.
Ngày hôm sau La Phong ngủ một giấc đến gần trưa mới ngóc đầu dậy, sau khi từ Thực quán trở về, hắn lấy ngọc giản xem kỹ một lượt các nhiệm vụ của phân đường, mấy cái linh trận nhỏ xung quanh Đỗ Cơ đường hắn đã thành thục vận hành, hằng ngày vẫn đi qua đi lại mấy vòng kiểm tra, mọi thứ vẫn ổn thỏa không có gì đáng lưu ý cả.
Vốn dĩ vào mùa Đông tuyết rơi dày phủ kín lên từng mảnh đất, nhưng Xoa Man Tử là một loài cây kỳ lạ khi những tán lá của nó đa phần lớn bằng bàn tay người, nhưng không hề có dấu hiệu muốn rụng xuống thay lá, những chiếc lá thon dài chỉ hơi cụp xuống như muốn nép sát vào thân cây, trừ khi gió quá mạnh hoặc bị người ta bẻ xuống thì bình thường rất khó lìa cành.
Lại nghe bảo từ bên dưới rễ ăn sâu trong lòng đất, nguồn nước ngầm của Đỗ Phong âm thầm được hút lấy, vậy mà chảy dọc thân cây dần sinh ra rất nhiều nhựa đỏ, giúp cho cành lá trở nên dẻo dai hơn các loại thân gỗ khác.
Những gốc cây mang tuổi thọ càng nhiều thì sắc nhựa càng sẫm màu giống như máu người ta, không những thế còn có thể chứa đựng bên trong một ít linh mộc tích trữ từ dưới lòng đất đem hủ hóa vào từng nhành lá, khiến cho thân gỗ càng bền dai.
Những linh trận này chủ yếu bám sát vào từng gốc Xoa Man Tử, nếu có dấu hiệu bị xâm nhập thì La Phong sẽ lập tức biết được bởi hắn đã nắm giữ và chế ngự pháp quyết được khắc trên từng linh trận này.
Ngoài ra chúng còn có các công dụng thúc đẩy quá trình chuyển hóa linh mộc của từng gốc Xoa Man Tử hoặc bài trừ các loài sâu bệnh, nếu có dấu hiệu thiếu nước thì các linh trận này cũng sẽ phát hiện ra và thay đổi một số ấn quyết giúp cho chủ nhân Đỗ Cơ đường nắm bắt, nhưng chỉ thường hay xuất hiện vào mùa nắng nóng khô hạn mà thôi, vào Đông chí thì quá trình trao đổi chất cũng đã hạn chế đi rất nhiều nên La Phong cũng không cần phải tìm đến khe suối Đỗ Phù sau núi.
Trong Ngọc giản có ghi chép một số nhiệm vụ đơn giản giống tại Đỗ Cơ đường như chăm sóc rừng trúc, các loại linh thụ khác đa phần đã có đệ tử đảm trách.
Những nhiệm vụ liên quan đến cảnh vệ hoặc tham gia vào lực lượng phiến quân của phân đường thì yêu cầu tu vi của các đệ tử ít nhất phải từ Luyện Khí Kỳ tầng ba trở lên, hiển nhiên La Phong vẫn chưa đáp ứng được điều đó.
Tìm mãi vẫn không thấy nhiệm vụ nào phù hợp với mình hắn đành cất lại ngọc giản, muốn ghé Mạc Chi đường tìm Khuông Đông trò chuyện cho khuây khỏa, nhân tiện hỏi thăm mấy vấn đề về công pháp tu luyện.
“Phong đệ, ta còn đang định đi tìm đệ đây, may quá ngươi đã đến thì vào tệ xá của hàn huynh một chút đi”
Khuông Đông kéo tay La Phong vào bên trong Mạc Chi đường, chỉ thấy phía sau tòa lâu hai tầng là một khuôn viên khá rộng lớn, những hành lang kéo dài ra xa xa nối với các tòa lâu mái đỏ cong vút, mỗi tòa lâu còn lớn hơn gấp mấy lần so với cái chòi gỗ mà hắn mỗi ngày chui ra chui vào.
Nghe nói Mạc Chi đường phía sau rừng trúc vẫn còn là bị che lấp bởi hai bên cánh rừng Mạc Chi Phong, vào mùa xuân non nước hữu tình với các loài chim muôn tụ về.
Ngoài Khuông Đông án ngữ một trong các tòa lâu lớn ra còn có mười hai vị chấp sự sư huynh sinh hoạt rải rác ở các tòa lâu khác gần đó, tạo thành một cái linh trận hình nhánh cây, lấy tòa lâu hai tầng phía trước làm Đại môn, có thể nói so với Đỗ Phong thì linh khí trong không gian có phần nồng đậm hơn vài phần.
“Không biết sư huynh có gì phân phó?”
“Phong đệ, ta được Nguyên Bình sư thúc giao một cái nhiệm vụ liên quan đến phân đường chúng ta, lập tức ngay trong đêm phi hành, tại Thiết Đấu Sơn hội tụ cùng phiến quân, không ngờ gặp được Tống An hộ pháp sư thúc, trước khi trở về, hắn bảo ta đưa cho ngươi ngọc giản này cùng một phong thư.”
Ngồi bên một tiểu đình lục giác, Khuông Đông vừa rót trà vừa kể lể, sau đó đặt trước mặt La Phong một cái ngọc giản và phong thư, trên mặt không giấu nổi một chút vẻ mệt mỏi.
“Lại là Tống sư thúc, không biết tiểu đệ có phải đã quá thất lễ khi đến bây giờ còn chưa đến vấn an hắn hay không đây”
“Umh, Tống sư thúc hiện tại đang thực thi nhiệm vụ Sư môn giao phó, đã rời khỏi Nguyên Sơn Môn, ngươi muốn gặp hắn cũng không dễ, bây giờ chính sự tại phân đường chúng ta chẳng phải đều phải rơi vào tay Nguyên Bình chấp sự sư thúc đấy sao”
“Thì ra là vậy…”
“Phong đệ, xem ra Tống sư thúc rất là coi trọng ngươi, còn không mau tiếp nhận phong thư xem ngài ấy dặn dò điều gì!”. Dù mệt mỏi nhưng Khuông Đông vẫn không kìm được vẻ tò mò.
Thấy vậy La Phong cũng không chần chừ, liền nhấc tay rót một luồng linh lực nhỏ đem phong thư phá bỏ cấm chế, đọc qua một lượt rồi lại nhìn Khuông Đông.
“Khuông huynh, trong thư đại để Tống sư thúc cũng không nói gì nhiều, nhưng lại dặn dò ta trong vòng nửa năm phải nắm được tầng một của bộ kiếm pháp khắc trong ngọc giản, theo huynh như vậy có phải gấp gáp quá không?”
“Nếu là như vậy hẳn Tống sư thúc có lẽ muốn ngươi bắt đầu luyện tiểu Hình La kiếm pháp, là bộ kiếm quyết bổ trợ cho Hình La kiếm trận của phân đường chúng ta. Phong đệ, xem ra sư thúc muốn sau khi ngươi đạt đến Luyện Khí Kỳ tầng ba liền gia nhập Minh Phi đội, nếu là như vậy thì quả thật có hơi gấp”.
Khuông Đông trầm ngâm hồi lâu mới quay sang La Phong nói, việc này cũng không có gì lạ bởi bộ kiếm quyết này đa phần các đệ tử tại phân đường này nắm rõ trong lòng bàn tay.
Nhưng để luyện đến tầng ba trong vòng nửa năm thì không có mấy vị làm được.
Cảm thấy vị chấp sự sư thúc này đánh giá cao khả năng của tên sư đệ trước mặt này, Khuông Đông mơ hồ hoài nghi một trận, liền sau đó nhanh chóng lấy lại vẻ mặt nhiệt tình tiếp tục nói về bộ kiếm quyết.
La Phong bồi tiếp cũng hắn hết một buổi, thấy hắn lộ thêm vài phần mệt mỏi mới cáo từ rời đi.
Ps: Ae đọc truyện vui vẻ!